Không biết tại làm sao, ngước lên nóc trần phòng làm việc của tổng giám đốc, Hà Tích Phượng bỗng nhiên cảm thấy tim đập loạn xạ, hồi hộp không yên, cái cảm giác hụt hẫng, cô đơn như thế này đã lâu lắm rồi cô đã không cảm nhận được chính xác mà nói thì là từ khi Diệp Phong xuất hiện ở trong cuộc đời của cô.
Những kế hoạch đã vạch ra sẵn trong ngày hôm nay đã giải quyết xong đâu đấy hết cả, theo lý mà nói, thì đáng lẽ cô phải cảm thấy thoải mái, và thư thái hơn bao giờ hết, nhưng sự thật lại không phải là như vậy. Chiếc ghế xoay này thật to rộng và thoải mái, trợ lý của cô vẫn ân cần rót tách trà thơm phức bưng lên cho cô, tất cả đều phải nói là vô cùng chuyên nghiệp, thái độ phục vụ cũng như môi trường nơi đây đều rất tuyệt vời, vậy nhưng Hà Tích Phượng vẫn cảm thấy mình thiếu thiếu một thứ gì đó.
Không sai, cô đang nhớ Diệp Phong.
Hà Tích Phương đến thủ đô được mấy hôm rồi, Diệp Phong luôn luôn ở bên cạnh cô, chỉ có hôm nay là hắn đột nhiên xin nghỉ, người ta thường hay nói là trực giác của phụ nữ rất đáng sợ, trong những trường hợp chừng mực nào đó thì đúng là như vậy. Nhìn chiếc di động đặt ở bên cạnh, Hà Tích Phượng chầm chậm đưa tay ra cầm lấy, nhưng rồi cô lại co rụt tay lại.
Đúng vào lúc này thì chiếc di động của cô rung rung kêu lên rẹt rẹt.
“Ừm…A lô!” Hà Tích Phượng sững người, cô như người vừa tỉnh dậy từ trong giấc mộng, uể oải nhấc điện thoại lên nghe, thậm chí đến cả số điện người gọi đến cô cũng không thèm để ý đến nữa.
“Chị Phượng! Chị đang ở đâu vậy? Tôi có việc gấp muốn tìm chị!”Giọng nói ở đầu dây bên kia có vẻ gấp rút.
Sau một hồi phân tích, Hà Tích Phượng mới nghe ra được giọng ở đầu dây bên kia là Đoạn Băng, chắc là bởi vì cô ta từ trước đến giờ chưa bao giờ gọi Hà Tích Phượng là chị Phượng, mà toàn gọi cô là Phượng Phượng, chính vì vậy mà nhất thời cô không nhận ra giọng nói của Đoạn Băng.
“Mình đang ở văn phòng của Thính Vũ Các, cậu có chuyện gì vậy, lại xảy ra chuyện gì rồi hay sao?” Là một người bạn thân nhất của Đoạn Băng, Hà Tích Phượng hiểu rất rõ tính tình cũng như thói quen của Đoạn Băng, cho dù ở đâu, khi nào cô ta cũng luôn luôn xảy ra không chuyện này, thì chuyện khác. Nhất là khi Đoạn Băng cần người giải quyết hậu quả vụ việc mà cô gây ra, thì Hà Tích Phượng thường là người đầu tiên hứng trọn.
“Tôi thì có chuyện gì xảy ra, người xảy ra chuyện là chị đó! Thôi không nói nữa, trong điện thoại nói không rõ ràng, tôi bây giờ đến tìm chị! Chị cứ ở đó đi, đừng đi đâu lung tung cả!”Đoạn Băng nói một thôi, một hồi dặn dò đủ thứ xong rồi cúp luôn điện thoại, căn bản không cho Hà Tích Phượng kịp hỏi cụ thể chuyện gì đang xảy ra. Điều này là cho Hà Tích Phượng chẳng hiểu đầu cua tai nheo gì cả, nhưng sau khi nghĩ đến những sự tích huy hoàng của Đoạn Băng, thì cô cũng chẳng quan tâm cho lắm, bởi vì trong tâm trí của cô thì Đoạn Băng là người rất hay đem những thứ đơn giản ra rồi phức tạp hóa nó đi, sau đó lại đem những chuyện phức tạp làm đơn giản hóa nó, ai cũng không biết được bước tiếp theo cô ta sẽ làm cái gì động trời nữa.
