Đại Đạo Triêu Thiên

Quyển 1 - Chương 35: Thì ra hắn chính là Tỉnh Cửu



Triệu Tịch Nguyệt nhìn hắn một cái, nói: “Tới?”

Tỉnh Cửu ừ, nhìn về một nơi cũng rất bắt mắt bên kia suối.

Hơn mười tên đệ tử trẻ tuổi đứng ở nơi đó, ánh mắt yên tĩnh mà tự tin, đều là học sinh giáp khóa do Cố Hàn dẫn dắt.

Tỉnh Cửu chỉ nhận biết mình Liễu Thập Tuế, tự nhiên không biết hai gương mặt lạ hoắc bên trong đó.

Tỉnh Cửu nhìn hắn một cái.

Liễu Thập Tuế quay mặt đi.

Thời điểm các đệ tử đánh giá bốn phía, cũng không biết mình cũng đang là đối tượng bị quan sát.

Ở trên vách đá cùng cột đá khổng lồ, còn có đỉnh núi bị mây mù che dấu, có rất nhiều ánh mắt rơi vào bên khe suối, còn có rất nhiều người cầm lấy bút cùng giấy ghi chép cái gì.

Chủ nhân những ánh mắt cùng bút giấy kia đều là nhân vật trọng yếu ở Cửu Phong, sẽ quyết định hôm nay rốt cuộc sẽ chọn tên nào đệ tử thừa kiếm, vừa sẽ bỏ qua tên đệ tử nào.

Thanh Sơn Tông đối với nội môn đệ tử quản lý nhìn như rất lỏng lẻo, như đối với ngoại môn đệ tử tùy ý để bọn hắn cầm kiếm kinh học tập. Trên thực tế chư phong vẫn âm thầm quan sát biểu hiện của các đệ tử ở trong quá trình tẩy kiếm, đối với tính tình, xu hướng, cảnh giới, thực lực mỗi người đệ tử cũng tra xét rõ ràng.

“Cố Thanh không cần suy tính, hắn nhất định sẽ trực tiếp về Lưỡng Vong phong.”

“Liễu Thập Tuế tình hình sẽ bất đồng, mặc dù hắn khẳng định cũng sẽ được triệu nhập Lưỡng Vong phong, nhưng có lẽ sẽ nguyện ý theo ngọn núi khác học kiếm nữa.”

“Kỷ Nguyên Lương cảnh giới còn chưa ổn định, nhưng phương diện ngự kiếm rất có thiên phú, có thể chuyển vị trí lên trên một chút, nên tập trung với hắn hơn.”

“Tư Không Nghi Dân bên kia, ta đã bắt chuyện với mẫu thân hắn, phải, chính là quan hệ với Huyền Linh Tông, mẫu thân hắn hứa hẹn, chỉ cần chúng ta chọn hắn, hắn sẽ chọn người của chúng ta.”

“Tiết Vịnh Ca hẳn là sẽ tham gia thừa kiếm đại hội lần sau, nhưng thúc tổ hắn nói nếu như chúng ta nguyện ý chọn hắn, như vậy có thể giúp chúng ta khuyên nhủ Kỳ Phi Anh lần này.”

“Kỳ Phi Anh hai năm qua một mực theo Cố Hàn sư huynh ở giáp khóa học kiếm, chỉ sợ không dễ dàng bị thuyết phục như vậy.”

“Vẫn là câu nói kia, nếu tương lai muốn đi Lưỡng Vong phong thì chúng ta không ngăn cản, nhưng muốn dùng danh nghĩa đệ tử phong chúng ta mà đi.”

“Vậy có thể đem vị trí của hắn dời lên phía trước nữa, đặt ở phía sau Tư Không Nghi Dân.”

Tương tự thảo luận không ngừng phát sinh trên vách đá.

Cửu Phong sư trưởng cùng thân truyền đệ tử nhìn những người tuổi trẻ bên khe suối, không ngừng thôi diễn các loại khả năng, ngọn bút trên giấy viết xuống mấy cái tên, trong đó có tên sẽ bị hgạch đi, có tên sẽ được chuyển đến vị trí phía trước hơn, không khí rất khẩn trương.

Đây chính là Thanh Sơn Tông thừa kiếm đại hội.

Không phải ngọn núi nào muốn tuyển chọn đệ tử thừa kiếm đều có thể tâm tưởng sự thành, bởi vì rất có thể ngươi sẽ cần cùng ngọn núi khác cạnh tranh.

Thanh Sơn Cửu Phong chỉ có Thiên Quang phong địa vị đặc thù nhất, đệ tử được bọn họ chọn bình thường đều sẽ không cự tuyệt.

