Không cần nghĩ ngợi nhiều, cũng biết vì sự việc ngoài ý muốn màLãnh Nguyệt mới về nước một cách đột ngột như vậy, còn ý đại khái hắn chỉ biết được là cô đã bị thương, năng lực của Lãnh Nguyệt ra sao, thì Diệp Phong biết rõ hơn ai hết, đưa mắt lên khắp nước R, thì đúng là cũng có những địch thủ đáng gờm, nhưng để cho Lãnh Nguyệt bị thương về nước như vậy, thì cũng là chuyện khá là hi hữu.
Vẻ mặt của Lãnh Nguyệt lúc này đang vô cùng hạnh phúc, nhưng khi nghe Diệp Phong hỏi vậy, thì ngay lập tức trầm xuống, tuy đây là lần đầu tiên thất bại trong bảy năm nay, nhưng lại làm cho cô có được một kết quả ngoài ý muốn. Nhưng Lãnh Nguyệt vốn là một cô gái kiên cường, và hiếu thắng, cô cũng vô cùng ân hận vì mình đã quá khinh địch, nên mới xảy ra chuyện như vậy, đây cũng là bài học xương máu của cô trên con đường sát thủ, nhưng bây giờ cô đã xuất ngũ, cô không còn cơ hội để sửa sai nữa.
Lãnh Nguyệt quay sang Diệp Phong, bẽn lẽn thu cánh tay trái lại đáp: “Cũng chẳng có gì cả, chẳng qua là lúc đó em sơ ý quá, chính vì thế mà mới….”
Nhưng hành động này của Lãnh Nguyệt làm sao thoát khỏi ánh mắt sắc bén của Diệp Phong, không đợi cho Lãnh Nguyệt kịp giải thích thêm, hắn đã đưa tay lên kéo cánh tay trái của Lãnh Nguyệt lại, vì khoảng cách giữa hai người là khá gần, cộng thêm hành động của Diệp Phong lại quá nhanh, nên Lãnh Nguyệt chưa kịp phản ứng gì thì đã bị hắn kéo lại, cô cố gắng giằng tay mình ra, nhưng rồi lại thôi, vì hai mắt của cô vừa ngước lên đã trông thấy ánh mắt thương xót của Diệp Phong, làm cho cô mềm lòng lại, rồi cô cúi đầu thấp xuống không nói câu gì nữa.
Diệp Phong nhẹ nhàng vắn ống tay áo thun của Lãnh Nguyệt lên, một làn da trắng hồng đập vào mắt hắn, nhưng giờ đây trên đó đã có một vết thẹo kéo dài ở ngay giữa, màu sắc của nó đậm hơn với màu da xung quanh nó, hiện lên như một bức tranh nghệ thuật, với những đường nứt vô tình hữu ý để lại, làm cho Diệp Phong khi nhìn thấy nó thì không khỏi cau mày lại.
Bởi vì hắn không phải là một nghệ thuật gia trong lĩnh vực này, hắn không bao giờ có thể cảm nhận được cái đẹp của nó. Điều mà hắn quan tâm chỉ là tại sao Lãnh Nguyệt lại bị thương như vậy, và cảm giác của cô khi đó ra sao. Nếu mà đổi thành hắn, thì hắn không bao giờ để ý đến những vết thương như thế này cả, nhưng sự thật là người bị thương là người con gái mà hắn yêu mến, hắn cũng cảm thấy đau xót thay cho Lãnh Nguyệt. Cho dù, lúc trước hắn biết Lãnh Nguyệt phải chấp hành nhiệm vụ, lúc nào cũng có thể mất mạng được, nhưng hắn tin vào năng lực của cô, vậy mà lần này Lãnh Nguyệt lại bị thương, thật ngoài sức tưởng tượng của hắn…
Lãnh Nguyệt im lặng ngước mắt lên nhìn vào người đàn ông ngồi cạnh mình, trong lòng của cô bỗng nhiên như sóng dậy, tuy hai người đã có hai lần quan hệ xác thịt với nhau, nhưng Lãnh Nguyệt vẫn có cảm giác như rung động đầu đời, cô vẫn ngượng ngùng như một người thiếu nữ vậy. Nhất là khi cô ý thức được Diệp Phong đang vô cùng quan tâm đến cô, nên cô càng cảm thấy hạnh phúc, cảm thấy lần bị thương này cũng thật là đáng giá, cuộc đời thật vô cùng công bằng với cô. Bạn đang xem tại – www.Truyện FULL
