Lão nhân áo đen dừng bước lại, xoay người nhìn Tỉnh Cửu, trên mặt lộ ra vẻ mặt hơi ngạc nhiên, nói: “Thật lâu chưa dùng tới, ta cũng không xác định.”
Tỉnh Cửu nói: “Bằng không, ta sẽ thử một chút?”
Nghe những lời này, Lâm Vô Tri vẻ mặt khẽ biến, Vân Hành phong chấp sự đệ tử cũng xôn xao nhìn về hắn.
Lão nhân áo đen nhìn hắn, trầm mặc thời gian rất lâu, nói: “Tốt, xem bản lãnh của ngươi.”
Sau đó hắn tiếp tục hướng Kiếm phong đi tới.
Lâm Vô Tri nhìn Tỉnh Cửu một cái, các đệ tử cũng cảm thấy rất quái dị.
—— mới vừa rồi thời điểm vị sư bá kia hỏi ngươi thì không trả lời, lúc này sư bá muốn đi, ngươi lại tới nói lời như vậy, rốt cuộc là có ý gì?
Lão nhân áo đen ngẩng đầu nhìn về Kiếm phong trong mây mù.
Một tiếng kiếm tiếu.
Kiếm quang chiếu sáng cả vách đá.
Lão nhân áo đen ngự kiếm mà lên, theo gió phiêu diêu mà tới, thân hình không hề câu lũ nữa, vô cùng thẳng thắn, phảng phất thiếu niên năm xưa mới vừa vào Thanh Sơn Tông.
Một lát sau, thân ảnh của hắn biến mất trong mây mù, cũng không cách nào nhìn thấy nữa.
…
…
…
…
Vô số tiếng kiếm ngân ở trên ngọn núi vang lên.
Các đệ tử không biết chuyện gì, khiếp sợ không cách nào nói nên lời.
Vân Hành phong chấp sự hô vang: “Mạc sư bá kiếm quy Thanh Sơn!”
Cửu Phong đều có đáp lại, các đệ tử Thanh Sơn thanh âm vang lên: “Chúc mừng Mạc Trưởng lão kiếm quy Thanh Sơn!”
Thiên Quang phong vang lên kiếm thanh ngâm nga.
Thượng Đức phong cổ chung ầm vang.
Thanh Dung phong tố vân che mặt.
…
…
“Mạc sư thúc ở trên Thích Việt phong sửa sang điển tịch hơn trăm năm, hôm nay…”
Nhìn Kiếm phong, Lâm Vô Tri không đem những lời này nói hết, hốc mắt có chút ướt ướt.
Đều nói người tu đạo muốn đoạn tình tuyệt tính, nhưng có mấy người có thể làm được như vậy? Huống chi Thanh Sơn Tông vốn không tu đạo, mà là tu kiếm.
Kiếm giả kiến dã, sau này nếu không thể gặp lại, như thế nào không buồn cho được.
Các đệ tử thế mới biết xảy ra chuyện gì, vị Mạc sư bá vừa nói chuyện rất ôn hòa với mình kia, hẳn là… Đi về cõi tiên.
Hắn tới Kiếm phong, chính là muốn đem kiếm của mình trả lại cho Thanh Sơn.
Hắn hi vọng trong đám đệ tử đời sau, có người có thể kế thừa thanh kiếm đó từ mình.
Nhìn Kiếm phong, các đệ tử cảm thấy trong lòng nhiều chút ít cảm ngộ khó diễn tả thành lời, có chút trầm trọng.
Có lẽ đây mới là bài học đầu tiên ở Đại Thanh Sơn.
Bọn họ lại nhìn sang Tỉnh Cửu.
Mới vừa rồi Tỉnh Cửu nói với Mạc sư bá sẽ dùng kiếm của hắn, là có ý gì? Chính là ý tứ kia sao?
Lâm Vô Tri nhìn Tỉnh Cửu: “Ta không biết ngươi làm thế nào đoán được Mạc sư thúc chuẩn bị kiếm quy Thanh Sơn, ta cũng không biết ngươi nói câu nói kia là muốn an ủi hắn, hay là muốn lấy lòng hắn, để cho hắn đem thanh kiếm đặt ở nơi thấp hơn một chút. Ta chỉ muốn nói cho ngươi biết, ngươi khơi dậy sự kiêu ngạo cuối cùng của Mạc sư thúc, vị trí của thanh kiếm kia rất gần đỉnh núi.”
Tỉnh Cửu nói: “Cho nên?”
Lâm Vô Tri quan sát ánh mắt của hắn nói: “Nếu đã hứa, thì nhất định phải làm được, nếu không bất kể ngươi là đệ tử do ngọn núi nào chọn lựa, ta cũng sẽ không để cho ngươi tham gia thừa kiếm đại hội.”