Thượng Đức phong thì có chút lúng túng, càng ngày càng ít có đệ tử trẻ tuổi nguyện ý chủ động lựa chọn.

Lưỡng Vong phong có thể tùy thời từ chọn người chư phong, cũng không nhất định phải lên tiếng trong thừa kiếm đại hội, nhưng năm nay tình hình có chút bất đồng, tên đệ tử gọi Cố Thanh kia sẽ trực tiếp ghi danh đi Lưỡng Vong phong, để chuẩn bị cho Mai hội mấy năm sau, Quá Nam Sơn người này làm sao có thể để Triệu Tịch Nguyệt cùng Liễu Thập Tuế thoát khỏi chứ?

Kể từ đó, sự lựa chọn của Vân Hành phong cùng Bích Hồ phong trở nên nhỏ hơn, phải cẩn thận lựa chọn, dự đoán mọi trường hợp phát sinh.

Quá Nam Sơn là Chưởng môn thủ đồ, cũng là Lưỡng Vong phong thủ tịch đệ tử, trong những năm qua, hắn dẫn dắt đồng môn trẻ tuổi trảm yêu trừ ma trên thế gian, cùng Minh Bộ yêu nhân và phương bắc chút ít quái vật chiến đấu đầy hăng hái, nhưng ở trên người của hắn cũng không có ý vị thiết huyết lãnh khốc, ngược lại khí tức rất ôn hòa.

Lòng có hùng tài đại lược, ánh mắt tự nhiên cực xa, đối với rất nhiều chuyện trên thế gian hắn cũng không còn vướng bận.

Nhìn hai đạo thân ảnh một đứng một ngồi trên tảng đá, hắn mang theo tiếc nuối nói: “Xem ra thật không được a.”

Một câu nói này có hai ý tứ.

Vài ngày trước Triệu Tịch Nguyệt từ Kiếm Phong trở về, hắn cùng với nàng tiến hành một phen nói chuyện rất lâu.

Nhưng cho đến cuối cùng, Triệu Tịch Nguyệt cũng không hứa hẹn sẽ gia nhập Lưỡng Vong phong.

Về phần ý tứ thứ hai, tự nhiên là nói Tỉnh Cửu vẫn không thể lấy kiếm thành công, không cách nào tham gia thừa kiếm đại hội lần này.

“Cho dù được, ta cảm thấy được cũng không được.”

Cố Hàn lạnh lùng nói.

Mã Hoa nở nụ cười, trên gương mặt tròn mập sinh ra chút ít mảnh vân, nói: “Không được là không được.”

Như vậy kết luận cuối cùng là không được.

Tỉnh Cửu không được.

Lâm Vô Tri từ dưới vách đi tới.

Quá Nam Sơn gật đầu.

Lâm Vô Tri cũng gật đầu.

Hai người đều là Chưởng môn thân truyền đệ tử, nhưng không biết tại sao, lộ vẻ có chút lãnh đạm.

Lâm Vô Tri bỗng nhiên dừng bước, nói: “Tỉnh Cửu đã ghi danh.”

Quá Nam Sơn trầm mặc một chút, nói: “Đây là chuyện tốt.”

Cố Hàn lạnh giọng nói: “Người này lại muốn làm gì đây?”

Mã Hoa híp híp mắt, vẫn cười cả người lẫn vật vô hại như vậy, nhưng trong mắt xẹt qua một đạo hàn quang.

“Mặc sư thúc vẫn muốn hắn, bây giờ nhìn lại, ánh mắt của hắn quả thật mạnh hơn so với những vãn bối chúng ta rất nhiều.”

Lâm Vô Tri nhìn hắn nói.

Quá Nam Sơn nói: “Ta cũng vẫn ôm hi vọng rất lớn đối với thiếu niên này.”

“Phải không? Ta lại nhìn không ra điều đó.”

Lâm Vô Tri nhìn Cố Hàn một cái, tự tiếu phi tiếu nói.

“Cố sư đệ chỉ là muốn rèn luyện hắn một phen mà thôi.”

Quá Nam Sơn nói: “Hắn quá mức kiêu ngạo, thừa nhận áp lực vừa phải, có thể giúp trưởng thành.”

Lâm Vô Tri cảm khái nói: “Đã nhiều năm như vậy, ta vẫn không quen phương pháp tự quyết định này của các ngươi.”

Quá Nam Sơn nói: “Đó là bởi vì ngươi chưa từng hiểu tên học sinh ngươi dạy.”

Lâm Vô Tri khẽ nhíu mày, nói: “Xin lắng tai nghe.”

