Vừa tiến vào chợ đông, thanh âm ầm ĩ từ bốn phương tám hướng truyền đến, tiếng cãi cọ, la hét vô cùng náo nhiệt.
Vãn Lục ngồi ở bên cạnh xa phu, không quên lúc nào cũng nói với Nhiễm Nhan những gì nàng nhìn thấy, “Nương tử, các nương tử ở Trường An quả thực đều không mang mịch li!”
“Thế gia quý nữ vẫn muốn mang mũ có rèm hoặc khăn che mặt, người khó coi thì che lại, người đẹp thì muốn giữ cảm giác mới mẻ, một đám cả ngày không có chuyện gì ra hồn để làm, nhưng chuyện chơi thì cực kỳ đa dạng.” Nhiễm Vận nói với vẻ khinh thường.
Nhiễm Vận là người cái gì cũng phải cụ thể, ở trong mắt nàng, thế gia quý nữ so ra còn kém hơn hoa khôi bán đậu hủ bên đường dùng sắc đẹp hấp dẫn người tới mua hàng. Khóe môi Nhiễm Nhan giương lên, tiểu nha đầu Nhiễm Vận này, ở đời sau nên bị gọi là “Phẫn thanh”. Đối với những chuyện bất mãn, rất hay trào phúng nói móc.
Xe ngựa ngừng ở trước Lâm Lãng trai, Nhiễm Vận và Nhiễm Nhan người trước người sau bước xuống xe.
Đứng trên đường lớn, nhìn ra xa, đường phố thẳng băng, cửa hàng san sát nối tiếp nhau, có thể từ nơi này nhìn được đến bức tường vây cao ngất của chợ đông.
Cũng giống như phường, hai bên đường có mương nước, bên cạnh mương có lối đi bộ rộng khoảng 7 thước, tiện lợi cho khách đi đường. Đám người lui tới trên đường thường xuyên quay đầu nhìn Nhiễm Vận và Nhiễm Nhan vài lần.
“Chúng ta đi trước xem ngọc thành phẩm, rồi lát nữa lại đi dạo.” Nhiễm Vận vừa nói vừa đi vào trong, “Kỳ thật chợ đông cũng không có gì để dạo, vẫn là chợ tây có nhiều thứ hơn, nơi đó thương nhân các quốc gia tụ tập, thường xuyên có thể tìm được vài thứ tốt.”
Nói theo kiểu thông tục, chợ tây là trung tâm mậu dịch quốc tế và hàng hóa bình dân, còn chợ đông là nơi bán hàng cao cấp, xa xỉ. Nhiễm Nhan nhàn nhạt cười, tính toán tỉ mỉ giống như Nhiễm Vận, tất nhiên không chịu dễ dàng mua đồ ở chợ đông.
Hai người dẫn thị tỳ của mình vào cửa, liền có gã sai vặt ra đón, thấy Nhiễm Vận, vội vàng hành lễ: “Nương tử tới rồi, chưởng quầy đi ra ngoài làm việc, sai tiểu nhân chờ ở đây.”
“Ừm, đến xưởng đi.” Nhiễm Vận nói.
Cửa hàng có mặt tiền ước chừng cả trăm mét, bên tường phía bắc có cầu thang đi lên tầng hai, Lâm Lãng trai nghiễm nhiên là một cửa hàng ngọc không nhỏ. Tầng dưới đã có không ít khách đang lựa chọn ngọc khí, trước mặt mỗi nhóm hai ba khách đều có sai vặt chuyên giới thiệu những trang sức mới ra.
Gã sai vặt trộm nhìn Nhiễm Nhan một cái, đầu tiên là sửng sốt, ngay sau đó hơi rụt cổ, cũng không dám hỏi nhiều, vội vàng dẫn đường đi ra xưởng ở sau cửa hàng.
“Không có sự đồng ý của ta, không ai được phép tiến vào xưởng riêng của ta…a huynh cũng không được.” Nhiễm Vận quay đầu lại dặn dò gã sai vặt phía sau.
Gã sai vặt vội vàng đáp: “Thập Lang tất nhiên là biết quy tắc của nương tử.”
Vào bên trong, liền nghe thấy thanh âm leng keng leng keng.
Tổng cộng có bốn gian nhà dùng để xử lý ngọc khí, Nhiễm Vận dẫn Nhiễm Nhan đi đến gian trong cùng.
Bên trong sạch sẽ ngoài dự đoán, chỉ có vụn ngọc thạch đang được điêu khắc rơi vãi. Trong một gian phòng không lớn, có hai ngọc công trên dưới 40 tuổi đang tạo hình, trong đó có một khối Lam Điền ngọc cực lớn, là khối mà Nhiễm Nhan đánh cuộc được.