Sau khi trầm ngâm được một lúc lâu thì Lãnh Nguyệt mới nhỏ nhẹ thấp giọng nói: “Em nghĩ là em chỉ cần đi thẩm mỹ viện là có thể khiến cho vết sẹo này mất đi ngay thôi! Chỉ là em vừa mới về, chưa kịp đi, ngày mai em sẽ…”
“Khi đó em có đau lắm không?” Diệp Phong nhè nhẹ vuốt vuốt lên vết sẹo của Lãnh Nguyệt hỏi, giọng nói tràn đầy âu yếm, yêu thương. Nhớ khi xưa, hắn chưa bao giờ nghĩ tới việc Lãnh Nguyệt bị thương, thậm chí hắn còn cho rằng năng lực của cô có khi còn kinh khủng hơn cả hắn, cho dù là các cao thủ của cả nước G cũng không có mấy người có thể ngăn chặn được cô, vậy mà…
Lãnh Nguyệt nghe thấy Diệp Phong bỗng nhiên hỏi mình như vậy thì khẽ gật đầu đáp: “Lúc đó rất đau!” Lãnh Nguyệt không hề có thói quen nói dối, càng không bao giờ nói dối trước mặt Diệp Phong cả. Từ trước đến giờ cô luôn cho rằng mình rất mạnh, cho đến lúc này cô mới phát hiện ra tính mạng là một cái gì đó vô cùng mỏng manh, dễ vỡ. Khi cô ôm lấy cánh tay bị thương của mình chạy trong ngõ ngách của nước R, cô mới phát hiện ra sự đau đớn nó kinh khủng như thế nào, bao nhiêu năm nay cô đều đem sự đau đớn này trao gửi lên thân thể của người khác, và đến tận bây giờ cô mới có cơ hội nếm trải nó.
Ảnh Phong thì nổi tiếng trong giới vũ khí áp sát tầm gần, dĩ nhiên hắn có thể từ vết thương của Lãnh Nguyệt mà phán đoán ra thứ vũ khí đã đả thương Lãnh Nguyệt là vũ khí gì, chắc nó là một thứ vũ khí đại loại như trường đao vậy.
“Có phải là tổ Nhẫn Sát gây ra không vậy?” Diệp Phong chưa từng đi tới nước R, nhưng hắn cũng biết được sức mạnh của gia tộc Tử Xuyên, và theo như những tư liệu ở trong tay của hắn, thì vũ khí hay dùng của gia tộc Tử Xuyên chính là trường đao, đây là một thứ vũ khí chuyên dụng của tổ Nhẫn Sát, vừa dài lại vừa sắc, rất có lợi thế trong cận chiến.
“Em không biết nữa!” Lãnh Nguyệt chần chừ một lát, sau đó thuật lại toàn bộ sự tình: “Nhiệm vụ của em không phải là đi đối kháng với tổ Nhẫn Sát, thậm chí còn chẳng có gì dính dáng đến bọn họ nữa! Khi đó trong tư tưởng của em thì nước R ngoài tổ Nhẫn Sát ra, thì không có một ai có thể ngăn chặn được em cả, nhưng kết quả là em đã sai, bên cạnh mục tiêu của em có một đội ngũ vệ sĩ vô cùng kinh khủng, vì muốn hoàn thành nhiệm vụ ám sát này, mà em chỉ còn mỗi một cách là vượt qua xác bọn họ…”
Lãnh Nguyệt nói sơ qua về tình hình khi đó cho Diệp Phong nghe, và đối với Diệp Phong mà nói thì hắn cũng thấu hiểu được sự nguy hiểm trong từng câu nói cảu cô, bởi vì hắn cũng từng trải qua những thời khắc y như vậy. Lãnh Nguyệt đánh đổi cánh tay của mình để lấy được tính mạng của người kia, đây cũng là phương pháp của Diệp Phong khi mới lên đường đi làm nhiệm vụ.
