“Thôi, việc giữa hai chúng ta đến đây là kết thúc.” Diệp Phong từ tốn đứng dậy, nét mặt nhẹ nhõm hẳn, khẽ lên tiếng cảnh cáo: “Tốt nhất đừng gây chuyện với tôi. Hiện giờ tôi có thể rất nghiêm túc nói với cô, tôi chả dây dưa gì với bọn cảnh sát cả, cũng chả làm việc gì vi phạm pháp luật, nên sẽ không có dây dưa rễ má gì với cảnh sát. Bây giờ không, mai sau cũng không, vì vậy nên hãy dẹp cái thứ quyền lực của cô đi. Còn nữa, nếu cô thực sự ở đây thì tôi mong cô hãy bảo vệ tốt cho chị Phượng. Thân thủ của cô tuy chả ra sao cả, nhưng chắc cũng làm vệ sĩ được chứ nhẩy.”
Cũng chả bận tâm đến người phụ nữ đang đứng ngẩn ngơ kia, hắn quay người mở cửa, đi mất.
Đoạn Băng dõi theo bóng lưng khuất hẳn sau cánh cửa, trong lòng càng muôn phần nghi ngại. Hắn là người đàn ông như thế nào thế? Thân thủ vượt qua cả đội trưởng đội đặc cảnh, nhưng lại chả hề bắt mắt với thân phận nhân viên công sở nhỏ nhoi. Sự phối hợp như thế không khiến người ta nghi ngờ mới lạ. Tính khí nắng mưa thất thường kia đã tách con người này thành hai người riêng biệt, sát khí vừa nãy hẳn không thể là vờ vịt, mãi đến bây giờ trái tim cô vẫn không thôi run rẩy.
Chậm rãi đi đến chỗ đặt điện thoại, chần chừ mãi mới quyết định ấn hàng số quen thuộc trong trí nhớ…
………………………………………….. .
Diệp Phong đang lái chiếc xe BMW màu trắng phóng trên một đại lộ lớn ở thành phố T. Thông qua ô cửa xe được mở, luồng không khí còn pha lẫn cát bụi luồn vào trong xe, làm rối những lọn tóc hơi dài và thổi tan làn khói đang tỏa ra từ điếu thuốc trên tay hắn.
Không ngờ người sếp hơn một tháng nay của hắn chính là em gái của chú Hà, người mà mình đã tìm kiếm bấy lâu và không dám đối mặt, nghĩ lại nếu kêu cô thì sẽ thích hợp hơn, nhưng loại quan hệ này thật tình không tiện nói ra miệng. Lúc về nước, mình đã quyết định phải dốc toàn lực âm thầm bao bọc, bảo vệ cho cái nhà này.
Hồi tưởng lại thân thế do Hà Tích Phượng kể, mọi chuyện dần dà sáng tỏ hẳn, tính ra người anh trai lớn hơn cô ấy 16 tuổi chính là chú Hà chăng. Thông qua lời kể, hắn có thể biết được quan hệ giữa người phụ nữ đó và chú Hà cực kỳ tốt, anh trai như cha. Mối quan hệ giữa họ giống cha con hơn là anh em.
Đáng tiếc đến bây giờ, bản thân hắn vẫn chưa nghĩ được mình có thể giúp chị Phượng được những gì. Để khỏi canh cánh trong lòng, ngoại trừ tiền tài vật chất thì chỉ còn lại kỹ năng giết người. Đáng tiếc hai thứ này đều không giúp gì được cho Hà Tích Phượng. Xét về của cải, cô cũng được cho là một nhà tỷ phú, sợ rằng cho dù mình có đưa hết tiền tiết kiệm cũng chẳng có tác dụng gì. Và một “nữ cuờng nhân” trong giới thương nghiệp lại càng không lý nào có một kẻ thù nào đáng ghét đến độ phải nhận lấy cái chết. Thủ đoạn giết người của mình càng không cần dùng đến.
Nếu đã như thế, hay mình dùng thế lực để hoàn thành di nguyện của chú Hà vậy. Chú là một người xả thân vì công việc, nhưng trong phút cuối của đời mình, chú đã nói ra tâm nguyện ấy, có thể thấy chú coi trọng người thân trong nhà nhiều hơn mọi người tưởng. Hà Tích Phụng, người em gái nhỏ hơn chú mười sáu tuổi có lẽ chính là vướng bận lớn nhất đời chú.
Hiện giờ mình chỉ cần nỗ lực giúp người phụ nữ ấy. Tuy sự việc xảy ra hơn một tháng trước chỉ là chấp hành mệnh lệnh, không có bất cứ sai lầm nào, nhưng dù thế nào thì Diệp Phong không còn là Ảnh Phong, không còn máu lạnh như trước nữa.
Tất nhiên hắn sẽ không tiết lộ thân phận. Hà Tích Phượng cũng sẽ không biết anh trai cô đã chết trong tay người của mình. Trong ấn tượng của cô, anh trai cô chết trong một lần máy bay gặp sự cố rơi xuống vực thẳm, thịt nát xương tan. Đây chính là kết luận do Hà Kiến Quốc nêu ra khi ông mất tích vào năm trước, và thành tích được viết trên tấm bia mang danh hiệu liệt sĩ kia vẫn chưa bằng 10% hiện thực. Đấy chính là đặc công, người mang nỗi khổ thầm kín không nói nên lời. Cho dù hy sinh vì quốc gia, cũng không thể công khai cho người đời biết.