Hai người thấy Nhiễm Vận tiến vào, liền buông dụng cụ xuống, đứng dậy, “Nương tử!”
“Đây là bổn gia Thập Thất Nương.” Nhiễm Vận giới thiệu sơ một câu.
Ngọc công vừa chào hỏi Nhiễm Nhan, Nhiễm Vận đã gấp không chờ nổi mà khoe khoang kiệt tác làm trong nửa tháng này của nàng.
Khối Lam Điền ngọc nguyên bản hơn hai thước, được đẽo thành một cái bể cá hình trứng, còn chưa hoàn thành, nhưng đã có thể nhìn ra hình dạng, bể cá điêu khắc thêm hình hoa mẫu đơn, từng đóa hoa no đủ sống động, hình thái bất đồng, có chỗ điểm xuyết những hạt châu mượt mà lóe quang hoa. Hoa mẫu đơn chủ yếu tập trung ở một bên, càng về bên kia thì càng ít.
Nhiễm Vận đắc ý thò tay vào trong bể, ra hiệu Nhiễm Nhan nhìn bên ngoài nói: “Thấy gì không?”
Nhiễm Nhan hơi khom người, cư nhiên có thể thấy rõ tay Nhiễm Vận!
“Khối ngọc này có chỗ này là cực phẩm nhất, nhưng vì nó có dạng hơi uốn lượn, ta liền nghĩ ra biện pháp này.” Nhiễm Vận thu hồi tay, chỉ vào một khối ngọc Lam Điền cao khoảng 1 thước trên giá, đã được đẽo thành tùng hạc, “Khối ngọc khoét ra từ trong bể cá, đẽo thành tùng hạc duyên niên.”
Còn mấy khối Lam Điền ngọc nhỏ nhỏ, khối thì được đẽo thành thành đồ trang sức tinh mỹ, khối thì được đẽo thành đào mừng thọ no đủ, thủ công cực kỳ tinh xảo, đến mức đa số thợ thủ công chạm ngọc đời sau cũng không theo kịp.
Một ngọc công lấy một cái hộp nhỏ từ trên giá bên cạnh xuống, “Nương tử, mấy món đồ nhỏ ngài muốn làm đã xong.”
Nhiễm Vận nhận lấy, mở ra nhìn thoáng qua xong liền không khỏi vui vẻ nói: “Tay nghề của Trần sư phó thật là lợi hại” dứt lời chuyển qua Nhiễm Nhan: “Đây là mấy món nhỏ từ ngọc vụn, ngươi chọn vài món đi”
Khó có được lúc vắt cổ chày ra nước nhịn đau rút lông, Nhiễm Nhan tuyệt đối sẽ không khách khí, nhìn vào trong hộp, tức khắc tâm than, mấy khối ngọc đó giao vào tay Nhiễm Vận, đúng là một chút cũng không lãng phí a!
Bên trong đều là ngọc vụn gọt ra từ khối Lam Điền ngọc cực phẩm kia, được tận dụng chế tác thành rất nhiều món đồ nho nhỏ, có đồ treo cán quạt, có trâm cài, khuyên tai cùng với các loại ngọc trụy nhìn rất vui mắt. Ánh mắt Nhiễm Nhan bị một cái vòng tay nhỏ mượt mà gần như trong suốt hấp dẫn, nó được xâu thành từ những viên ngọc châu nhỏ như hạt đậu xanh, tựa như từng giọt từng giọt sương, gút lại bằng một cái tua ngắn ngủn màu xanh lục, rất là đáng yêu.
“Lấy cái này đi.” Nhiễm Nhan chỉ vào vòng tay nói.
Nhiễm Vận lấy nó ra, đưa cho Nhiễm Nhan, nói: “Đây là chuỗi hạt có ngọc chất tốt nhất, có điều quá nhỏ, cái này cũng cho ngươi. Ngươi lấy hai món tốt nhất, còn lại là của ta. Món lớn khi bán được thì tiền thì chúng ta phân ba bảy, ta phí không ít công phu, ta lấy bảy thành, thế nào?”
Vừa nói nàng vừa đem một con ve màu xanh trong veo đặt vào tay Nhiễm Nhan.
