Đại Đường Nữ Pháp Y - Part 1

Chương 190: Nghề y ở Đại Đường



Nhiễm Nhan đã hạ quyết tâm muốn nắm chắc cơ hội đi Trường An lần này cho thật tốt. Nàng một khi đã quyết định, liền gạt bỏ đi bất an cùng nóng nảy trong lòng, nỗ lực dốc sức ở Đại Đường gầy dựng cho mình một cơ nghiệp.

Ngày đó ở trong Ảnh Mai am, sau cuộc đối thoại với Lưu Thanh Tùng, Nhiễm Nhan đã minh bạch rất nhiều chuyện. Nàng không thích cứ đần độn mà tồn tại, nếu đã để nàng mang theo ký ức sống lại một lần, nàng cần phải đem sở trường của mình phát huy đến mức tận cùng mới không uổng công sống thêm cuộc đời này. Nhiễm Nhan bình tâm lại, đương nhiên sẽ không buông thả bản thân như khi còn ở Tô Châu, ít nhất nàng sẽ không lại xúc động mà đi nghiệm thi khi căn cơ ở đây còn chưa ổn.

Nhiễm Nhan không tính toán thay đổi toàn bộ cái nhìn của Đại Đường về nghề ngỗ tác, mà là chọn chiến thuật vu hồi, trước hết dùng bản lĩnh khác để khởi động bản thân, đạt được sự tôn trọng của mọi người, sau đó thì chậm rãi cho mưa dầm thấm đất.

Có điều, địa vị xã hội của y giả ở thời Đường cũng không cao. Dược Vương Tôn Tư Mạc vốn nổi danh nhờ văn, cực kỳ có tài học, Ngụy Chinh phụng chiếu biên soạn lịch sử năm đời Tề, Lương, Trần, Chu, Tùy, vì sợ bỏ sót, nên thường xuyên ghé thăm Tôn Tư Mạc. Đám người Mạnh Tiển, Lư Chiếu Lân cũng thường xuyên học hỏi ông, nhưng bởi vì ông giỏi về y thuật, mà bị xếp vào hàng “kỹ lưu”, đại khái là người cực giỏi về một kỹ nghệ nào đó, mà phương kỹ vào thời điểm này là ít được coi trọng nhất

Triều dã chi sĩ hàm sỉ y thuật chi danh, đa giáo tử đệ tụng đoản văn, cấu tiểu sách, dĩ cầu xuất thân chi đạo, trị liệu chi thuật, khuyết mà phất luận.” Những lời này mang ý tứ là vô luận ở triều nào, tất cả kẻ sĩ đều lấy việc học y thuật làm hổ thẹn, phần lớn là dạy dỗ lớp hậu bối học văn chương, đấu sách luận, để tìm kiếm con đường xuất thân, còn về y thuật, không đáng để bàn tới. Mà đây là ở không khí Đường triều, Tôn Tư Mạc còn lâm vào hoàn cảnh như thế, sức lực một người nhỏ bé như Nhiễm Nhan, không cần phải nói.

Vậy nàng phải dùng cái gì để tạo nên thanh danh của mình?

Đường triều coi trọng Nho học, tôn trọng những người có một tay văn chương cẩm tú, hoặc làm được những bài thơ hay, mà cả hai dạng này đều là nhược điểm của Nhiễm Nhan, căn bản không đủ ứng phó ở trường thi.

Suy xét suốt hai ba canh giờ, cũng không có được chút manh mối gì.

Bất tri bất giác sắc trời đã tối, Vãn Lục, Ca Lam cùng Hình Nương bắt đầu trang điểm cho Nhiễm Nhan, vì là gia yến, nên không cần trang điểm quá mức long trọng, một búi tóc triều vân cận hương, cài hai cây trâm thúy ngọc, vì Nhiễm Nhan thích màu tím, cho nên y phục màu tím là tinh xảo nhất, mấy bộ còn lại vô luận là chất liệu vải hay kỹ thuật may vá đều hơi kém hơn một chút.

“Lần trước Thập Lang không phải cho nương tử một rương quần áo lớn sao, chọn thử trong đó xem?” Vãn Lục hỏi ý kiến Hình Nương.

Hình Nương nghĩ một chút, nhưng lại thôi, lại chọn một kiện áo ngắn màu thủy lam có thêu cây kim ngân được may ở Tô Châu, một dải lụa choàng vai bằng sa la thêu hoa bằng chỉ bạc, “Bộ váy áo này chất liệu không tồi, hình thức hoa văn cũng độc đáo, nương tử mặc cái này đi!”

