Diệp Phong không biết dùng từ gì để miêu tả cảm xúc của mình lúc này, hắn cũng không hoảng loạn, vì hắn đã quá quen với những tình huống bất ngờ xảy ra khi hắn còn là một sát thủ. Cả một đêm ròng, hắn đã suy nghĩ rất nhiều, cũng đã tự đặt ra bao nhiêu là tình huống, nhưng tất cả các tình huống đó đều bị hắn phủ định đi hết, hắn không thể nào tìm ra được lý do gì làm cho Lãnh Nguyệt mất tích như vậy.
Đối với một cô gái, mà tình yêu lại là mục đích sống của cô, thì lựa chọn bỏ trốn trước đám cưới là một sự lựa chọn hết sức bất ngờ, thậm chí có thể coi là kinh thiên động địa, ít ra thì Diệp Phong cũng cho là như vậy.
Cũng giống như các tình huống ở trong phim, các nhân vật chính thường sẽ không thể thuận buồm xuôi gió được. Nó như là một màn đêm dày đặc trước khi gặp được ánh sáng của bình minh, trong những giờ phút quan trọng nhất sẽ xuất hiện những tình tiết bất ngờ nhất, và Diệp Phong bây giờ cũng đang ở trong một thời khắc như vậy.
Nếu như theo suy nghĩ của người bình thường, thì những biểu hiện bình tĩnh hiện giờ của Diệp Phong thì thật là không thể tưởng tượng được. Bất cứ người đàn ông nào bị mất vợ trước ngày hôn lễ đều không thể nào bình tĩnh ngồi ở nhà như hắn lúc này. Bởi vì Diệp Phong biết rằng hắn không nhất thiết phải làm vậy, bởi vì Diệp Thành Trù đã phái đội trinh sát của ông đi tìm Lãnh Nguyệt rồi. Nhưng Diệp Phong biết rằng, Lãnh Nguyệt chỉ cần không muốn ai phát hiện ra thì sẽ không có ai tìm ra được cô cả, còn nếu như cô gặp gì nguy hiểm không thể thoát thân, thì không cần phải suy nghĩ nhiều cũng biết, trên đời này có ai làm hại được cô thì cũng chỉ có hắn, Diệp Phong mà thôi.
Đang trong lúc suy nghĩ, thì chuông cửa vang lên, tiếng chuông cửa tuy không to, nhưng cũng đủ làm cho Diệp Phong giật mình sực tỉnh, trước đó một giờ hắn cũng đã tuyên bố hoãn lại đám cưới cho mọi người biết, giờ này có người đến tìm thì có lẽ là người hiếu kỳ, muốn hỏi cho ra nhẽ xem lý do tại sao lại trì hoãn hôn lễ lại như vậy. Diệp Phong cũng không biết người hiếu kỳ này là ai nữa.
“Chị Phượng?” Người phụ nữ đứng bên ngoài cửa làm Diệp Phong có phần giật mình, sau một hồi chần chừ, Diệp Phong mới ra mở cửa mời Hà Tích Phượng vào trong phòng. Hà Tích Phượng đến thủ đô mấy ngày hôm nay, Diệp Phong cũng cảm thấy có sự khác lạ trong ánh mắt của cô, nhưng cũng không biết cụ thể sự khác lạ này là gì nữa. Đặc biệt là khi cô biết đến quan hệ của hắn với Lãnh Nguyệt, thì thái độ của Hà Tích Phượng đối với hắn thay đổi vô cùng lớn. Ban đầu cô thường hay lánh mặt hắn, có hỏi gì về công việc cũng chỉ hỏi Lưu Phỉ, rồi hầu hết lấy cớ là đi ăn với khách hàng để kết thúc cuộc nói chuyện, thậm chí có lúc còn thúc giục hắn về sớm với Lãnh Nguyệt nữa.
Ánh mắt Hà Tích Phượng lướt qua Diệp Phong một cái, rồi rất nhanh chuyển sang hướng khác, sau một hồi quan sát cô vẫn không thấy bóng dáng của Lãnh Nguyệt đâu, cô không muốn dùng hình tượng người chết đuối vớ được cọc để hình dung ra cảm giác của mình bây giờ, tuy cô là người rất lạnh lùng trên thương trường, nhưng cô cũng không muốn xây dựng hạnh phúc của mình trên nỗi đau khổ của người khác. Cho dù Diệp Phong hay Lãnh Nguyệt có mâu thuẫn với nhau thế nào đi chăng nữa thì cô cũng không tự cho mình là người thay thế chỗ của Lãnh Nguyêt.
Sau khi đã an tọa, Hà Tích Phượng liền lên tiếng hỏi:”Cậu và Lãnh Nguyệt có vấn đề gì rồi hay sao?” Thực ra cô hy vọng quan hệ giữa cô và Diệp Phong vượt quá giới hạn của tình bạn, nhưng lại không thành công, bây giờ cô lên tiếng hỏi như vậy cũng chỉ xuất phát từ tình bạn chân thành của hai người.