Và Diệp Phong được cho là một trong những người may mắn hơn người khác. Bảo toàn tính mạng còn thiết thực hơn tiếng tăm tên tuổi. Chỉ có những người lượn qua một lần trên con đường sinh mệnh mới biết được trái tim đang đập của mình đáng quý như thế nào.
Tính mạng khó khăn lắm mới được bảo toàn này, có lẽ vẫn còn có thể làm những việc trong tầm với. Ví như nhiệm vụ cấp bách nhất trước mắt là đem phần báo cáo này đến Hương Tạ Hiên đúng giờ để giao cho chị Phượng, sau đó giúp cô dàn xếp ổn thỏa đoàn khảo sát của Hidding. Tuy đây không phải là sở trường của mình, nhưng cũng không làm khó mình lắm.
Vượt qua muôn trùng cách trở, hắn đặt chân đến Hương Tạ Hiên vô cùng thuận lợi, còn sớm hơn những mười phút so với mức thời gian chị Phượng đã nói, những người chờ vẫn chưa về. Lúc này Diệp Phong mới thở phào nhẹ nhõm, lãng phí nhiều thời gian ở căn biệt thự đó, thật sợ là đến không kịp.
Cô ả cảnh sát ở đâu vọt ra, thật là phiền phức. Nếu dựa theo tính cách cô ả, mình mà không kìm lại cảm xúc và chỉ cần bộc phát tí ti thôi thì đủ để ả bám nhẵng đến Hương Tạ Hiên, lúc đó làm ầm lên, e rằng lượt khách lần này cũng bị dọa về nước mất.
Thỉnh thoảng phô bày thực lực cũng là một điều không tệ, chí ít có thể khiến ả sợ hãi. Đương nhiên không được phô bày hết sự thực một cách vô tư, lúc thân phận chưa được công khai, có một số thứ rất dễ gây nên sự nghi ngờ, đặc biệt là sự nghi ngờ của cảnh sát, có lẽ ả Đoạn Băng đó hiện đang điều tra lý lịch mình cũng nên.
Tấp xe xong, Diệp Phong mang phần báo cáo vào một khách sạn trực thuộc câu lạc bộ.
Tuy đẳng cấp của khách sạn này không cao, có lẽ vẫn chưa đạt tiêu chuẩn có thể tiếp đãi khách quý, nhưng nó là một đặc sắc lớn của Hương Tạ Hiên, trong đó chất lượng phục vụ được xếp “hàng top” ở thành phố T này. Điều quan trọng nhất là nhân viên tiếp đãi ở đây đều do chính Hương Tạ Hiên đào tạo, so với những nhân viên phục vụ ở những khách sạn chuyên nghiệp khác thì càng biết giao lưu với khách hơn. Dù sao những người từng ở trọ nơi đây đều là những nhân vật hiển hách, phục vụ viên không thể chỉ đơn thuần biết bưng trà rót nước, mà ân cần mới là phương châm của họ. Sắp xếp đoàn khảo sát tại đây, vừa thể hiện hạng mục ưu thế của Hương Tạ Hiên trên phương diện kinh doanh, lại vừa có thể bảo đảm chất lượng phục vụ số một. Quả thực là nhất cử lưỡng thiện.
Sau khi chào hỏi với tiếp tân, Diệp Phong kiếm một chỗ cạnh cửa sổ ngồi xuống, yên lặng chờ đám người của Hà Tích Phượng trở về.
Chưa được mười phút, từ phía xa xa đã thấp thoáng thấy một hàng xe gồm sáu, bảy cỗ xe thương vụ đang từ từ chạy đến.
Vẻ mặt vốn lạnh nhạt lập tức thay đổi hẳn, tuy nghiêm nghị nhưng vẫn niềm nở, nhớn nhác xen lẫn chút trông đợi. Vừa mới xa chị Phượng một tiếng đồng hồ nhưng đã có cảm giác rất khác, cũng tại thân phận của cô. Từ nay đứng trên cả cấp trên ông tổng, cô lại có thêm một thân phận khác, và Diệp Phong cũng không còn là một giám đốc bộ môn dở người không hợp cách nữa. Bạn đang xem tại – www.Truyện FULL
Nhanh chóng sửa sang lại quần áo, lướt mắt nhìn qua mọi thứ đều đã ổn, hắn mới từ tốn bước ra khách sạn.
Khi thấy đội ngũ xe đã ngừng lại, Diệp Phong chấn chỉnh tinh thần, hít thở sâu một cái, khóe miệng từ từ nhếch lên, mỉm cười nghênh đón hàng người ấy.
Thế nhưng khi một người phụ nữ tóc vàng bước xuống xe, chậm rãi ngẩng đầu, trong tích tắc, gương mặt vốn rạng rỡ nụ cười của Diệp Phong lập tức méo lệch, từ từ đơ ra.