Tiếng Chuông 17: Ghen tỵ (2)
-Cậu gọi tôi ra đây có chuyện gì?
-Em thay đổi cách xưng hô nhanh quá đấy!
-Tôi không muốn tốn thời gian đâu?
Hai con người ngồi đối diện nhau, một nam một nữ đang nhìn chằm chằm vào nhau.Tiếng nhạc bỗng vụt tắt.Một không gian yên tĩnh trở lại.
-Hoàn Tuấn!Anh điếc à?_Bảo Uyên hét to
-Không!_Hoàng Tuấn đáp
-Vậy anh gọi tôi ra đây làm gì?_Bảo Uyên nhăn mặt
-Uống trà!_Hoàng Tuấn thở hắt
Rầm!
Cô đập bàn.Con người này, thật dễ làm lòng kiên nhẫn của con người bị giảm dần.Ngay lúc này, cô muốn xông vào đánh chết cho hắn nằm viện.
– Bình tĩnh, em làm gì phải như vậy?Anh muốn gọi em ra đây chơi thôi!_Hoàng Tuấn nhẹ nhàng đáp
-Tôi xin phép đi vệ sinh!_Bảo Uyên nói
Reng!Reng!
-Alo!
-Ly à! Tôi nè!
-Ừ!Gọi có chuyện gì hông?
-Bà có bận gì hông? Đến đường 12 giải thoát cho tôi!
-Bà bị làm sao?Bị côn đồ bắt à?
-Hoàng Tuấn!
-À!Hiểu rồi nhưng tôi đang đi chơi với Gia Bảo.Tôi không giúp được bà rồi.Tạm biệt!
Tút tút
-Cái con bạn mất nết này!Grừ!Đi chơi xong về té cầu giao luôn đi!_Bảo Uyên lẩm bẩm_Gọi cho Ngọc Anh vậy!
-Ngọc Anh!
-Uyên à! Bà có chuyện gì gọi tôi vậy?
-Bà có bận gì không?Đến đường 12 giải thoát cho tôi.Tôi đang ở với Hoàng Tuấn
-Tôi rảnh hém!
-Vậy à!Đến nhanh nha!Bye!
Bảo Uyên cúp máy.Thở phào.Chạy về chỗ có người con trai cao to đang ngồi uống…trà
-Ớ!Bảo Uyên!_Ngọc Anh vừa áp cái điện thoại vào tai vừa gọi
-Có chuyện gì vậy?
-Hải Anh à!Bảo Uyên nó bảo đến đường 12 giải vây cho nó._Ngọc Anh đáp
-Giờ sao đi được!Tụi mình hẹn ba mẹ ăn cơm rồi mà.Còn phải khai báo chuyện đó nữa!_Hải Anh nhăn mặt
-Giờ sao?Không đến Uyên xé xác ra đó!_Ngọc Anh toát mồ hôi
-A!_Hải Anh kêu lên
Hải Anh và Ngọc Anh liền liếc về người con trai đang ngồi kia uống nước.
-Nhật Phong!_Hải Anh nhỏ nhẹ gọi
-Có chuyện gì?_Nhật Phong hỏi
-Là như thế này….thế đó……giúp nha!_Ngọc Anh nói
-Được rồi!Có tiền công không?_Nhật Phong hỏi
-Chuyện này……A!Mà cậu có biết người cần giúp là ai không?Là lớp trưởng?Là Bảo Uyên?Là tam tiểu thư tập đoàn N.Đ.U!Là một người vĩ đại nhất quả đất.Cậu mà không giúp cậu ấy thì sẽ ảnh hưởng đến tương lai của toàn dân lớp Văn.Cậu lỡ lòng nào mà để kẻ địch xâm phậm, làm đổ một con người vĩ đại nhau thế?Hả?Hả?_Hải Anh vừa nói vừa múa máy chân tay
Ngọc Anh gật đầu.Ánh mắt kiên quyết.
Nhật Phong bất lực trước màn lí sự cùn này.Ai bảo trời sinh ra Hải Anh là người giỏi chém toàn diện chứ?Cái gì cũng có thể nói được.Đúng là ai là bạn đời của người này chắc tuổi thọ chỉ tính bằng đầu ngón tay.Bất lực!Bất lực!
Nhật Phong đội mũ bảo hiểm.Phóng chiếc moto của mình đến đường số 12.
Tại quán nước, Bảo Uyên đang toát mồ hôi vì cái nhìn chằm chằm của Hoàng Tuấn.Cuộc đời của cô chưa từng bao giờ đổ gục hay gục ngã trước ai.Ai bảo mẹ sinh cô ra đã là mọt đứa con gái ngang bướng cơ!Nhưng giờ thì có rồi!Chính là tên đại biến thái này.!
-Bảo Uyên!
Cô quay lại.Là Nhật Phong.Ơ!Nhưng cô đâu gọi cho cậu ấy.Cô gọi cho Ngọc Anh cơ mà.Thôi kệ!Ai cũng được!
-Em nói cho anh nghe, đây – là – ai?_Hoàng Tuấn khó chịu gằn từng chữ
-Đây….._Bảo Uyên lắp bắp
-Lớp trưởng!_Nhật Phong đưa tay lên xoa đầu cô_Lớp trưởng vừa tông chúng xe tải hay sao mà lại quên ngày hôm nay thế?Hôm nay rõ ràng là lớp mở tiệc chúc mừng cơ mà!
-À….ừ!_Bảo Uyên gật đầu
-Tiệc?
-A! Xin lỗi anh nha! Chắc cuộc gặp gỡ này kết thúc rồi!Cậu ấy có việc phải làm.Anh không nên – cản – đường – cô -ấy!_Không hiểu sao Nhật Phong lại nhấn mạnh chữ phái cuối
-À!Đi thôi!Chắc cũng trễ rồi!Chào nhé!_Bảo Uyên nói
Hoàng Tuấn nhìn cô và anh đi ra phái chiếc xe mà thấy bực bội.Rõ ràng là kiếm cớ chứ làm gì có tiệc gì?Nhưng anh không còn tư cách giữ cô lại.Thôi để cô đi vậy nhưng sẽ không có lần sau đâu.
Trên đường, chiếc moto đang phóng vù vù.Bõng, chiếc xe dừng lại tại một cái cây cổ thụ già.Cả hai người xuống xe.
-Cậu còn nhớ cái cây này không?_Nhật Phong hỏi
-Có!_Bảo Uyên nói
-Đây là nơi đã có rất nhiều kỉ niệm nhỉ?
-Kỉ niệm ngày bé?
-Ừ!Chúng mình là bạn từ bé và là thanh mai trúc mã?
-Không thể?Vì còn Kiều Ky mà?
-Ừ!
Đứng trầm ngâm dưới gốc cây cổ thụ.Trong lòng hai người có những cảm xúc lẫn lộn.
-Về thôi
-Ừ.!
Lại một lần nữa, chiếc moto dừng lại.Dừng lại tại một biệt thự lớn.Bảo Uyên mỉm cười với Phong.
-Cám ơn!
Cô…không biết rằng, trên kia…sau mành rèm là một bóng người đang giận dữ đang nhìn hai người.