Hội người của Long Nhị đã sớm mai phục nơi bí mật từ lâu, chỉ đợi cho người đàn bà đó đi ra, vốn là định tiếp tục theo dõi rồi tìm chỗ nào vắng người để ra tay, nhưng không ngờ mục tiêu lại không hề đi đâu xa, mà xuyên thẳng qua lề đường bên kia, bắt chuyện với một người đàn ông.
Trong lòng Long Nhị vẫn còn cảm thấy sợ hãi về cú té ác liệt ban nãy. Mặc dù có quân trong tay, nhưng cũng không chắc chắn là có thể chế ngự được người đàn bà đó không nữa, vậy mà giờ đây lại có thêm đồng bọn nữa, điều đó càng cho thấy là sự việc càng lúc càng phiền toái.
Chỉ đến khi nhìn rõ được cách ăn mặc của Diệp Phong thì mới thầm thở phào nhẹ nhõm, một bộ vest cộng thêm cà vạt đã có thể nói lên được thân phận của hắn, loại tầng lớp công sở suốt ngày ngồi trong phòng làm việc thì nói mồm còn được chứ động thủ thì chắc không chịu nổi một đòn đâu, chỉ cần một tên đàn em ở phía sau cũng đủ để giải quyết rồi.
Thực ra khi nãy ở trong nhà hàng hắn đã nhìn thấy Diệp Phong, chỉ có điều là đối với một người đàn ông mà nói thì cho dù có khôi ngô tuấn tú đến đâu cũng không thể hấp dẫn được người cùng giới, hơn nữa Diệp Phong ở trong đám đồng sự đó thì, vốn đã không có gì gọi là bắt mắt cả, nhiều nhất cũng chỉ là một người qua đường bình thường mà thôi, vì thế nên cũng không có lưu lại bất kỳ ấn tượng gì sâu sắc cả.
Nhìn thấy đôi nam nữ kề vai sát cánh, dựa sát vào nhau, thì Long Nhị nổi giận đùng đùng, vốn dĩ mình mới là người sắm vai của tên nam nhân kia, có thể cảm nhậ thấy sự dịu dàng hết chỗ nói của người con gái bạo lực nọ, vậy mày giờ đây lại bị một tên công tử bột chiếm mất.
Dưới sự tức giận tột cùng, hắn liền trực tiếp dẫn bọn đàn em xông thẳng đến, lúc này hắn thực sự muốn phế luôn tên nam nhân đó ngay tại đây. Về phần người phụ nữ thì đợi đến lượt thứ hai. Trong trò chơi thay lòng đổi dạ thì tình địch bao giờ cũng đáng hận hơn người tình rất nhiều. Mặc dù Long Nhị cũng biết rằng mình và người con gái kia vẫn chưa phải là người yêu của nhau, nhưng hắn vẫn ghen tuông một cách điên cuồng.
Hắn đã sớm chắc chắn rằng chỉ trong vòng một giờ đồng hồ hoặc ít hơn thế, người con gái lạnh lùng kiêu ngạo kia cuối cùng thì cũng bị mình chà đạp, cho đến khi khuất phục nhận sai, tình nguyện trở thành đồ vật chơi đùa trong tay hắn thì thôi. Hắn muốn trực tiếp vồ lấy con mồi này, chứ không phải cướp đoạt từ tay của một tên thợ săn khác, có điều trong tình huống bất đắc dĩ thì việc đấu tranh giành giật giữa những thợ săn cũng không phải chuyện tồi, mà lúc này đây chính là tình huống đó.
“Một, hai, bai… tám, không tồi, không tồi.” Diệp Phong từ từ giơ bàn tay còn lại không làm gì của mình ra, ngón tay không ngừng chỉ vào đám côn đồ đang hung hăng tiến đến, cho đến khi đã đếm rõ ràng số lượng mới hăng hái liếc sang tên cầm đầu còn được gọi là “Anh hai” kia, ánh mắt đầy sự khinh thường, giống như đang nghĩ xem sắp tới làm thịt con cừu non này bằng cách hấp hay là sốt lên thì tốt hơn.
Long Nhị hơi sững người lại một chút, người đàn ông trước mặt trấn tĩnh đến độ làm cho hắn hơi rùng mình một cái, lẽ nào người đàn ông này lại giống với người phụ nữ kia chứ, cũng là một cao thủ thân tàng bất lộ? Đáng tiếc là suy nghĩ này chỉ tồn tại trong nháy mắt đã bị phủ định rồi, một cao thủ cấp bậc cao như mình không phải là ở đâu cũng có, gặp được một người thôi cũng đã được coi là kỳ tích rồi, làm sao có thể lại xuất hiện thêm một người nữa được.
