Chờ một lát, cửa trường tư thục bị mở ra, Tang Thần một thân áo vải sạch sẽ, tuy hơi cũ nhưng nhìn lại vô sạch sẽ thoải mái thanh tân, một đôi mắt trong trẻo, giống như bầu trời xanh được nước rửa qua, bên trong thanh thấu thuần triệt, mang vẻ mê hoặc mà nhìn phía Vãn Lục.
Vãn Lục bị biểu tình đó của hắn làm giật mình đứng im, lại không biết nên nói những gì, nhất thời đỏ mặt, nhìn về phía Nhiễm Nhan xin giúp đỡ.
Sau một lúc lẳng lặng chờ, Nhiễm Nhan đã trở nên bình tĩnh, trong lòng cũng chuẩn bị sẵn sàng. Nàng không tính toán lãng phí thời gian, trực tiếp hỏi: “Cái nghiên mực này, ngươi có được từ đâu?”
Ánh mắt Tang Thần dời đến trên khối nghiên mực, cười thẹn thùng, “Đây là tại hạ làm, Chu Tam lang là học sinh của tại hạ, nương tử đã cứu hắn, tại hạ theo lý nên nói lời cảm tạ, chỉ là tại hạ thân vô vật dư thừa, chê cười rồi.”
“Ngươi làm??” Nhiễm Nhan tâm tình phức tạp, những không quá mất mát, chuyện mà có vị thế ngoại cao nhân nào chỉ điểm ra bến mê linh tinh gì đó ước chừng chỉ có ở trên TV, nàng vốn không ôm bao lớn hy vọng.
Nàng khi xuyên qua tới là bị một khối nghiên mực đập phải, sau đó còn bị người vặn gãy xương cổ, dùng nghiên mực đập trúng ót thì dễ, nhưng ở thế giới này mà muốn tìm một người có thể nhắm chuẩn đốt thứ nhất xương cổ rồi tàn nhẫn mà vặn gãy, chỉ sợ cũng không dễ dàng. Huống hồ thật sự bị vặn gãy cổ, ai có thể bảo đảm nàng nhất định sẽ xuyên trở về
Những việc này, Nhiễm Nhan đã sớm nghĩ đến thấu triệt, chỉ là khi xuất hiện một tia cơ hội như có như không thì nhịn không được muốn tóm lấy.
Tang Thần thấy Nhiễm Nhan nhìn nghiên mực phát ngốc, có chút thấp thỏm nói: “Nương tử nếu là không thích cái nghiên này, trong nhà tại hạ còn có rất nhiều…”
“Cái này rất tốt, đa tạ, không quấy rầy nữa!” Nhiễm Nhan hơi khom người, xoay người rời đi.
Tang Thần biểu tình càng thêm mơ hồ, chuyện này, từ đầu đến cuối, hắn không có hiểu gì hết.
Trên thực tế, người không hiểu gì hết không chỉ có mình Tang Thần. Vãn Lục đuổi theo Nhiễm Nhan, đang muốn mở miệng dò hỏi chuyện nghiên mực, lại phát giác phía sau màn lụa mịch li, dung nhan như ẩn như hiện kia có chút mất mát, liền nuốt xuống lời đã đến miệng, chỉ là tiếp nhận nghiên mực, hỏi: “Nương tử còn vào thành sao?”
Nhiễm Nhan nhìn nhìn sắc trời, hẳn là còn chưa tới giờ Tỵ, “Đi, đi thôi.”
Hai người cầm tay quay về tới cửa thôn trang, Vãn Lục thấy xe ngựa đã chuẩn bị tốt, tâm than nửa quan tiền kia cũng không tính uổng phí, nếu không thì ngày thường, mấy tôi tớ phủng cao giẫm thấp trong viện kia làm sao dễ nói chuyện được như vậy.
Nhiễm Nhan lại không có tâm tư quản những việc vặt đó, nhìn nghiên mực kia, tâm thần vẫn không yên. Hai người lúc đi qua cầu hình vòm, Nhiễm Nhan bước hụt một chân, thân mình đột nhiên nghiên về phía bờ nước, Vãn Lục cả kinh, cũng không màng trên tay đang cầm nghiên mực, vội vàng duỗi tay giữ chặt Nhiễm Nhan.