Hai kiện y phục Hình Nương chọn này có vẻ hơi đơn giản, thật ra lại hợp ý Nhiễm Nhan, nhưng Vãn Lục thì không rõ, “Không phải nói trang điểm càng long trọng, thì biểu hiện càng tôn trọng đối với người khác sao? Sao nương tử lại mặc bộ này?”

Vãn Lục nghĩ sao nói vậy, đây cũng là ưu điểm của nàng, không hiểu thì sẽ lập tức hỏi, tuyệt đối không câu nệ.

Hình Nương liếc ra gian ngoài một cái, hạ giọng nói: “Nói một câu không dễ nghe, người của Nhiễm thị hơn phân nửa đều là dựa vào Tam Lang nuôi sống, La thị tuy rằng ngoài miệng không nói, nhưng nàng cũng đã rất nhiều năm không về Tô châu lần nào, hiển nhiên là đối với chuyện này khá bất mãn. Lần này chỉ là gia yến mà thôi, không nói đến mặt mũi, nương tử nếu ăn mặc quá mức rêu rao xa hoa, La thị có thể cao hứng sao?”

Xa hoa thì cũng là bạc của nhà nàng ta a! Ai mà cao hứng cho được.

Vãn Lục bừng tỉnh đại ngộ, thẹn thùng nói: “Thì ra là thế, nô tỳ phải học quy củ nhiều hơn mới được.”

Hình Nương gật gật đầu tán đồng, “Biết nhiều quy củ hơn thì ăn mệt ít hơn.”

Ca Lam vẫn luôn nghiêm túc lắng nghe, Hình Nương vốn chính là a mỗ dạy quy củ bên người Trịnh thị, ở Tô Châu, Nhiễm Nhan căn bản không ra khỏi cửa, nên tồn tại của Hình Nương không có mấy tác dụng, sau khi tới Trường An, mới nhờ Hình Nương mà biết được, cái gì gọi là xuất thân đại tộc.

Mấy người hầu hạ Nhiễm Nhan ăn mặt trang điểm xong, nhìn tới nhìn lui vài lần mới yên tâm.

Không thể xa hoa, thì nhất định phải cố gắng mà tinh tế, để người khác liếc mắt một cái là nhìn ra được trang điểm trên mặt đã tốn rất nhiều công phu, lúc này mới coi là ổn.

Vừa mới sửa soạn xong không đến một khắc, tiền viện liền có người tới thỉnh.

Thị tỳ tới mời người mặc một thân váy màu xanh bích, vô cùng thon gầy, búi tóc nha hoàn hai bên, mặt dài ốm, tóc mái cũng gần như che khuất đôi mắt hẹp dài kia, bộ dáng nhìn qua ước chừng mười sáu mười bảy tuổi. Thị tỳ này tạo cho người ta cảm giác đầu tiên là “tế”, dáng người thon gầy, mặt cũng thon gầy, mặt mũi tinh tế, không tính là xinh đẹp, nhưng chỉnh thể lại hòa hợp, cử chỉ đoan trang, cũng không phải loại tầm thường.

“Nô tỳ là Nghênh Hương, được phu nhân sai phái, đến thỉnh Thập Thất Nương đi dự tiệc đón gió.” Nghênh Hương chậm rãi nhún người.

“Không cần đa lễ.” Nhiễm Nhan nhàn nhạt nói.

Nghênh Hương không dấu vết mà đánh giá Nhiễm Nhan một cái, lui sang một bên, duỗi tay nói: “Thập Thất Nương thỉnh.”

Nhiễm Nhan hơi gật đầu, rồi đi theo đường nhỏ về phía trước, Nghênh Hương vẫn đi phía sau một chút, nhưng luôn có thể báo trước nơi cần thay đổi phương hướng. Rất nhanh đã đến nơi, Nhiễm Nhan tới không sớm cũng không muộn, vừa lúc cùng Nhiễm Vân Sinh đến cửa yến thính, Nhiễm Nhan liền đi chậm lại nửa bước để hắn qua trước.