Nghĩ kỹ một lát, hắn liền hiểu ra. Bất kỳ người đàn ông nào khi thấy người phụ nữ của mình gặp phải uy hiếp, thì đều thể hiện ra mặt mạnh của mình, chỉ có điều cái loại không có thực lực nhưng vẫn cố tỏ ra trấn tĩnh thì chẳng khác nào tự tìm đến cái chết.
“Đây là người phụ nữ của mày sao?” Long Nhị lạnh lùng hỏi, vẻ mặt vô cùng hung ác, mắt nhìn thẳng vào hai thân thể vẫn đang tựa sát vào nhau, hắn âm thầm nén giận, trong trò chơi mèo vờn chuột, thì hắn càng muốn thưởng thức cảm giác đùa bỡn hơn. Chỉ nhoằng một cái là đã chiến thắng, thoạt nhìn có vẻ như thể dễ phát tiết nhất, nhưng lại không đủ kích thích.
Lãnh Nguyệt vẫn dựa vào vai Diệp Phong, nhưng toàn thân hơi rùng mình, sóng gió trong người nàng cũng bắt đầu nổi lên, mặc dù tên xăm người kia vô cùng đáng ghét, nhưng lúc này nàng thực sự muốn cảm ơn hắn, bởi vì dù sao thì người đàn ông tục tĩu đó cũng hỏi câu hỏi mà nàng trước giờ vẫn muốn hỏi nhưng lại không thốt lên lời.
Đôi mắt hờ khép lẳng lặng dừng lại trên khuôn mặt có phần uể oải của Diệp Phong, hai con ngươi hơi đong đưa, thầm chờ mong một điều gì đó, chờ đợi một đáp án mà bao nhiêu năm nay nàng muốn nghe, giống như một tù nhân đang chờ tuyên phán, hay một học sinh giỏi phát huy không tốt trong kỳ thi đang đợi chờ công bố kết quả vậy, mặc dù phải chịu đựng nỗi dày vò, và nàng cũng biết kết quả đối với mình mà nói có thể là một đòn trí mạng, nhưng nàng vẫn không thể chờ đợi hơn được nữa, vẫn lựa chọn đi nghe lời phán quyết cuối cùng.
“Cô ấy là người phụ nữ của tôi.” Diệp Phong mỉm cười nói đầy cổ vũ, ánh mắt hướng về phía người con gái vẫn đang ngóng chờ đáp án. Nhưng chính lúc này đây trong lòng lại thầm kêu khổ, hắn không muốn làm tổn thương người con gái yêu thương mình đến vậy, bảy năm về trước hắn đã nghĩ đến chuyện bồi thường cho nàng, nhưng mãi vẫn không có cơ hội nào cả, hơn nữa trinh tiết của một người con gái đâu dễ dàng gì mà đổi lại được, giúp nàng giết người, giúp nàng thi hành nhiệm vụ, những việc này có khi Lãnh Nguyệt còn chuyên môn hơn cả mình ấy chứ, vì vậy mà ngày hôm nay hắn phải cố hết sức mình để an ủi người con gái này, mặc dù đến giờ phút này đây đến bản thân hắn cũng không rõ ngày đó mình đối với người con gái này có phải chỉ đơn thuần là bản năng của sự phát tiết sinh lý hay không, nhưng dù sao cho đến bây giờ nhìn lại thì Lãnh Nguyệt là người con gái gần với vị trí người yêu của mình nhất.
Có chút bất ngờ trong sự chờ mong khiến cho Lãnh Nguyệt phải kinh ngạc đến sững người lại, nhưng trong phút chốc nàng đã hiểu được hàm ý trong lời nói đó, mặc dù đây rất có thể là lời an ủi của Diệp Phong, nhưng cũng làm cho nàng cảm động vô cùng. Hai hàng lệ rơi xuống vì quá đỗi vui mừng, bảy năm trở lại đây, cuối cùng thì nước mắt cũng được rơi xuống, rơi lã chã trên đôi bờ vai to rộng, chỉ trong nháy mắt đã ướt đẫm một mảng áo rồi. Bất giác thân thể nàng cũng cố gắng mà dựa sát vào, chỉ hy vọng hai người có thể càng ngày càng xích lại gần nhau hơn, cho đến khi hai thân thể hòa làm một.
Chỉ có điều là luôn có một số người thích đi phá hoại niềm hạnh phúc ấm áp của người khác.