Từ trước đến giờ, Diệp Phong cũng chưa bao giờ coi Hà Tích Phượng là người ngoài, tuy rằng hắn và người phụ nữ này chẳng có quan hệ huyết thống gì cả, nhưng trong thâm tâm hắn, hắn đã coi Hà Tích Phượng là người thân của hắn. Sau một thời gian dài tiếp xúc, khiến cho Diệp Phong nảy sinh lòng tôn kính cô. Là một người có thân phận khá là bi thảm, trên con đường sự nghiệp, Hà Tích Phượng là một người vô cùng mạnh mẽ và xuất sắc, cô đã không ngừng nỗ lực để có được một thân phận như ngày hôm nay, tuy mới ngoài ba mươi nhưng cô đã có trong tay một sự nghiệp không tồi, Diệp Phong cũng vì vậy mà kính trọng cô, do vậy hắn cũng coi cô như một người chị, hai từ chị Phượng cũng từ đó mà ra.
Giờ đây, chuyện Lãnh Nguyệt mất tích hắn cũng không muốn che dấu Hà Tích Phượng.
“Giữa tôi và Lãnh Nguyệt có phải đã có vấn đề gì xảy ra hay không thì cho đến tận bây giờ tôi vẫn không biết đến nó là vấn đề gì nữa!” Những lời này được Diệp Phong nói tự đáy long mình, có nhiều lúc đối diện với Lãnh Nguyệt, hắn luôn cảm thấy thiếu thiếu một thứ gì đó, nhưng hắn cũng không biết đó là cái gì, im lặng hồi lâu, hắn mới lên tiếng nói tiếp:”Có lẽ! Lãnh Nguyệt đã phát hiện ra giữa hai người chúng tôi có một cái gì đó không ổn, vì vậy mà cô ấy đã chọn biện pháp bỏ đi cũng nên!”
“Bỏ đi?” Hà Tích Phượng kinh ngạc vô cùng, cô hoài nghi nói: “Lãnh Nguyệt đi thật rồi sao?” Cô tiếp xúc Lãnh Nguyệt cũng không nhiều, nhưng trong tâm trí của cô thì Lãnh Nguyệt vô cùng nhu mì, hiền lành và yếu đuối, đứng bên cạnh Diệp Phong luôn tạo cảm giác cô như một con chim nhỏ dựa vào một cành cây lớn, dường như chuyện gì cũng cần phải có Diệp Phong giúp đỡ thì mới làm được. Vậy mà bây giờ Lãnh Nguyệt bỗng nhiên lại có hành động kinh thiên động địa như vậy thì thật là đáng kinh ngạc.
“Tôi cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra nữa!” Diêp Phong cũng hiểu được sự lo lắng trong mắt của Hà Tích Phượng, nhưng những lời nói này của hắn lại là sự thật, không hề có chút giả dối nào cả: “Từ đêm hôm qua cho đến tận bây giờ đây, cô ấy vẫn bặt vô âm tính, tôi không biết cô ấy đã đi đâu, cũng không thể nào liên lạc được với cô ấy!”
“Hay là xảy ra chuyện gì rồi? Cậu đã báo cảnh sát chưa vậy?” So với người thường thì Hà Tích Phượng vô cùng đặc biệt, nhưng nói cho cùng thì cô cũng chỉ làm theo thói suy nghĩ của họ, và hơn nữa cô còn chưa biết bộ mặt thật của Lãnh Nguyệt, vì bên dưới vỏ bọc hiền lành, nhu mì yếu đuối kia, là một sát thủ lạnh lùng, giết người không chớp mắt. Nếu như Hà Tích Phượng biết được thân phận của Lãnh Nguyệt thì chắc cô đã không nói gọi cảnh sát cầu cứu rồi.
Diệp Phong cũng không biết giải thích tại sao, chỉ biết cười khổ nói:”Đã có những người lợi hại hơn cảnh sát đi tìm rồi, nhưng đều không có kết quả gì!”
Hà Tích Phượng quan sát nét mặt của Diệp Phong, dường như cảm giác hắn không hề lo cho sự an toàn của Lãnh Nguyệt, bất giác nghi ngờ Diệp Phong như có chuyện gì muốn giấu, Lãnh Nguyệt có thể không phải là mất tích, mà có thể là do cãi nhau với hắn mà bỏ đi. Hà Tích Phượng tuy chưa có cuộc tình nào, nhưng do xem ti vi nhiều, nên cô cũng đoán ra được tình huống đại để là như thế.
Đang trong lúc mải mê suy nghĩ, thì chiếc di động đặt ở trên bàn đã rung lên, rất nhanh, Diệp Phong chộp lấy nó, tốc độ của hắn nhanh tới mức làm cho Hà Tích Phượng kinh ngạc đến phát khiếp, tuy ngoài mặt Diệp Phong có vẻ thờ ơ với sự mất tích của Lãnh Nguyệt, nhưng hành động của hắn đã nói lên tâm tình của hắn, rằng hắn đang rất sốt ruột và lo âu hơn ai hết.
Hà Tích Phượng định lên tiếng hỏi, nhưng rồi lại thôi, cô im lặng chờ đợi phản ứng từ Diệp Phong.
Đây không phải là cuộc gọi tới, mà là một tin nhắn.
Nhưng người phát tin nhắn lại làm cho Diệp Phong mừng đến phát khóc, vì người đó chính là Lãnh Nguyệt.
Hắn nhanh tay mở tin nhắn ra xem nội dung, sau khi xem xong thì khóe môi của hắn cương cứng lại (ặc ặc, cái này nguyên văn nó vậy), nét mặt trở nên vô cùng nghiêm túc.