“Không cần, ta chỉ lấy hai món này là được rồi.” Nhiễm Nhan cự tuyệt, nàng kỳ thật cái gì cũng không có chi ra, cả tiền vốn cũng là của Nhiễm Vân Sinh, nàng chỉ tốn chút công phu thắng được mấy khối mao thạch này, có được hai món đồ này coi như thù lao cũng không tính là ít. Nhiễm Vận tức khắc cười đến xuân hoa sáng lạn, “Ta đây liền không khách khí, chờ lúc ngươi xuất giá, ta nói a gia cho ngươi một phần đại lễ.”
Nhiễm Nhan nhoẻn miệng cười, thật đúng là một con bé vắt cổ chày ra nước, hoàn trả nhân tình là chuyện của người khác, chiếm tiện nghi đều là mình.
Trên thực tế, Nhiễm Nhan có lấy ba thành kia cũng không quá, nhưng trước mắt ở nhà người ta, ăn nhà người ta, Nhiễm Nhan đương nhiên sẽ không quá tính toán mấy chuyện này, thêm nữa số tiền đó ở Trường An chỉ là râu ria, nói nhiều cũng không nhiều, muốn mua một chỗ bằng bàn tay cũng không mua được, nói ít thì cũng không ít, có thể đủ ăn uống cả một hai năm.
Nhiễm Nhan mang vòng ngọc lên cổ tay, con ve thì tiện tay đưa cho Vãn Lục cất đi, nói với Nhiễm Vận: “Đi thôi.”
Nhiễm Vận cũng ẩn ẩn nghe thấy tiếng Nhiễm Vân Sinh, nên cũng không ở trong xưởng nữa, buông cái hộp trong tay xuống, đi cùng Nhiễm Nhan ra ngoài.
“Thập ca…phường Bình Khang Tiêu lang quân ở cách đây có xa không?”
Vừa ra khỏi cửa, đã nghe thấy Nhiễm Mỹ Ngọc nhẹ giọng dò hỏi.
“Không xa, ra khỏi cửa tây của chợ đông chính là phường Bình Khang.” Nhiễm Vân Sinh ôn hòa đáp.
Nhiễm Vận hừ lạnh một tiếng, nói móc: “Tiêu Thị lang canh năm nhị điểm đi thượng triều, buổi chiều đi công sở trông coi công việc, thẳng đến chạng vạng mới hồi phủ, muốn bái phỏng hắn, chỉ sợ đến đêm khuya đi mới gặp.”
Sắc mặt Nhiễm Mỹ Ngọc nhất thời vừa hồng vừa đen, nhìn rất xuất sắc, “Ngươi nha đầu này miệng lưỡi sắc bén, không ai cầu hôn là xứng đáng!”
Không khí lập tức giương cung bạt kiếm, thấy tư thế Nhiễm Vận, có vẻ như muốn lao vào đánh nhau, nhưng Nhiễm Vân Sinh một chút cũng không lo lắng, hắn quá hiểu biết muội muội này của mình.
“Nhiễm Mỹ Ngọc, ngươi nhớ kỹ cho ta!” Nhiễm Vận trong lòng hãy còn cân nhắc lợi và hại, mới hung hăng quăng xuống những lời này.
Nhiễm Vận suy nghĩ: nếu làm bản thân mình bị thương, lại chịu khổ, lại tốn tiền thuốc, nếu làm Nhiễm Mỹ Ngọc bị thương, tốn vẫn là tiền của nhà nàng, sau đó còn phải bị a Gia giáo huấn… không bằng trước cứ nhịn xuống, tìm thời cơ thích hợp để báo thù, quan trọng nhất chính là không phải tốn tiền.
Nhiễm Vân Sinh nhìn Nhiễm Nhan nói: “Khu vực phía trước là tiệm vải và tú trang, mấy ngày nữa là mừng thọ lão phu nhân Trịnh gia, mẫu thân nói không chừng sẽ mang mấy người các ngươi qua đó, may mấy bộ đồ mới!”
“Trịnh gia nào?” Nhiễm Vận kinh ngạc hỏi.
Nhiễm Vân Sinh nói: “Hữu võ vệ Đại tướng quân Trịnh Nhân Thái.” Hắn nhìn Nhiễm Nhan: “Đây là cữu cữu của ngươi đó!”
Trịnh Nhân Thái nguyên là người trong phủ Tần Vương, là một trong các tiên phong trong trận chính biến Huyền Vũ môn. Hiện giờ là công tước, có thể nói là trọng thần tâm phúc của Lý Thế Dân! Nhiễm Nhan biết người này, lại chưa từng nghĩ tới, thế nhưng là cữu cữu của nàng. Bất quá, ngẫm lại cũng biết, Trịnh Nhân Thái là con vợ cả, mẫu thân nàng là con vợ lẽ, chỉ sợ quan hệ cũng không hoàn toàn coi là thân thiết.