Hai người thân mình còn chưa đứng vững, chỉ nghe “cách” một tiếng, cái nghiên mục bằng bùn lắng khắc hình hoa hồng tím rơi trên bậc thang vỡ tan ra thành từng mảnh, Nhiễm Nhan đồng tử hơi hơi mà co rụt lại, hình ảnh quen thuộc đến dữ dội, phảng phất còn có thể cảm thấy đau đớn rõ ràng khi xương cổ gãy, sắc mặt Nhiễm Nhan ẩn trong mịch li không khỏi trắng bệch.
“Nương tử…” hai người đứng vững xong, Vãn Lục sợ sệt lên tiếng.
Nhiễm Nhan thở hắt ra, nhàn nhạt nói: “Đem mảnh vỡ nhặt lên tới ném vào giữa sông, để đây sợ là sẽ làm bị thương người khác.”
Vãn Lục ứng tiếng, ngồi xổm xuống nhặt mảnh vỡ, mới nhặt vài miếng, phát hiện Nhiễm Nhan cũng ngồi xổm xuống hỗ trợ, nhìn dung nhan trầm tĩnh như ẩn như hiện bên trong tạo sa dưới nắng sớm, Vãn Lục trong lòng không khỏi cảm thán, sau một hồi bệnh nặng, nương tử thật là không giống trước.
“Nương tử, ngươi mau đứng lên, để nô tỳ nhặt là được” Vãn Lục phục hồi tinh thần lại, vội vàng nói.
“Không ngại, nhặt mau chút, chúng ta còn muốn vào thành!” Nhiễm Nhan cười nhẹ.
Hai người nhanh chóng nhặt sạch mảnh vỡ, khi trở lại cửa phủ, xa phu đã chờ đến sốt ruột, thấy hai người, không khỏi thúc giục nói: “Thập Thất Nương mau chút, trong thôn trang chỉ có một chiếc xe ngựa này, nói không chừng quản sự còn cần phải dùng”
Vãn Lục ủy khuất thay cho Nhiễm Nhan, đường đường một vị đích nữ lại bị xa phu quát nạt, tuy rằng xa phu trong lời nói cũng không có ác ý, nhưng đây không phải loại đãi ngộ mà một đích nữ phải nhận.
Nhiễm Nhan lại không cảm thấy có gì không ổn, để Vãn Lục đem nàng đỡ lên xe ngựa.
Trong xe ngựa bố trí qui củ, chỉ có một tịch (băng ghế) và một kỷ (bàn trà thấp), màn che màu xanh đen sạch sẽ, không có mùi lạ. Nhiễm Nhan vẫn chưa gặp qua quản sự của thôn trang này, nhưng từ cách bố trí trong xe ngựa cũng có thể mơ hồ đoán ra tính tình người này, trầm ổn, bản khắc, làm việc không chút cẩu thả.
Xe ngựa chậm rãi khởi động, tuy Nhiễm Nhan trời sinh tính tình trầm ổn, cũng nhịn không được cảm thấy có chút kích động. Đã sớm nghe về năm Trinh Quán, giờ có thể may mắn tận mắt nhìn thấy, tuyệt đối không uổng công sống lại một lần.
Vãn Lục cũng cảm nhận được Nhiễm Nhan vui vẻ, cũng phấn khởi lên, duỗi tay vén lên mành nói: “Nương tử, thôn trang chúng ta cách Tô Châu thành chỉ không đến năm dặm, nhưng dọc theo đường đi phong cảnh cực đẹp”
Nhiễm Nhan gỡ mịch li xuống, nhìn ra cửa sổ, đúng là vườn mẫu đơn ngày ấy đi qua, hoa mẫu đơn dưới nắng sớm, đã có dấu hiệu suy tàn, vào đầu hạ, mẫu đơn cũng đã bắt đầu héo úa.
Xe ngựa chạy trên đường ruộng, cực kì xóc nảy, Nhiễm Nhan cũng không có tâm tư ngắm cảnh gì nữa. Ước chừng qua hai khắc, xe mới dần dần chạy êm.
Bốn năm dặm đường, cho dù là đi bộ cũng không cần quá lâu, xe một khi tiến vào quan đạo thực mau là có thể thấy tường thành.
Tốc độ xe dần chậm lại, thanh âm ồn ào bên ngoài càng lúc càng lớn, Nhiễm Nhan đẩy ra mành che, nhìn đám đông như nước trước cửa thành, hứng thú dạt dào mà quan sát bọn họ từ áo quần đến mũ nón cùng với cử chỉ thần thái.