Tiếng điện thoại ngắt xuống vang lên tút tút ở đầu dây rất lâu rồi, Hà Tích Phượng mới từ từ bỏ điện thoại trong tay xuống, sau đó lại tiếp tục suy nghĩ vấn đề cô đang suy nghĩ dở dang.
Chưa đầy mười phút sau, cánh cửa phòng làm việc bỗng bị đẩn đập vào trong kêu rầm lên một tiếng, Đoạn Băng bận nguyên bộ quần áo da màu đen hùng hục lao vào bên trong, không đợi cho Hà Tích Phượng kịp mở miệng, cô đã nghiêm túc nói: “Diệp Phong và Lãnh Nguyệt sẽ tổ chức đám cưới vào cuối tuần này, chị có biết không hả?”
Hà Tích Phượng gật gật đầu, cô cần thời gian để tiêu hóa những tin tức khó nuốt kiểu như thế này, mất tận mười phút sau, Hà Tích Phượng mới lấy lại được bình tĩnh, rồi quay sang hướng khác nói: “Vậy sao? Xem ra tôi phải đi chọn một món quà thật là sang trọng cho bọn họ mới được! Cậu biết không? Trong mấy tháng gần đây Diệp Phong giúp cho Hương Tạ Hiên rất nhiều, tôi làm thế nào cũng phải….”
“Chị nhìn thẳng vào mắt tôi mà nói đây này!” Đoạn Băng có ấn tượng rất xấu về Diệp Phong, thậm chí đã thành định kiến với hắn, nhưng vì sự hạnh phúc của người bạn tốt nhất của mình, cô gạt bỏ qua hết những ân oán cá nhân. Nếu như không thể thay đổi được gì, thì phải học cách tiếp nhận. Thời gian đầu Đoạn Băng không ngừng nói xấu Diệp Phong trước mặt Hà Tích Phượng để cô phải từ bỏ hắn, nhưng sau này cô đã thôi không làm như vậy nữa, tuy Đoạn Băng chưa có một cuộc tình nào trong tay, nhưng tâm trạng của Hà Tích Phượng ra sao, cô cũng rất hiểu.
Thời gian trước kia thì Hà Tích Phượng cũng không hề đả động bất kỳ một người đàn ông nào cả, từ trước tới giờ cũng chưa từng khen ngợi bất kỳ một người đàn ông nào, không bao giờ….tóm lại là, Hà Tích Phượng thời đó rất giống với Đoạn Băng, không hề có cảm giác gì với đàn ông, thậm chí còn khinh mạn nữa.
Vậy nhưng, khi Diệp Phong xuất hiện thì mọi thứ đã thay đổi.
Ngay cả một đứa bé chưa đến tuổi dậy thì, chỉ cần quan sát kỹ một chút thôi, là cũng biết Hà Tích Phượng đối với Diệp Phong đã vượt quá mức giới hạn đồng nghiệp với nhau rồi.
Hà Tích Phượng vẫn cúi gằm mặt xuống, cứ như cô đang tìm một cái gì đó ở trong ngăn bàn để che giấu sự bất lực, cũng như không cam tâm của mình. Qua một lúc lâu, cô vẫn chưa biết nên gập tập tài liệu nào vào, những thứ này không phải là mục tiêu của cô, nó chỉ là những vật cô lấy ra để che giấu sự tủi thân của mình.
“Sao cậu lại biết được vậy?” Cuối cùng, Hà Tích Phượng hít một hơi thật sâu, không muốn che giấu bản thân mình nữa, chầm chậm ngước đầu lên hỏi. Đúng là giữa cô và Đoạn Băng không hề có bất kỳ bí mật nào với nhau, tuy mới đầu cô còn cố làm ra vẻ không có chuyện gì, nhưng cuối cùng cũng không thể nào che giấu nổi sự thất vọng trong mắt của mình.
