Đặc Công Xuất Ngũ

Chương 96: Thứ đồ tốt



Mãi đến khi mọi người chung quanh đều đã cơm no rượu say, hai người còn chưa phân thắng bại, chỉ còn mấy cái vỏ chia không trên bàn.

“Hai người đều là những cao thủ uống rượu xem ra nước G cũng nhiều nhân tài, hai bên không phân thắng bại.” Một phó tổng giám đốc của Hương Tạ Hiên Lưu Nghị khuyên giải nói. Vốn hôm nay ông ta muốn biểu diễn tửu lượng của mình trước mặt người đẹp nước G cơ nhưng lại bị Diệp Phong cướp mất cơ hội nhưng chứng kiến Diệp Phong uống rượu như nước, cũng không cáu giận nữa, nhận thấy thời cơ đã đến vội vàng giải vây, dù sao cứ uống thế này trước sau gì cũng sẽ có một người gục trước, hoặc cả hai đều bại, nếu như cả hai bên đều không có lợi, việc hợp tác chắc chắn cũng bị ảnh hưởng.

Đối với cái lão gian xảo này hắn vốn dĩ cũng không có cảm tình gì, ông ta rốt cục cũng cùng một ruộc với Trần Kì mà thôi, miệng nam mô bụng bồ dao găm.

Nhưng lúc này trong lòng cũng cảm ơn ông ta bởi lẽ lúc trước còn không thấy gì, nhưng uống đến chai thứ tư thì đầu óc cũng hơi choáng váng, chắc chỉ trụ được thêm một lít nữa, nếu không cố nhịn thì hắn đã sớm nôn hết ra rồi.

Nhưng cái tên John kia dường như không hề hấn gì,cứ một chén một uống, như thể vài thập niên chưa thấy rượu vậy. Hắn cũng có nỗi khổ riêng.

John bị đẩy vào tình thế sa cơ lỡ vận, không mất mặt trước mặt người phụ nữ hắn yêu, cố gắng gượng chống đỡ. Trong lòng hắn cũng đang kêu khổ không ngừng. Hôm nay hắn phạm hai sai lầm đáng chết. Thứ nhất, đó là đánh giá thấp Diệp Phong, thứ hai đó là đánh giá thấp rượu Mao Đài, sau khi uống vào bụng mới biết độ mạnh của nó, đến nỗi mà khi người phục vụ đi qua, tạo ra cơn gió cũng khiến hắn thấy trời đất như đang quay cuồng.

Tràn đầy kỳ vọng nhìn người phụ nữ bên cạnh, hết thảy đều là do cô ta gây lên, tốt nhất cô ta cũng nên chấm dứt!

Mãi sau Gulina và những người khác nhìn hai người bọn họ như quái vật, hai người đều đẹp trai như nhau, bí ẩn như nhau, uống rượu giỏi như nhau. Từ lúc đó cô ta không động đến một giọt nào nữa nên cũng tỉnh táo hơn, chợt nhận ra cô ta không nên cổ động cấp dưới và đối tác đấu rượu thế này. Nhìn ánh mắt cầu cứu của John trong lòng cô ta cũng khẽ rung động, hình như chính là cô ta đã đẩy hắn vào hoàn cảnh này.

Đệ nhất quân nhân nước G vì vinh dự mà sống. Mặc dù uống rượu cũng không chịu thua, nhưng nếu không ngăn lại sợ rằng tên này sẽ lao thẳng ra ngoài mất. Đối với hắn mặc dù không có tình cảm nam nữ nhưng cũng là bạn bè nên giúp hắn một tay, huống hồ, chính cô ta là người khởi xướng, một câu nói đã khiến cho hai người đàn ông say bí tỉ.

“Diệp tiên sinh, rượu Mao Đài này đối với anh chỉ như nước, thật sự là làm cho tôi mở rộng tầm mắt.” Gulina chợt mở to đôi mắt to, nhẹ giọng cười nói:” Tôi nghĩ ta nên dừng ở đây thôi nếu không sợ rằng Hà tổng sẽ đau lòng vì theo tôi được biết rượu này không hề rẻ.”

Tên người lai mặt đỏ lựng cũng muống nhanh chóng kết thúc bữa tiệc chết tiệc này, hắn rất muốn quyết chiến một trận với Diệp Phong nhưng lúc này có quá nhiều chuyện nên tốt nhất là cứ rút lui đã.

“Anh Diệp tôi muốn thu lại mấy lời lúc trước, Trung Quốc có câu văn võ song toàn tôi nghĩ anh Diệp rượu trà song toàn, quả là bái phục!” John có chút trái lương tâm nói ra mấy lời tán dương, ở trên máy bay, hắn đã bị Gulina cảnh cáo ,không được ăn nói linh tinh , hôm nay hắn cũng muốn từ từ thích ứng với vai nhân vật mới của mình, hơn nữa lúc này ấn tượng đối với Diệp Phong đã có chút thay đổi, nhìn hắn uống rượu như vậy, hắn cũng thấy tiếc, quân nhân kết bạn một là dựa vào nắm đấm, hai là dựa vào rượu.