Cho dù Lãnh Nguyệt không hề nói đến người nào đã chém cô bị thương, thì cũng có thể tưởng tượng được người đó phải là người có năng lực vô cùng phi phàm, bởi vì không phải ai cũng có đủ trình độ làm cho Lãnh Nguyệt bị thương như vậy cả.
“Cho đến tận bây giờ, em vẫn không biết gã vệ sĩ đó là ai, thật đáng tiếc, ông đã cho em xuất ngũ rồi, nếu không thì….” Lãnh Nguyệt hồi tưởng lại tình huống khi đó, thở dài nói. Sau khi về nước, cô đã từng nghĩ đến việc tìm người tìm hiểu về người vệ sĩ đó, nhưng người liên lạc trong Lãnh Tổ đã thẳng thừng từ chối lời đề nghị này của cô, vì cô bây giờ đã không còn là người của Lãnh Tổ nữa, nên cô không được phép biết thêm về vụ này nữa, trừ khi cô có được mệnh lệnh trực tiếp của người phụ trách của Lãnh Tổ mới được phép tìm hiểu sâu thêm. Nhưng, khi ở nhà Diệp gia mấy hôm nay, Lãnh Nguyệt cũng đã nhận ra được ông của Diệp Phong không muốn để cho cô tiếp tục cuộc sống sát thủ trước kia nữa, nên bây giờ cô cũng chỉ biết thở dài tiếc nuối mà thôi.
“Thôi bỏ đi! Đây dù sao cũng là những chuyện đã qua rồi!” Diệp Phong thở hắt ra một cái, thần sắc của hắn giãn ra nói: “Ông đã quyết định như vậy rồi, thì cũng nói lên được một điều là người đó cũng chẳng có gì đáng sợ cả đâu, nếu không thì ông đã không để một người mạnh như em xuất ngũ sớm như vậy!” Tuy ngoài miệng Diệp Phong an ủi Lãnh Nguyệt như thế, nhưng trong lòng hắn thừa biết là ông nội hắn đang lợi dụng quyền hành của mình mà làm việc tư, bởi hắn biết Diệp Thành Trù rất yêu quý Lãnh Nguyệt, muốn Lãnh Nguyệt làm cháu dâu của mình, chính vì thế mà không muốn cô phải mạo hiểm thêm một phút nào nữa.
Lãnh Nguyệt làm cái gì cũng rất trực diện, làm cái gì cũng rất nhanh gọn, nhưng điều này không có nghĩa là cô là người không biết suy nghĩ. Tuy kỹ thuật diễn xuất của Diệp Phong khá tốt, nhưng ánh mắt lộ lên hung quang, tràn đầy sát khí của hắn thì làm sao thoát khỏi con mắt của Lãnh Nguyệt. Cũng giống như bảy năm trước, trong một đêm mưa gió bão bùng, Lãnh Nguyệt bị bao vây, rồi đột nhiên Diệp Phong xuất hiện, ánh mắt của hắn khi đó, chẳng khác gì bây giờ. Lãnh Nguyệt hiểu ngay ra rằng, người vệ sĩ chém nàng bị thương giờ đây đã nằm trong danh sách tử hình của Diệp Phong, có lẽ trong một dịp thích hợp nào đó, Diệp Phong sẽ biến mình trở thành Ảnh Phong, lại một lần nữa giết người một cách vô tình vì người con gái của hắn.
Cũng vào lúc này, tại nước R, có hai người đàn ông đang ngồi đối diện uống trà với nhau trong một gian phòng, nhưng dường như sự chú ý của hai người đàn ông này không phải là ở trong trà đạo, thậm chí họ còn không buồn nhấc cốc lên nữa: “Tử Xuyên tiên sinh! Tôi không có một lý do nào để có thể giúp anh được cả!” Người đàn ông trông lớn tuổi hơn một chút, nghiêm sắc mặt lại, trầm giọng nói.