“Là cha của Diệp Phong gọi điện cho cha của tôi! Tôi đứng ở ngay bên cạnh nghe rõ từng từ, từng chữ một!” Đoạn Băng lúc này mới kéo lấy cái ghế ở trong phòng sau đó ngồi lên. Đối với cô ta mà nói, thì tin này đến đúng là cũng rất đúng lúc, bởi vì từ khi quay trở lại thủ đô, ngoại trừ buổi tối cô ở nhà chơi điện tử ra, thì rất ít khi cô chịu ngồi yên trong nhà. Chiều hôm nay cô vốn hẹn bạn đi mua sắm, nhưng không ngờ bạn cô lại bận, vậy là Đoạn Băng phải nằm nhà ngủ cho qua ngày, chính vì thế mà cô ngẫu nhiên nghe được cuộc điện thoại giữa cha cô và cha của Diệp Phong. Theo như ý của Diệp Tồn Chí, thì ông cũng muốn mời cả cô nữa.
“Vậy sao?” Hà Tích Phượng không biết tại sao, cô trải qua quá nhiều sóng gió trong đời, chính vì vậy mà cô không còn yếu đuối như ngày xưa nữa. Cô đã từng bình tĩnh phân tích quan hệ giữa cô và Diệp Phong rồi, cô buộc phải công nhận Diệp Phong là một người đàn ông vô cùng ưu việt, cô cũng rất có cảm tình với hắn, vậy nhưng nó chỉ dừng lại ở mức có cảm tình mà thôi.
Nó cũng giống như cuộc làm ăn vậy, một khi xác định không có lợi ích gì thì ngay lập tức sẽ từ bỏ nó ngay. Hà Tích Phượng không biết rằng cái chuẩn mực này không biết có thể áp dụng cho chuyện tình cảm được hay không, cô chỉ muốn thử dùng nó xem sao.
Nhưng tiếc là tình cảm của con người lại rất khó mà đem ra so sánh được với đồng tiền. Nói cho cùng thì tình cảm là một thứ tài nguyên khan hiếm, không phải muốn là có được, đối với những người nào đó thì nó là duy nhất, một khi mà mất nó, thì sẽ không bao giờ lấy lại được nữa.
Không còn nghi ngờ gì nữa, đây là việc khó quyết định nhất của Hà Tích Phượng từ trước cho đến bây giờ. Bạn đang đọc chuyện tại
“Chị nói cái gì đi chứ!” So với Hà Tích Phượng thì dường như Đoạn Băng còn quan tâm chuyện này còn hơn cả cô, nên khi thấy Hà Tích Phượng không nói thêm câu gì nữa, thì Đoạn Băng có phần sốt ruột thúc giục.
“Tôi còn có thể làm gì được nữa đây!” Hà Tích Phượng nói với vẻ bất lực và ấm ức, cô chỉ biết bây giờ mọi thứ không thể thay đổi được nữa: “Lẽ nào chúng ta đến đó đại náo hôn lễ của người ta, sau đó nói với Diệp Phong rằng đừng cưới Lãnh Nguyệt nữa, ngoài cách đó ra chúng ta còn có thể làm được gì nữa đây? Nhưng Cậu nên biết rằng, chúng ta lại không được phép, cũng không bao giờ có thể làm được điều như vậy cả!”Trước đây, Hà Tích Phượng cũng đã mường tượng ra được cảnh tượng này, nhưng không ngờ nó lại đến nhanh như vậy, nó nhanh đến mức cô còn chưa kịp chuẩn bị tâm lý để ứng phó.
Quá rõ ràng, trong chuyện tình cảm thì Hà Tích Phượng không có được vẻ chủ động như trong công việc. Đoạn Băng hiểu rõ điều này từ lâu, thậm chí cô còn đã từng cười nhạo Hà Tích Phượng về cái khoản này. Vậy nhưng, khi gặp phải tình huống éo le như thế này rồi, thì cô cũng chẳng còn tâm trí đâu mà bông đùa, hay cổ vũ cô bạn của mình đi theo con đường cả đời không lấy chồng giống như bản thân mình.
“Nếu như chị thấy xấu hổ khi nói ra, thì tôi có thể giúp chị, tôi có thể gọi tên Diệp Phong đó ra ngoài, sau đó nói cho hắn biết rằng….” Đoạn Băng nhát gừng nói.