Đề tài của Nhiễm Vân Sinh đã nhanh chóng dời đi lực chú ý của mọi người, Nhiễm Nhan trong lòng vừa động, Huỳnh Dương Trịnh thị là đại tộc, khẳng định có rất nhiều người làm quan ở Trường An, nàng nhớ rõ còn có một người là Trịnh Nhân Cơ…không đúng, tên của Trịnh Nhân Cơ và Trịnh Nhân Thái tuy nghe giống huynh đệ, nhưng trên thực tế là chi hệ khác biệt trong Huỳnh Dương Trịnh thị, có điều nói đông nói tây cũng có thể nhấc lên một chút quan hệ, còn nữa…Trịnh Hiền phi!
Lịch sử ghi lại, Trịnh thị là vào năm Trinh Quán thứ Mười Tám mới được phong làm Hiền phi, trước đó còn là Trịnh tài tử. Hiện tại chỉ mới là năm Trinh Quán thứ Mười Một mà thôi a…
Chuyện này, phảng phất như đem tình trạng khó khăn hiện tại của Nhiễm Nhan mở ra một cái khe hở, rất có cảm giác thấy được ánh sáng cuối đường hầm.
Trịnh thị, đây là di sản lớn nhất mà mẫu thân kia của nàng để lại cho nàng a! Mượn dùng một chút cũng được!
Nhiễm Mỹ Ngọc nửa hỉ nửa ưu, nhưng cuối cùng vẫn bị cảm giác hưng phấn không thể ngăn chặn thay thế hết toàn bộ, Hữu võ vệ Đại tướng quân, nghe giống như là chức quan rất cao, sinh thần của mẫu thân hắn, Tiêu Tụng nhất định sẽ đi mừng thọ!
Nhiễm Vận cũng có chút cao hứng, làm buôn bán có nhiều nhân mạch hơn thì cũng tương đương với có thêm một đường kiếm tiền a.
Mỗi người ôm tâm tư khác nhau, trên mặt lại đều mang vẻ vô cùng cao hứng mà đi tới tiệm vải.
Ra khỏi Lâm Lãng trai, Nhiễm Vân Sinh lại lên xe ngựa. Đứng ở chỗ này là có thể nhìn thấy cờ hiệu của tiệm vải, đi bộ vài bước cũng được, Nhiễm Nhan thấy kỳ quái, Nhiễm Vân Sinh vì sao lại phiền toái mà lên xuống xe ngựa như vậy?
Tuy nghi hoặc, Nhiễm Nhan vẫn đi theo lên xe. Xe ngựa chỉ đi giây lát liền tới cửa tiệm vải, đến cùng bọn họ còn có một chiếc khác bôi dầu thơm lên vách xe, xung quanh có màn rũ, làn gió thơm phiêu tán, Nhiễm Nhan chưa xuống xe thì đã ngửi thấy được hương khí.
Lão bản của tiệm vải vừa thấy mấy chiếc xe ngựa đẹp đẽ quý giá trước cửa, trong lòng tức khắc vui đến nở hoa, vội vàng ra cửa đón chào.
Nhiễm Nhan bước xuống đứng yên, thấy từ trên chiếc xe ngựa thơm phức kia một thiếu nữ mười sáu mười bảy tuổi nhảy xuống, một thân áo váy lụa giáng sắc thêu hoa văn thù du, tóc đen búi lên một búi đơn giản, dùng sa la màu vàng nhạt làm trang sức, lúc cử động tạo nên vẻ phiêu dật.
“Ý, mấy tháng ta không ở Trường An, thế nhưng có lưu hành loại thời trang này sao?” Nhiễm Vận nói thầm.
Không ngờ thiếu nữ kia lại nghe được, ngừng bước chân, cười khanh khách nhìn Nhiễm Vận nói: “Đây là ta tự nghĩ ra, ý…”
Ánh mắt thiếu nữ dừng trên mặt Nhiễm Vân Sinh, cảm thán: “Lang quân đẹp quá!”
Có người cảm thán trắng trợn trực tiếp không coi ai ra gì như vậy, Nhiễm Vân Sinh tức khắc đỏ mặt, xấu hổ mà ho nhẹ một tiếng, rũ mắt nói với mấy người Nhiễm Nhan: “Vào trong đi thôi.”
“Ta là Độc Cô Lan Yến, các ngươi là lang quân nương tử nhà ai?” thiếu nữ không chút nào để ý hành động lảng tránh của Nhiễm Vân Sinh, lập tức truy vấn.