Tử Xuyên Khang Giới ngồi đối diện nghe vậy liền lắc lắc đầu, mỉm cười nói: “Ông vẫn còn đau đáu chuyện năm xưa mãi như vậy sao? Ông nên biết rằng, ngày đó tôi cũng chỉ là đứa trẻ chưa đầy mười tuổi, chưa có tiếng nói gì trong gia tộc Tử Xuyên hết, chính vì thế mà chuyện giữa hai chúng ta không có bất kỳ một sự ân oán nào hết cả, nói trắng ra là quan hệ giữa hai chúng ta, chẳng ai phải nợ ai cái gì cả!”
Điền Cương Tuấn Trường, một người từ trước đến giờ không được gia tộc Tử Xuyên xem trọng, giờ đang cố gắng nỗ lực để cải thiện giá trị của bản thân, thậm chí giờ đây còn đã vượt qua được cả người anh em song sinh của mình là Điền Cương Tín Trường nữa.
“Nếu mà đã như vậy, thì cuộc hội ngộ này của chúng ta cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa cả!” Điền Cương Tuấn Trường nói xong liền đứng thẳng người dậy, ông ta giờ đây chẳng có chút cảm tình nào với gia tộc Tử Xuyên nữa, ngay cả người kế tộc duy nhất của gia tộc Tử Xuyên này cũng vậy. Gia tộc Điền Cương vốn từ khi sinh ra đã là nô bộc cho Tử Xuyên, vì Tử Xuyên mà cống hiến cả bản thân của mình, quan niệm này gắn kết vô cùng sâu đậm trong tâm chí bọn họ. Vậy nhưng, hai mươi năm trước, trong lần tuyển trọn đó thì cái tư tưởng này của ông đã thay đổi một cách chóng mặt.
Khi lý tưởng của cả một đời người bị phủ định một cách tàn nhẫn, thì tuyệt vọng là hai từ hình dung xác đáng nhất dành riêng cho người đó. Điền Cương Tuấn Trường là người nếm trải mùi vị cay đắng đó một cách chân thực nhất, ông cũng không hiểu mình kém hơn Điền Cương Tín Trường ở điểm nào, vậy mà ông ta có thể trở thành tổ trưởng của tổ Nhẫn Sát, còn ông thì đến cả tư cách gia nhập tổ Nhẫn Sát cũng không có nữa. Tử Xuyên Khang Giới trông thấy bóng dáng quay người rời đi của Điền Cương Tuấn Trường, không những không vội vàng hấp tấp, mà vẫn rất bình thảnh, thì buông thõng một câu: “Tôi vẫn còn nhớ rõ, Tiến Đằng Chính Hùng đã bị giết như thế nào, không biết thủ hạ của ông ta giờ đây sinh sống ra sao nữa!”
Điền Cương Tuấn Trường vốn định bỏ đi, nhưng khi nghe xong câu nói này thì dừng chân đứng lại, trong lòng ông đột nhiên nhớ đến Tiến Đằng Chính Hùng chính là ông chủ của ông. Những năm trở lại đây, tất cả nơi ăn chốn ở của ông đều do Tiến Đằng Chính Hùng chu cấp hết. Vậy mà giờ đây, ông bắt đầu phải tìm cách để sinh sống, dựa theo năng lực của ông để làm một vệ sĩ, thì chắc chắn sẽ có một khoản thu nhập tốt, nhưng đấy không phải là điều ông mong muốn. Ông sống trong gia tộc Tiến Đằng, một trong ba gia tộc lớn của Nhật Bản là vì muốn chứng minh thực lực của ông không hề thua kém người anh song sinh của mình, nhưng bây giờ mục tiêu này của ông đã trở nên quá đỗi xa vời, vì Tiến Đằng Chính Hùng đã không còn nữa, và ông giờ đây đã không còn chỗ dựa vững chắc của một gia tộc nổi tiếng, chính vì vậy mà giá trị của ông cũng theo đó mà mất đi.
“Thực ra giữa chúng ta không phải là không có lời nào để nói, tôi có thể cho ông cái mà ông muốn!” Tử Xuyên Khang Giới với nét mặt vô cùng tự tin nói với Điền Cương Tuấn Trường, bởi vì hắn đã trông thấy sự dao động trong thái độ của ông ta, là một thiếu chủ của gia tộc Tử Xuyên, Tử Xuyên Khang Giới đủ khả năng để đáp ứng mọi nhu cầu của Điền Cương Tuấn Trường.