“Mẹ kiếp, đôi trai gái chó chết này không biết xấu hổ là gì phải không, ôm ôm ấp ấp trước mặt bao nhiêu người thế này.” Long Nhị cuối cùng cũng không chịu được cảm giác như mình không tồn tại ở đây vậy, hắn liền điên lên, mấy tên đàn em ở đằng sau cũng bắt đầu gào thét, hồ giả hổ uy ( con hồ ly chỉ biết đứng đằng sau con hổ gằm ghè, ý nói chỉ biết đứng sau người khác để dọa nạt, ra uy chứ thực chất thì không làm được trò trống gì), câu thành ngữ này có thể miêu tả thực tế hành động của bọn họ, mỗi lần anh hai đánh người thì bọn chúng thường đóng vai trò của hồ ly, bọn chúng thường thích làm một đòn trí mạng vào đối thủ khi người ta đã nằm bẹp trên mặt đất, không còn sức lực mà đánh trả lại nữa.
Bọn chúng cho rằng, người đàn ông hết sức bình tĩnh kia lại sẽ là một oan hồn dưới vũ khí của bọn chúng, có thể cũng không cần phải giết hắn, nhưng với tính khí của Long Nhị thì ít nhất cũng phải phế đi một cánh tay hoặc một chân của hắn.
“Hừ” Lãnh Nguyệt đột nhiên ngẩng đầu lên, hai mắt lạnh lùng đầy sát khí nhìn thẳng vào đám côn đồ đang không ngừng chửi rủa kia, cuối cùng thì dừng lại trên người nam nhân xăm hình trước ngực.
Diệp Phong cười khổ, đây chính là hơi thở giết người của Lãnh Nguyệt, thật không ngờ người phụ nữ này lạnh lùng không kém gì mình cả, bản thân mình khi giết người hình như cũng có ánh mắt như vậy, so sánh kỹ hơn một chút, thì có khi còn ấm áp hơn nàng đôi chút.
Ảnh Phong giết người không trừ bất cứ thủ đoạn nào, có thể cải trang thành vô số nhân vật, sau đó sẽ ra tay vào thời điểm có lợi nhất, nhưng Lãnh Nguyệt là một người giết người hàng loạt vô cùng ngây thơ, nàng hoàn toàn dựa vào thực lực bản thân, không thèm che dấu bất cứ điều gì, càng không bao giờ vì nhiệm vụ của mình mà bán đứng tướng mạo. Đối với một đặc công thông thường mà nói, thì đây tuyệt đối là không đạt tiêu chuẩn, có điều Lãnh Nguyệt là một người khác thường, có thể hiện ra và biến mất bất kỳ khi nào nàng muốn, kể cả trong vòng bao vây của cảnh sát, làm cho ông chủ của bộ Quốc An cũng phải kinh ngạc về thực lực của người phụ nữ này.
Nếu chỉ bàn về việc năng lực đánh đơn trực tiếp thì Diệp Phong cũng xin đầu hàng.
Nhưng ngày hôm nay, không nên để nữ sát thủ máu lạnh này ra tay được.
Bị dồn nén hơn một tháng nay, Diệp Phong cũng rất muốn hoạt động đôi chút. Có điều từ cú ném khi nãy mà nói, thì tên nam nhân xăm hình cũng có phần yếu ớt, đủ để mình biểu diễn thực lực rồi.
Từ trước đến nay, Diệp Phong vẫn cho rằng, giả bộ vĩ đại, mạnh mẽ trước mặt người dân tổ quốc thì thật đáng xấu hổ, nên hắn khinh thường cuộc sống hòa nhập lẫn lộn vào với người thường, sau đó lại oai phong vẫy vùng như vậy.
Nhưng tám người ở trước mắt đây đã bị vạch ra khỏi phạm trù nhân dân.
Hắn đứng dậy một cách chậm rãi, trao cho Lãnh Nguyệt một ánh mắt khẳng định. Diệp Phong thản nhiên bước đến trước mặt nam nhân xăm hình, giơ ngón tay út lên móc móc lỗ tai, từ từ cất lên âm thanh đầy vẻ khinh thường: “Đúng rồi, vừa rồi mày nói cái gì cơ, tao không nghe rõ, mày có thể nhắc lại một lần nữa không?” Bạn đang đọc chuyện tại
“***, Ông mày nói là…” Lúc này Long Nhị đã giận đến cực điểm, chỉ muốn lập tức tiến lên phế luôn tên nhãi ranh trước mắt mình mà thôi.
Đáng tiếc là hắn còn chưa dứt lời thì đã phát giác ra được thân thể mình đang bay bổng trên không, cũng với phương thức đó, cũng với lực đạo đó, quả thực là không khác gì cảm giác khi nãy ở trong nhà hàng, chỉ trong nháy mắt đã bị đôi bàn tay như chiếc kìm sắt kia ném văng ra xa.