Đúng lúc này, cửa phòng thẩm vấn mở sầm ra, sau đó hơn 10 người xông vào, dẫn đầu là sở trưởng của sở này, ánh mắt rõ ràng giảo hoạt hơn người.
Cứ tưởng viện binh đến, có thể giúp mình thoát khỏi cảnh này, ai dè thủ trưởng không hề để ý đến mình, ngược lại còn tươi cười đến gần người thanh niên đang đứng cạnh mình, thể hiện sự kính trọng và sợ sợt. Tên cảnh sát đó vừa có chút hi vọng lại thất vọng, hắn lại cúi đầu, im lặng không nói. Bây giờ thì hắn đã biết người thanh niên này là một nhân vật tầm cỡ thế nào.
Sự thật đã chứng minh suy đoán của hắn.
“Chào ngài Diệp tổng!” tên sở trưởng vốn hung hăng đó hôm nay lại hạ mình như vậy, cẩn thận đối đáp với người lạ đứng trước mặt.
Nếu chỉ là ông chủ của một câu lạc bộ hay một công ty lớn thì chưa đáng để hắn làm như vậy, nhưng vị vừa gọi điện thoại thông báo cho mình đâu có tầm thường. “Tam ca” Chung Tân Dân là cái tên là bọn này cần nhớ nhất. Tại thủ đô này có bao nhiêu quan chức lớn nhỏ, các cậu công tử có tiền có quyền đếm không xuể, ngược lại, cái tên đến nay được cho là vang dội nhất chỉ có “Tam ca” đang đứng sau mình mà thôi.
Diệp Phong vẫn thái độ nữa đùa nữa thật đó, hơi gật đầu cho có lệ.
“Anh, bọn họ dám có thái độ gì với anh sao?” Chung Tân Dân tức giận xông đén trước mặt Diệp Phong, bỏ tên sở trưởng lạ đằng sau, quan tâm hỏi han Diệp Phong. Đương nhiên hắn đã nắm được tình hình, trong lòng thầm nghĩ đây cũng chỉ là một câu thừa.
Diệp Phong cười lắc đầu, đến trước mặt tên sở trưởng nói:”Ông là sở truởng ở đây sao? Tôi là người nhà Hà Lạc, chuyện nó phạm tội lần nay nhẹ thôi phải không? Không biết tôi có thể đưa nó về được không?”
“Đương nhiên là được,đương nhiên là được” tên sở trưởng trả lời không hề do dự.
Cao công tử đang rên rỉ ư ử dưới đất trong lúc mơ màng nghe thấy thanh âm quen thuộc, đầu óc lập tức tỉnh táo, vội vàng lồm cồm bò dậy. Quả nhiên đứng xa xa kia là sở trưởng hôm qua mới đến nhà nó với tư cách họ hàng xa, nó còn nhớ hôm qua hắn khúm núm thế nào.
“Bác sở trưởng! Chẳng nhẽ chú không nhìn thấy biện pháp bạo lực của họ, còn cảnh sát Xích ở kia sao? Hơn nữa cháu cũng bị họ đánh đến mức này! Chú nên lập tức bắt họ!” Cố nén nỗi đau, tuy nói có hùng hồn đây, nhưng đứt quãng, khiến nó trông thật giống một lương dân bị ăn hiếp.
Tên sở trưởng rơi vào tình cảnh khó xử, vị con trai cục trưởng cục thành phố kia cũng đâu phải là người có thể đắc tội được.
May thay vị “Tam ca” danh tiếng lẫy lừng đứng ra giải vây cho hắn. nguồn TruyenFull.vn
Chung Tân Dân rất hả hê, thằng con nít được đồn đại là con trai cục trưởng kia thật không biết trời cao đất dày! Dám ra oai trước mặt mình, đừng nói là ông già nó có đến đây, tên tuổi “Tam ca” này cũng không dễ mạo phạm như vậy được.
“Cha người là Cao Sơn Phong đúng không!” Chung Tân Dân chậm rãi vừa nói vừa tiến đến trước mặt đối phương, nhẹ nhàng vỗ vai nó mà hỏi.