Các đệ tử nghe thế, rất giật mình, ánh mắt nhìn Tỉnh Cửu đầy thương hại.
Kiếm phong khắp nơi đều là kiếm ý đáng sợ, càng đi chỗ cao kiếm ý càng dày đặc, đỉnh núi tại sâu trong tầng mây, lấy cảnh giới của bọn hắn làm sao có thể đi tới đó?
“Nhiều lời, đa tình, nhiều chuyện, cũng không phải là chuyện tốt.”
Lâm Vô Tri nói xong câu đó, ngự kiếm mà đi.
Những lời này dĩ nhiên cũng là nói với Tỉnh Cửu, nhằm vào chính là hành động của hắn trước khi Thích Việt phong Mạc sư thúc chết đi.
Lúc này các đệ tử mới hiểu được, Lâm Vô Tri cũng không phải thật sự chán ghét Tỉnh Cửu, mà là rất coi trọng hắn.
Một gã chấp sự Vân Hành phong đem kiếm bài phân phát cho hơn mười tên đệ tử, dặn dò nói: “Kiếm phong có kiếm mà lịch đại tiền bối sư trưởng lưu lại, cho nên thời điểm các ngươi tìm kiếm phải chú ý dáng vẻ, phải tránh tiếng động lớn ồn ào, dĩ nhiên nơi này còn có rất nhiều thanh kiếm vô chủ, không quản các ngươi tìm được kiếm gì, chỉ cần có thể khiến nó đáp lại triệu hoán của ngươi, liền coi là thành công, nếu như lạc đường hoặc là ngã bị thương cùng với bất kỳ chuyện gì khác, chỉ cần bóp nát khối kiếm bài này, tự có người xử lý.”
Một gã đệ tử nhìn về vách đá này, nói: “Chỉ đơn giản như vậy?”
Trải qua ngoại môn tu hành luyện thể, thân thể đám nội môn đệ tử này so với người bình thường mạnh hơn quá nhiều, dễ dàng nhảy cự ly mấy trượng, sức chịu đựng cũng vô cùng bền bỉ.
Hắn nghĩ tới Kiếm phong mặc dù cao chót vót, nhưng có thể leo, kiếm ý tuy mạnh, cũng có thể dựa vào ý chí mạnh mẽ chống đỡ, chỉ cần không vào phạm vi tầng mây bao trùm, tự tin có thể tự nhiên lên xuống.
Tên chấp sự Vân Hành phong kia không nói gì, nhìn vị đệ tử kia, khóe môi nhếch lên, lộ ra nụ cười rất khó nắm bắt.
Đám đệ tử thanh niên có thể vào nội môn tu hành cũng vô cùng thông minh, thấy nụ cười này làm sao còn có thể không rõ nữa.
Tên đệ tử kia sắc mặt hơi trắng bệch, hành lễ nói: “Kính xin sư huynh chỉ điểm.”
Thanh Sơn Tông ngoại môn chấp sự đều là các đệ tử không thể đột phá Bão Thần cảnh, Cửu Phong nội môn chấp sự là đệ tử không được chọn trong thừa kiếm đại hội, được hắn xưng một tiếng sư huynh cũng là hợp lý.
“Các ngươi vẫn là Bão Thần cảnh, không có hy vọng có thể tìm được kiếm, trước vào Tri Thông rồi hãy nói.”
Tên chấp sự Vân Hành phong kia nói: “Liền coi như các ngươi có thể tìm được kiếm, kiếm kia sẽ theo ngươi đi sao? Hồng trần nam nữ si tình nhiều như vậy là cớ làm sao??”
Có đệ tử hỏi: “Đại khái muốn thời gian bao lâu, chúng ta mới có thể thành công lấy kiếm?”
“Đệ tử bình thường trung bình cần ba năm mới có thể có phi kiếm của mình, đệ tử có thiên phú ngộ tính tốt, vận khí cũng tốt có lẽ có thể mau hơn chút ít.”
Vị chấp sự Vân Hành phong kia chỉ Kiếm phong trong mây nói: “Triệu sư muội dùng ba tháng, các ngươi phải cần bao nhiêu thời gian liền tự mình nghĩ đi.”
Nói xong câu đó, hắn liền trở lại tiểu lâu dưới ngọn núi, đem hơn mười tên đệ tử trẻ tuổi lưu tại nơi này.
Hơn mười tên đệ tử trẻ tuổi tương đối im lặng, nghĩ thầm kế tiếp nên làm gì bây giờ?