“Đừng làm thế!” Hà Tích Phượng vội vã cắt ngang câu nói của Đoạn Băng. Cô không thể nào đối mặt được với tình huống như vậy, vì không chỉ có Diệp Phong, mà còn cả Diệp Tồn Chí, và nhất là với Lãnh Nguyệt. Bởi vì trong thâm tâm của cô, cô không thể nào làm chuyện như vậy với Lãnh Nguyệt được, tuy cô mới tiếp xúc với Lãnh Nguyệt được khoảng một thời gian khá ngắn, nhưng từ miệng của Diệp Phong cô biết Lãnh Nguyệt cũng là một cô nhi như cô. Người ta thường nói đồng bệnh thương nhau, hơn nữa cô cũng đã nhìn ra được Lãnh Nguyệt cũng yêu Diệp Phong vô cùng, có lẽ nếu thiếu Diệp Phong thì chắc cô ấy không sống nổi nữa.
Đối với một người con gái không có nơi nương tựa nào, thì người con trai mà mình yêu chính là trụ cột tinh thần không thể nào thiếu nổi. Ngoại trừ Diệp Phong ra, thì Lãnh Nguyệt chẳng có bất kỳ thứ gì cả, còn đối với cô, Hà Tích Phượng, thì cô vẫn còn Hương Tạ Hiên, vẫn còn Thính Vũ Các, và vẫn còn cả một sự nghiệp to lớn phía trước, cùng với một gia sản kếch sù. Chính vì vậy mà, Hà Tích Phượng cảm thấy mình không có một lý do nào có thể tước đoạt hạnh phúc của Lãnh Nguyệt một cách tàn nhẫn như vậy được cả.
“Có phải chị thấy Lãnh Nguyệt đáng thương, nên không muốn đi phá hoại hạnh phúc của cô ấy phải không?” Đoạn Băng dường như xem thấu được cả nỗi lòng của đối phương. Cũng giống với Hà Tích Phượng, Lãnh Nguyệt bây giờ cũng là một người bạn của cô, tuy là mới chơi với nhau một thời gian ngắn, nhưng ấn tượng về Lãnh Nguyệt lại khá tốt. Vậy nhưng, tình yêu vốn là thứ ích kỷ, căn bản không tồn tại cái gì gọi là đúng, cái gì gọi là sai cả. Đoạn Băng thấp giọng nói: “Chị là một thương gia, chỉ phải hiểu thế giới này nó bất công như thế nào, chuyện tình cảm thì nó cũng như vậy đấy! Lãnh Nguyệt đúng là đáng thương, cái này thì tôi cũng biết, cô ấy yêu Diệp Phong tôi cũng biết, nhưng đó không phải là lý do để chị phải nhường nhịn, bố thí Diệp Phong cho cô ấy! Lẽ nào chị có đủ tự tin ôm lấy cái sự nghiệp của chị rồi sống đến già cả đời hay sao?”
“Tôi?” Hà Tích Phượng không biết nên nói thế nào cho phải, cô lại trầm ngâm suy ngẫm, hồi nhớ lại những tháng ngày đã qua, bản thân cô đã có những biến đổi vô cùng to lớn, bất kể là thói quen hay là tác phong làm việc. Không thể chối cãi rằng, những thứ này đều là do Diệp Phong ảnh hưởng tới cô, và cô đã quen với cảm giác có Diệp Phong ở bên cạnh mình, thậm chí cô đã có lúc dựa dẫm vào hắn. Nếu như có một ngày nào đó mà Diệp Phong bỗng nhiên biến mất, thì cô không thể hình dung nổi cuộc sống sau này của cô sẽ ra sao nữa..
Trông thấy dáng vẻ đau khổ, không biết làm thế nào cho phải của người bạn thân thiết của mình, Đoạn Băng bỗng nhiên thấy mình thật độc ác, cô thầm tự trách mình tại sao lại đến đây, đem hung tin này báo cho Hà Tích Phượng biết, cô bất giác tự hỏi tại sao mình lại sồng sộc chạy đến đây khuyên Hà Tích Phượng đi phá hỏng lễ cưới của người khác, lẽ nào đây là nghĩa khí của tình bạn hay sao? Nhưng có lẽ người không muốn trông thấy Diệp Phong lên xe hoa lại là bản thân mình, mình mới là người muốn phá hoại đám cưới này, và mình đã lấy Hà Tích Phượng ra làm cái bia che đậy cho cảm giác thực tại bên trong mình, thực ra…