Trong phòng, Nhiễm Bình Dụ mặc một thân áo vải màu xám, sớm đã quỳ ngồi ở trên chủ vị, trên tịch bên cạnh hắn ngồi một vị mỹ phụ mang vẻ ý nhị, vừa thấy bà, tuy Nhiễm Nhan không thường xuyên quá chú ý đến tướng mạo người khác, cũng không khỏi khựng lại một giây. Chỉ thấy mái tóc đen dày của bà được búi thành một búi tóc hoa lệ ung dung hơi lệch, bên trên gắn một chùm hoa mẫu đơn màu hoàng kim, cánh hoa mỏng manh, nhưng đóa hoa rất lớn, dẫu vậy cũng không tinh xảo bằng khuôn mặt xinh đẹp kia, làm người vừa gặp liền biết dựa vào dung mạo của Nhiễm Bình Dụ thì vì cái gì sẽ sinh được nhi tử như Nhiễm Vân Sinh.

“Thập Thất Nương A Nhan, gặp qua Tam thúc bá, Tam bá mẫu.” Nhiễm Nhan khom người chào hỏi.

“Thương tích trên người A Nhan đã lành chưa?” Nhiễm Bình Dụ quan tâm hỏi.

Nhiễm Nhan nói: “Tạ Tam thúc bá quan tâm, đã khỏi hẳn.”

Trên đôi môi đỏ của La thị mang ý cười xa cách, không thân thiện, cũng không thất lễ mà tham gia đối thoại với bọn họ, “Thập Thất Nương không cần đa lễ, mời ngồi đi.”

Nhiễm Nhan liền nói tiếng tạ, rồi ngồi vào vị trí thứ hai bên tay trái.

“Thập Lang, mau tới cho mẫu thân nhìn một cái, sao lại gầy ốm đến lợi hại như vậy?” La thị thấy Nhiễm Vân Sinh gầy ốm, không khỏi bắt đầu đau lòng nhi tử, thanh âm tức khắc trở nên ôn hòa gấp trăm lần.

“Đi đường xưa nay đã như vậy, phụ thân không phải cũng gầy một vòng sao?” Nhiễm Vân Sinh cười nói.

La thị cũng không thèm liếc mắt tới Nhiễm Bình Dụ, hừ hừ nói: “Hắn cả người toàn mỡ, lại gầy thêm năm ba vòng cũng không khác gì mấy.”

Nhiễm Bình Dụ nhẹ nhàng mà khụ một tiếng, nói sang chuyện khác: “A Vận đâu? Sao lúc này còn chưa về?”

Nhắc tới Nhiễm Vận, ánh mắt La thị mới luyến tiếc mà dời khỏi người Nhiễm Vân Sinh, có chút phẫn nộ nói: “Nha đầu này chỉ biết suốt ngày chạy bên ngoài! Mới sáng sớm tinh mơ đã đi Lâm Lãng* trai, đến bây giờ còn chưa về nữa!”

*Hán Việt có thể là ‘lãng’ hoặc là ‘lang’, truyện đây nhiều ‘lang’ (quân) quá rồi nên Lão nêm thêm chút muối…

Lâm Lãng trai là cửa hàng đồ ngọc của Nhiễm Bình Dụ. Lâm lãng, là chỉ ngọc thạch tinh mỹ, từng có người dùng “Lâm lãng mãn mục” để hình dung Lang Gia Vương thị sinh ra nhiều mỹ nam, mỹ nữ như ngọc, mỹ ngọc xứng với mỹ nhân, cái tên này thật ra vô cùng thảo hỉ.

Khi đang nói chuyện, Nhiễm Mỹ Ngọc mặc một thân y phục thêu đối điểu lăng văn ỷ thừa vân* màu vàng nhạt, dẫn mấy thị tỳ tiến vào, lưu loát vái chào thượng tịch, “Thập Bát gặp qua thúc bá, bá mẫu.”

*đây là mô tả hoa văn trên váy chị Mỹ Ngọc, kiểu hình chim đối mặt nhau bay trên mây

Nhiễm Mỹ Ngọc không mặc màu đỏ, thiếu đi vài phần trương dương, thêm một ít dịu dàng, đặt ở bên trong một đám nữ tử phương bắc, thật sự rất có bộ dáng Giang Nam bích ngọc.

“Mỹ Ngọc tới rồi, không cần đa lễ, ngồi đi.” Nhiễm Bình Dụ nói.

La thị vẫn không mặn không nhạt mà khách sáo một câu.

Lúc này, ngoài trừ Nhiễm Vận, người nên đến đều đến đông đủ, Nhiễm Bình Dụ liền nói: “Chúng ta dùng cơm trước đi, không đợi a Vận nữa.”