Triệu Tịch Nguyệt chính là nhân vật thiên tài nhất trong Nhị đại đệ tử, còn là thần tượng của đám đệ tử tân tấn bọn hắn, ngay cả nàng cũng cần dùng ba tháng thời gian, bọn họ càng không cần suy nghĩ nữa.
Hơn nữa vị chấp sự kia đã nói rất rõ ràng, lấy cảnh giới Bão Thần của bọn họ hiện tại, tiến vào Kiếm phong không có bất kỳ ý nghĩa.
“Nếu đây là bài học đầu tiên tông môn cho chúng ta, cũng không thể không lên được.”
Một gã đệ tử họ Chúc mặt lộ vẻ kiên nghị, nhìn mọi người trầm giọng nói: “Cho dù chúng ta không cách nào cảm giác được kiếm ở phương nào, cũng có thể đi Kiếm phong làm quen hoàn cảnh một chút, chuẩn bị cho sau này.”
“Không sai, Vân Hành phong chấp sự cho chúng ta kiếm bài, hẳn là ý này.”
Một nữ đệ tử gật đầu nói: “Lâm sư đã nói Kiếm phong có thể rèn luyện tâm chí, có thể hắn hoặc sư trưởng khác đang âm thầm quan sát chúng ta, chúng ta có thể nào không đi chứ?”
Chúng đệ tử bị hai câu nói này thuyết phục, rối rít hô hào cùng đi, vẻ mặt rất là kích động.
Tỉnh Cửu không nói gì, an tĩnh đứng đó, liền có chút nổi bật.
Rất nhiều đạo mục quang đồng thời rơi vào trên người của hắn.
Chúng đệ tử biết hắn nổi tiếng lười biếng, nhưng nghĩ tới nếu hắn có thể tiến vào nội môn, có lẽ đã có thay đổi.
Lâm sư nói với hắn mấy câu, là yêu cầu nghiêm khắc nhất, nhưng chẳng phải cũng là kỳ vọng thật sâu ư.
Tỉnh Cửu gật đầu với mọi người, xoay người hướng ngoài ngọn núi đi tới.
Chúng đệ tử thế mới biết hắn đang chuẩn bị rời đi.
Tên đệ tử họ Chúc kia khiếp sợ nói: “Ngươi không phải nói muốn đi lấy kiếm của Mạc sư bá sao?”
Đám đệ tử khác cũng ngây dại, nghĩ thầm chẳng lẽ người này đúng như trong truyền thuyết hay sao?
Đúng vào lúc này, trong rừng cây phía tây Kiếm phong có một đoàn người đi ra.
Vị thanh niên cầm đầu kia, đang mặc tố sắc kiếm bào, dung nhan anh tuấn, lông mày như kiếm, vẻ mặt hờ hững như băng tuyết, khí tức bất phàm.
Càng làm người khiếp sợ chính là phía sau lưng hắn không đeo kiếm —— chẳng lẽ nói hắn trẻ tuổi như vậy, cũng đã kiếm hoàn đại thành, tiến vào Vô Chương cảnh ư?
Vân Hành phong chấp sự tiến ra đón nói mấy câu, mọi người mới biết, thì ra người nọ là một trong các tiên sư giảng bài ở Tẩy Kiếm Các Cố Hàn.
Cố Hàn còn có thân phận trọng yếu hơn.
Hắn là Lưỡng Vong phong Tam sư huynh.
Lưỡng Vong phong có thể nói tập trung đệ tử trẻ tuổi thiên tài nhất của Thanh Sơn Tông, Cố Hàn có thể đứng thứ ba, có thể nghĩ kiếm đạo tu vi của hắn cao cường ra sao.
Nhìn Cố Hàn, các đệ tử trên mặt toát ra vẻ mặt ngưỡng mộ cùng kính sợ.
Tỉnh Cửu không nhìn Cố Hàn một cái, chẳng qua lẳng lặng nhìn bên cạnh Cố Hàn.
Bên cạnh Cố Hàn có một vị thiếu niên.
Từ cửa thôn gặp nhau đến nay đã ba năm, mười tuổi đã biến thành mười ba tuổi.
Hắn bây giờ đã là thiếu niên, lông mày vẫn thẳng như vậy, ánh mắt vẫn chính như vậy, mặt vẫn đen như vậy.
Ở Cửu Phong tu hành một năm, Liễu Thập Tuế càng thêm thành thục, khí chất thong dong, ánh mắt yên tĩnh.
Hắn nhìn nơi nào đó, ánh mắt có chút nghi ngờ, sau đó rất nhanh biến thành vui mừng.
“A!”
Liễu Thập Tuế quát to một tiếng, hướng về phía Tỉnh Cửu chạy tới.
Bạn đang đọc truyện trên doctruyenfun.com, Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!