Xem ra trận đấu rượu này cũng đã kết thúc Hà Tích Phượng cuối cùng cũng đã có thể thở phào nhẹ nhõm, cô rõ hơn ai hết những chuyện sau khi say.

Cô ta vốn đã chuẩn bị vài nhân viên để chuẩn bị đỡ người, không ngờ mấy câu của Lưu Nghị lại có tác dụng như vậy. Kết quả này đúng là bất ngờ.

“Gulina, cơm nước cũng đã xong xuôi, tôi nghĩ bây giờ chúng ta nên về nghỉ ngơi, cô ngồi máy bay lâu vậy chắc cũng mệt.”

Hà Tích Phượng nhã nhặn dùng khăn lau khóe miệng nói.

“Được , rượu của nước bạn quả là không tồi, chỉ có điều uống nhiều cũng thấy khó chịu, cứ như là say xe vậy. Gulina chậm rãi đứng dậy, lãnh đạm cười nói:” Rượu này ngon thật đấy khiến tôi không nhịn được uống mãi không dừng, nhưng cũng không lợi hại như anh Diệp, xem ra tôi phải về nghỉ thật rồi.”

Nhìn người phụ nữ bên cạnh, John vội vã đứng dậy, muốn đi dìu cô ta mà quên mất chính mình cũng chẳng khá hơn, mãi lúc sau hắn mới đứng vững, nhưng cũng không thể hiện quá lộ liễu.

Nhưng không thoát khỏi con mắt cú vọ của Diệp Phong, vốn tưởng hắn không hề hấn gì, hóa ra cũng tương đối, xem ra hắn cũng không thể uống thêm, so với chính mình có vẻ kém hơn một chút, tối thiểu bây giờ đứng lên Diệp Phong vẫn có thể bước đi rất vững vàng.

Đưa Gulina về phòng, sắp xếp đâu vào đấy, dặn dò nhân viên lần nữa mới rời đi.

Đương nhiên hắn cũng biết Hương Tạ Hiên sắp xếp vài vài vệ sĩ cũng chỉ là hình thức vậy thôi. Có John ở đó thì Gulina không gặp bất cứ nguy hiểm nào, trừ phi chính hắn động thủ, một BOSS của Lãnh nhóm ra tay.

Đợi Diệp xong giải quyết xong mọi việc, Hà Tích Phượng mới yên tâm, buổi tiệc mặc dù có chút rắc rối nhưng không ảnh hưởng gì, nếu như ngày mai cũng thế này thì hợp tác nhất định thành công.

“Diệp Phong, cám ơn anh.” Hà Tích Phương tiến tới nói:” Không ngờ tửu lượng của anh lại tốt vậy, làm tôi lo sợ một phen, may là cuối cùng anh vẫn trụ được,không làm mất mặt Hương Tạ Hiên, anh mà thua trong cuộc chiến uống rượu nước mình thì quả thật không chấp nhận được.”

Cô ta cười nói cũng khiến cho Diệp Phong nhẹ nhõm hẳn: ” Hà tổng, cô cũng không tồi, cũng không thua kém cô gái ngoại quốc kia, chúng ta có nên uống một chén chúc mừng không nhỉ?”

“Được lắm, tôi không ngại phải uống với một cao thủ như anh đâu.” Hà Tích Phượng cười nói: ” Không cần uống thêm nhiều chỉ cần một chén nữa thôi là tôi sẽ ngất mất thôi, đến lúc có chuyện gì tôi cứ hỏi anh.”

“Chuyện này tôi gánh không nổi đâu, sau này có thời gian tiếp rượu Hà tổng sau. Chị cũng bận, vậy thì đi nghỉ đi, chiều còn nhiều việc lắm.” Diệp Phong chỉ căn phòng phía trước nói.

Hà Tích Phượng cũng không từ chối đi thẳng về phòng. Đêm qua ngủ không ngon, hơn nữa lại vừa uống rượu nên cô ta đã rất mệt rồi, tranh thủ buổi trưa nghỉ ngơi một lát.

Đưa mắt nhìn theo Hà tổng đi vào, Diệp Phong mặt bỗng đỏ bừng lên, chạy vào phòng vệ sinh, nôn hết ra.

Vừa rồi trước mặt hắn đã phải nhịn rất nhiều, đi một bước mà chỉ muốn nôn ra hết, cố gắng gượng làm xong mọi việc mới xử lí chuyện này.

Mãi đến khi nôn hết bữa sáng ra hắn mới thấy nhẹ nhõm hơn, trong phòng vệ sinh cũng không sợ ai chê cười.

Lau miệng, súc miệng mấy lần rồi hắn mới quay lứng bước đi, thì nghe thấy cánh cửa phía sau mở ra. Một người thấp béo, khuôn mặt tròn xuất hiện, trong tay cầm một chai gì đó.

“Diệp Phong, chờ tôi một chút, tôi có cái này tặng cho cậu.” Ông ta nhanh chóng tiến đến cạnh Diệp Phong nói.

Nghe thấy tiếng gọi Diệp Phong quay đầu lại, thì phát hiện ra đó là “ân nhân”của mình, Lưu Nghị.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.