“Ngươi biết mà còn giám…” Ông già luôn là cái để hắn cao ngạo, chỉ có điều vừa nói được nữa câu thì bị người thanh niên kia lạnh lùng dùng cái tát cắt ngang, cái này còn nặng hơn cái Hà Lạc vừa chịu, lúc nãy bị thương ở người, bây giờ là ở mặt. Trong miẹng có vị chát chát, có má chảy ra ở mép nó. Nỗi đau này đối với người luôn được hưởng giáo dục ưu đãi như hắn là 1 sự trải nghiêm “mới mẻ”.
“Tuy ta không để ý việc người khác khoe khoang địa vị cha mình, nhưng ít nhất cũng nên đầu thai vào gia đình tốt chứ?. Một cục trưởng nhỏ bé mà cũng đòi lôi ra khoe, thật không biết trời cao đất dày là gì! Cái tát này không phải là nhắc nhở cậu từ sau hướng thiện, mà muốn người từ sau làm việc ác thì phải tìm hiểu gia đình người ta cho kĩ trước, người không nên động vào thì chớ đọng vào, hiểu chưa?”
Sa khi “tâm sự” vài câu xong, Chung Tân Dân cười hì hì quay lại về phía Diệp Phong hoi: “Anh, em nói có đúng không?”
“Cũng được” Diệp Phong trả lời đại một câu, người như tên này thì tốn lời dạy bảo làm gì cơ chứ.
Do Diệp Phong yêu cầu, sở trưởng không làm khó gì nữa thả ngay Hà Lạc, thậm chí còn bỏ qua cả khâu đóng dấu luôn, khiến cho Hà Lạc vốn quen với thủ tục nhiêu khê ở đây vô cùng ngạc nhiên, ánh mắt Chung Tân Dân và Diệp Phong thay đổi hẳn. Đã có rất nhiều bộ phim làm về các cậu công tử thất thế. Nó thậm chí bắt đầu ngi ngờ rằng liệu mình có phải là có ông ngoại hay ông nội có quyền thế tiền bạc gì không mà lại phái người có tầm cỡ thế này đến bảo lãnh mình, nhưng thực tế đã phủ định ngay giả thiết này. Thân thế của nó đâu có phức tạp đến mức như trong phim vậy, tuy không có thiện cảm với cha, và mẹ cũng vậy, nhung xưa nay nó chưa bao giờ nghi ngờ quan hệ huyết thống gia đình cả.
Trên đường về nhà, Diệp Phong không nói câu nào. Hắn có cảm giác tội lỗi với người họ Hà, kể cà với Hà Lạc hay Hà Tích Phượng. “Tam nhi” đại khái cũng hiểu mối quan hệ giữa Hà gia và Diệp gia, Hà Kiến Quốc qua đời chưa lâu, Diệp Phong cũng nên đối tốt với con trai ông ta.
“Tôi có cần đưa tên tiểu tử cậu đến bẹnh viện xem thé nào không, cậu ra nhiều máu quá?” Vừa đi Chung Tân Dân vừa quan sát Hà Lạc.
“Đây là máu người khác, cháu không bị thương” sau phút sững sờ, Hà Lạc nói với vẻ khá thanh thản
Là người từng trải, Chung Tân Dân nhận ra câu nói yếu mềm trong câu nói của Hà Lạc, nhưng sự cứng đầu của nó giống hệt mình năm đó, hắn không nhịn cười: “Tuỳ cậu thôi! tí nữa ăn một bữa thật ngon, cho dù có mất bao nhiêu máu cũng một lần là hết”
“Anh, anh xem thằng nhỏ này có giống em ngày xưa không!” Hắn quay sang hỏi Diệp Phong.
“Cũng không kém, đều là loại giỏi đánh đám mà không chịu suy nghĩ” Diệp Phong thở dài, như đang hồi tưởng lại những năm tháng đó, “tam nhi” lúc đó và Hà Lạc bây giờ quả có nét giống nhau, đều bị bắt vào đồn, đều bị treo lên, miệng thì vẫn cãi nhem nhẻm. Chung Tân Dân có lẽ giờ vẫn còn cái sẹo do giữ kín cho anh cả mà chịu.