Mọi người đương nhiên không có ý kiến. Nhiễm Mỹ Ngọc liếc mắt nhìn Nhiễm Nhan một cái, thấy bộ dạng nàng tiều tụy, hừ một tiếng nhỏ đến khó phát hiện, vùi đầu ăn cơm.

Ăn không nói, hơn nữa là phân bàn mà ăn, trong yến thính nhất thời lặng im, chỉ ngẫu nhiên có thanh âm chén đũa chạm nhau rất nhỏ.

Sau khi dùng cơm chiều xong, thị tỳ bưng nước trà lên để súc miệng, La thị liền bắt đầu nhỏ giọng hỏi thăm chuyện đi đường của Nhiễm Vân Sinh. Qua vài lời, Nhiễm Nhan đã nghe ra ấn tượng của La thị đối với nàng tựa hồ không tốt, nên cũng thức thời mà không tham gia vào, chỉ rũ mắt uống trà. Nhưng Nhiễm Mỹ Ngọc lại như cá gặp nước, La thị tuy cũng chưa biểu hiện có hảo cảm gì đối với Nhiễm Mỹ Ngọc, nhưng ngẫu nhiên cũng sẽ đối đáp mấy câu.

Hình Nương trong lòng biết nương tử luôn không biết cách ăn nói, nhưng cũng chỉ có thể âm thầm sốt ruột.

Ca Lam trong lòng hơi động, nhanh tay hất cái ly ở góc bàn xuống.

Âm thanh sứ vỡ thanh thúy làm tất cả ánh mắt mọi người đều tập trung qua đây, Ca Lam lặng lẽ kéo kéo tay áo Hình Nương, ra hiệu cho nàng.

Nhiều năm hợp tác, Hình Nương đương nhiên nháy mắt liền minh bạch ý tứ của Ca Lam, vội vàng đứng dậy hành lễ nói: “Lão nô vô ý chạm rớt chén sứ, thỉnh lang quân cùng phu nhân trách phạt.”

Nhiễm Bình Dụ cười ha hả nói: “Hình Nương không cần như thế, bất quá là chỉ là cái ly thôi, mau mau ngồi đi.”

Thấy Nhiễm Bình Dụ khách khí như vậy, La thị không khỏi đánh giá Hình Nương vài lần, thấy nàng trên dưới 50 tuổi, một thân áo ngoài màu lục đậm đơn giản sạch sẽ, tóc mai có chút hoa râm được chải chuốt đến không chút cẩu thả, dáng vẻ cử chỉ tự nhiên mà mang theo một cổ đại khí, dù là thỉnh tội cũng không mất khí độ, không có vẻ sợ hãi rụt rè như hạ nhân bình thường.

“Ngài là…Hình Nương đi?” La thị căn bản nhận không ra, mấy năm nay Hình Nương lại già đi nhiều như vậy.

Hình Nương hơi động dung, nhổm dậy nói: “Hồi phu nhân, đúng là nô tỳ.”

La thị biểu tình kích động, vội vàng tự mình tiến lên nâng nàng dậy, còn không quên oán trách Nhiễm Bình Dụ: “Như thế nào lại có thể lơ là người bên người tẩu tử như vậy chứ?”

Nói xong liền sai người bày tịch, lại bị Hình Nương ngăn cản, “Phu nhân chiết sát lão nô! Lão nô dù gì cũng là nô tỳ, sao dám ngồi cùng tịch với chủ tử? Chuyện này không hợp quy củ.”

La thị tất nhiên là biết, mới vừa rồi cái chung trà kia rơi khá kỳ quặc, lúc ấy bà chỉ cho rằng Hình Nương bởi vì bà lơ là Thập Thất Nương, mà tâm sinh bất mãn, bởi vì đại ân của Trịnh thị, bà đương nhiên phải cho vài phần mặt mũi, trước mắt xem ra, Hình Nương rất nặng quy củ, hơn nữa cũng rất hiểu quy củ, biết tiến thối, mặc dù tỏ vẻ bất mãn, cũng đáng được bà tôn trọng.

Nhiễm Mỹ Ngọc hận đến ngứa răng, lúc trừng Nhiễm Nhan, lại rõ ràng thấy Ca Lam bí ẩn cười khiêu khích với nàng.

Mà từ đầu đến cuối, Nhiễm Nhan đều uống trà bình thường như không có chuyện liên quan đến mình, chỉ có vừa rồi khi Hình Nương bước ra thỉnh tội, mới ngồi thẳng dậy, định mở miệng cầu tình, lại bị Ca Lam nhẹ nhàng túm một cái.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.