Quần áo phục sức phía Nam còn mang đậm phong cách từ thời Ngụy Tấn, phần lớn đều là bào phục tay áo rộng, lúc giơ tay nhấc chân như nước chảy như mây trôi, vừa tao nhã vừa tiêu sái, tóc cuốn lên, mang khăn vấn đầu, cũng có vài nam tử mặc áo dài viên lãnh tay bó, chân mang ủng mềm, trên đầu cũng mang khăn vấn.
Áo dài viên lãnh tay bó là ảnh hưởng từ Hồ phục được cải tiến mà thành, là dạng trang phục đầu thời Đường mà được người đời sau khen ngợi, cũng là kiểu dáng phổ biến nhất đương thời.
Mà hình thức phục sức của nữ tử càng thêm đa dạng, áo váy giao lãnh, áo váy ngang ngực, áo dài vạt thẳng như ẩn như hiện bên dưới mịch li, trên thực tế cũng không như Nhiễm Nhan tưởng tượng, đại đa số phụ nhân đều mặc bố y, màu sắc và hoa văn đều ngả qua màu tối, mà không phải lăng la tơ lụa son phấn phiêu hương.
Như Nhiễm Nhan một thân quần áo này nếu là đứng trong đám người, cũng có thể coi là quý nhân.
Xa phu rất quen thuộc đường trong thành, biết Nhiễm Nhan muốn đi chợ phía đông nên chọn đường ngắn nhất đi qua đó.
Đường triều đi theo chế độ phường thị, trong thành bố cục giống như bàn cờ, ô vuông ngay ngay ngắn ngắn, đường ngang dọc đan xen. ‘Phường’ là khu mọi người cư trú, mà ‘thị’ lại là một khu vực thương nghiệp độc lập tách ra khỏi phường, được vây lại bởi tường thành, ban ngày mở ra, ban đêm cấm đi lại.
Cho nên sau khi vào thành, đi trên phố, khắp nơi đều an tĩnh, tường trắng ngói thẫm, đá xanh hẻm nhỏ, dưới những cây cầu nhỏ nước chảy uốn lượn qua các nhà dân, dù cho Tô Châu thành được xây phỏng theo Trường An, lại không có vẻ phong tình của Trường An.
Đi được một đoạn đường, Nhiễm Nhan mơ hồ nghe thấy một ít thanh âm ồn ào, suy đoán là sắp tới chợ phía đông rồi.
Lúc này Vãn Lục liền vui mừng nói: “Nương tử, đã đến chợ phía đông”
Muốn vào chợ phía đông phải đi qua một cửa thành, cũng có binh vệ gác, lại không cần kiểm tra giống lúc vào thành, nên so với lúc nãy vào thành nhanh hơn nhiều.
Xe ngựa sau khi vào chợ phía đông, liền ngừng lại ven đường, xa phu vén mành nói: “Thập Thất Nương, đến nơi rồi, Chu quản sự sợ là không biết khi nào phải dùng tới xe, ta phải chạy trở về, ngươi khi về chỉ cần tốn bốn văn tiền là có thể thuê được xe trong thành.”
Vãn Lục đỡ Nhiễm Nhan xuống xe xong liền không nhịn nổi nhìn khắp nơi. Nhiễm Nhan trên người cũng không có tiền thưởng cho xa phu, chỉ nói: “Không sao, nhờ ngươi hỗ trợ, để ta sau khi về tất nhiên sẽ thâm tạ.”
Xa phu là một hán tử ước chừng bốn năm mươi tuổi, nghe Nhiễm Nhan nói như thế, thở dài: “Ngài là Nhiễm gia nương tử, đưa chủ tử tất nhiên là thuộc bổn phận, không cần như thế.”
Xa phu lên xe, vội vàng đưa xe chạy theo hướng cửa phía đông, khi tới cửa quay đầulại nhìn thoáng qua.Tuy cách khá xa, Nhiễm Nhan cũng thấy rõ trong ánh mắt hắncó một tia gọi là thương hại.
Nhiễm Nhan cười nhẹ, tình cảnh hiện tại còn không phải tệ nhất, căn bản không cầnai tới thương hại, nàng không có tính tình nhẫn nhục chịu đựng. Đặt mình trong khôngkhí náo nhiệt của chợ đông, thêm Vãn Lục đang nhảy nhót một bên, Nhiễm Nhan tâmtình không tồi.
Ngay lúc hai người cầm tay định dạo về phía trước, một đám người bỗng tụ tập khôngxa phía trước, chỉ chỉ trỏ trỏ, thật náo nhiệt, đặc biệt là nam nhân lại chiếmđa số. Có vài người đến trễ, hận không thể kéo cổ dài ra thêm ba thước để nhìn.