Quá Nam Sơn nhìn khối đá xanh trong suối, nói: “Nếu nói lười, thật ra là một loại thái độ, đối với thế gian vạn vật không có yêu thích, trên cao nhìn xuống, loại kiêu ngạo cực hạn này đối với Thanh Sơn Tông ta, đối với thiên hạ thương sinh không có bất kỳ ý nghĩa, nếu hắn không thể thanh tĩnh biết được điểm này, sẽ không có tư cách để tới Lưỡng Vong phong ta.”

Lâm Vô Tri châm chọc nói: “Ngươi chẳng lẽ chưa từng nghĩ tới, có thể căn bản hắn không muốn đi Lưỡng Vong phong? Các ngươi làm như vậy trừ để cho hắn mất hứng, còn có ý nghĩa gì?”

“Vào Lưỡng Vong phong là vinh quang đối với mỗi đệ tử Thanh Sơn, một ngày nào đó hắn sẽ minh bạch điểm này.”

Quá Nam Sơn nhìn hắn ôn hòa nói: “Sư đệ ngươi nếu không phải không cam lòng thua dưới kiếm của ta, hiện tại không phải cũng có thể đứng bên cạnh ta ư?”

Lâm Vô Tri lẳng lặng nhìn hắn, bỗng nhiên nói: “Ta cảm thấy hôm nay có thể ngươi sẽ thất vọng, hơn nữa… Là hai lần.”

Khối đá xanh ở trong suối phía trước nhất rất bắt mắt.

Rất nhiều tầm mắt cũng rơi ở phía trên.

Tất cả mọi người rất chú ý tới Triệu Tịch Nguyệt, nhưng vẫn có rất nhiều lực chú ý chuyển dời đến bên cạnh nàng.

Tên thiếu niên áo trắng ngồi ở trên tảng đá kia, bộ dạng lười biếng vô cùng hấp dẫn người, bởi vì hắn quá dễ nhìn.

“Đây chính là Tỉnh Cửu sao? Quả nhiên dáng vẻ cực đẹp.”

“Tứ sư tỷ, năm trước các ngươi đi Nam Tùng đình, thật sự không thấy được hắn ư? Vậy thì thật là đáng tiếc.”

Các nữ đệ tử Thanh Dung phong nhìn bên dòng suối hưng phấn mà nghị luận.

Đây là lần đầu tiên các nàng nhìn thấy Tỉnh Cửu, mặc dù nghe qua rất nhiều tin đồn, nhưng hôm nay thấy chân nhân, mới biết được thì ra nghe danh không bằng gặp mặt.

Tỉnh Cửu quá dễ nhìn.

“Hắn hôm nay sẽ tham gia thừa kiếm đại bỉ chứ?”

Các đệ tử Thanh Dung phong ánh mắt mang theo mong đợi nhìn về Mai Lý sư thúc.

Mai Lý lắc đầu, nói: “Chờ tiếp theo sao.”

Thanh Dung phong đệ tử có chút thất vọng.

Mai Lý không phải cũng như thế hay sao.

Tỉnh Cửu hai tay áo theo gió mà động, rõ ràng không giấu kiếm trong đó, xem ra kỳ tích không phát sinh, hắn vẫn không thể nào lấy được thanh kiếm kia.

Mai Lý hiện tại quan tâm hơn chính là lựa chọn của Triệu Tịch Nguyệt sau đó.

Thanh Sơn Cửu Phong lấy Thanh Dung phong, Tích Lai phong nữ đệ tử nhiều nhất, hơn nữa người trước trên căn bản đều là kiếm tu phái nữ.

Theo nàng, Triệu Tịch Nguyệt vị trời sanh đạo chủng phái nữ hiếm thấy này, đương nhiên nên tới Thanh Dung phong thừa kiếm.

Dĩ nhiên, nàng cảm thấy thiếu niên xinh đẹp giống như Tỉnh Cửu cũng nên tới Thanh Dung phong mới phải.

Gió mát nhè nhẹ, thổi tan mây mù, lộ ra một góc màn che.

Một đạo thanh âm uyển chuyển từ sau màn che truyền tới: “Tiểu Tịch Nguyệt vẫn không đáp ứng ư?”

Mai Lý cung kính đáp: “Đúng vậy, Phong chủ. Bất quá nghe nói nàng cũng không đáp ứng nơi khác, chúng ta hẳn là còn có hi vọng.”

“Phải… Bên người nàng thiếu niên áo trắng là ai?”

“Đó chính là Tỉnh Cửu.”

“Thì ra hắn chính là Tỉnh Cửu.”

Bạn đang đọc truyện trên doctruyenfun.com, Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.