Tiếng Chuông 30 Người trung gian (1)
Đêm Pari…Thủ đô nước Pháp….
Tại một biệt thự đen, một cô gái đang ngồi trên ghế sofa lắc lắc ly diệu trên tay.Mái tóc hạt dẻ bồng bềnh cùng chiếc váy đen bó sát.Đôi môi nhếch lên nụ cười lạnh lùng.
-Ken? Thế nào?_Cô gái đó lạnh lùng nói
– Dạ, mọi thứ đang xáo trộn lại thưa tiểu thư!_Người hộ vệ tự xưng là Ken lên tiếng.
– Vậy? Lily?Bên cô thế nào?_Người con gái đó lên tiếng
– Dạ, thưa tiểu thư, cái đó vẫn bình thường ạ!_Lily lên tiếng
– Được rồi, các ngươi lui đi!
Còn lại một mình trong căn phòng đó….Đơn độc….Cô cười lạnh, một cái giá quá đắt đã phải trả.Nhìn vào tấm ảnh treo trên tường, đôi môi cô nhấp nháy:
– Kenna!Chúng ta sắp gặp lại nhau rồi, đợi nhé!
————————————————————————————————————
– E…em đi lên đây!_Vừa về đến nhà, Bảo Nam đã kéo Bảo Uyên xềnh xệch lên gác
– Bỏ em ra!_Bảo Uyên khó nhọc nói
Mọi người giúp việc trong nhà run rẩy không nói lên lời.Ai nấy tự bảo nhau lo tốt công việc của mình.
Bảo Đăng lạnh lùng bước lên bậc cầu thang…Khuôm mặt toát lên vẻ kiêu hãnh lạnh lùng,đôi môi mím chặt. Chết tiệt!Lại thế nữa rồi.
– Em….nói rõ đi!_Bảo Nam hét lên
-Nói cái gì?_Bảo Uyên đáp
– Chuyện hôm nay?
-Không có gì cả? Anh thả em đi về phòng ngay.!
– E…..
-Bỏ em ấy ra đi, anh hai!_Bảo Đăng lạnh lùng nói
– Em ngâm mồm lại?Anh đang hỏi em ấy!_Bảo Đăng giận dữ hét lên_Em….nói cho anh biết, em có coi anh là anh trai của em không?
-Bảo Nam anh dừng lại!_Bảo Đăng chạy vào ngăn cản
– Bỏ ra, em nói đi!_Đôi mắt của Bảo Nam đỏ ngầu
-Bỏ ra!_Bảo Uyên lạnh lùng lên tiếng_Em…nhịn anh đủ rồi.Đây là chuyện của tụi em.Anh đừng có quan tâm.Bây giờ bỏ tay em ra.
Gạt bàn tay của anh, cô lặng lẽ rồi khỏi phòng.Ánh mắt cụp xuống.Một chất lỏng chảy ở khóe mắt.Cô phải làm sao đây?