Chiếc xe đua màu vàng đang đậu trước cửa khiến cho Hà Lạc đang cúi gằm mặt đi cũng phải ngước lên, nó biết rõ giá trị của chiếc xe này, khắp đát nước này chưa có nổi 10 chiếc.Mà khi Chung Tân Dân ném chiếc chà khóa cho tên vệ sĩ mở cửa xe, hình tượng Chung Tân Dân lập tức thay đổi trong mắt nó. Mà nhân vật Diệp Phong hắn một câu anh hai hai câu anh hai kia lại càng thêm bí ẩn. từ một câu “Diệp tổng” lúc nãy trong đồn cũng có thể đoán ra, người có thân thủ, lời nói lại có giá trị chắc chắn không đơn giản.
So với chiếc xe này thì chiếc jep của Diệp Phong mới tội nghiệp làm sao.
“Tam nhi, cậu cũng nên học cách ẩn mình một chút, chiếc xe này khoe mẽ qúa, đừng quên những lời cậu vừa dạy dỗ người khác, có lẽ trong mắt người khác, họ coi thường chúng ta lắm” thừa lúc mở của xe, Diệp Phong không quên quay đàu lại giáo huấn Chung Tân Dân một bài. Mười năm nay tên tiểu tử nàu đã khác nhiều, chỉ có một điều không thay đổi được, đó là không biết ẩn mình. hắn muốn mọi thứ tốt của mình thiên hạ đều nhìn thấy, nhưng đâu biết điều đó khiến cho người khác ghen tỵ, soi mói.
Chung Tân Dân cười trừ, đây đâu phải là lần đầu đại ca giáo huấn vậy, nói lải nhải suốt ngày ấy chứ, hắn đảo mắt sang Hà Lạc lúc này vẫn đang chăm chăm nhìn chiếc xe đua đó, bèn trêu chọc nó: “Em thấy tên tiểu tử này rất thích chiếc xe, hay là tặng nó đi, em kiếm chiếc khác “giản dị” hơn, anh xem Mes hay Chery qq hơn..”
“Vậy ta thay Hà Lạc nhận vậy, còn cậu mua gì thì rút thăn mà chọn!” Diệp Phong đáp, quay sang nói với Hà Lạc đang khôgn biết thật giả thế nào: “Bây giờ ta đưa cháu đi gặp một người, nhưng trước đó cần ăn mặc chỉnh tề một chút”
“Ai vậy ạ?”
“Cô cháu”
Cao Văn Bân lần đầu tiên phải chịu nhục như vậy, qua thăm dò hắn mới biết người đầu tiên xông vào phòng thẩm vấn là tổng giám đốc club Thính Vũ Các, mà tên cho mình cái tát điếng người và một bài giáo huấn kia là đại công tử hào hoa được mệnh danh là “Tam ca” Chung Tân Dân. Nấu là người đầu tiên, hắn còng có ý đình báo thù, chỉ là tên quản lí club có gì hiển hách chứ, nhưng Chung Tân Dân thì cần phải xem xét, dựa vào tình hình lúc đó có thể thấy tên đó thân thiết với Chung Tân Dân thé nào. Nếu muốn gây rứac rối cho Hà Lạc thì cần phải thận trọng, dù gì thì mình vẫn chưa bằng Chung Tân Dân đựợc, cơ bản là không có chút hi vọng báo thù nào.
Bước ra từ chiếc xe của đồn cảnh sát, đi thẳng vào nhà, mở cửa phòng bằng thái độ hậm hực, vết thương đã được sát trùng băng bó nhưng vẫn còn đau.
Định về phòng suy tính bước tiếp theo, ai dè về đến phòng khách thì thấy cha mẹ đang nói chuyện với một người phụ nữ trẻ, đối phương nhìn thấy mặt mũi hắn bị xưng vù vôi đứng dậy nói: “Văn Bân, em là sao vậy?”
Nhìn thấy gương mặt trẻ xinh đẹp quen thuộc, Cao Văn Bân hết sức vui mừng, nhưng tài năng diễn xuất thiên phú nhanh chóng giúp hắn che dấu nỗi vui mừng đó, hắn đáp với giọng uất ức: “Chị họ, em bị người ta đánh!”