Đại Đường Nữ Pháp Y - Part 1

Chương 55: Thỉnh để ta nghiệm thi



Tìm không thấy Tiêu lang quân, Hình Nương chắc là thất vọng lắm!

Nhiễm Nhan khóe miệng khẽ nhếch, mang theo một ít đồ vật Nhiễm Thập Lang mua hôm qua, gọi Thiệu Minh đi cùng vào thành.
Nhiễm Nhan vào thành việc đầu tiên là đi bái phỏng Lưu Thứ sử.
Trong đại sảnh, Lưu Thứ sử nguyên bản còn mang thần thái bình tĩnh mà uống trà, chỉ sau khi nghe Nhiễm Nhan thuật lại lời Vãn Lục xong, thêm phỏng đoán của chính nàng, mới càng lúc càng mất bình tĩnh, đến cuối cùng còn có chút thất thố mà ném chén trà lên bàn, “Hung thủ thật là quá giảo hoạt”
“Sao vậy?” Nhiễm Nhan hơi nhướng mày, trong lòng có dự cảm xấu, còn chưa kịp nghĩ nhiều, đã thấy Lưu Phẩm Nhượng run run chòm râu hoa râm, tức giận nói: “Tối hôm qua có người tới báo, Thải Tú quán chết người.”
“Sẽ không phải là Thúy Mi đi!” Nhiễm Nhan cũng vô cùng kinh ngạc, Vãn Lục có thể nói được cũng chỉ mới tối qua, hung thủ phản ứng cũng quá nhanh.
“Tướng chết thảm không nỡ nhìn, mặt bị rạch đến huyết nhục mơ hồ, rồi sau đó mới bị treo lên.” Lưu Phẩm Nhượng nghe nhắc tới Thúy Mi, liền nhịn không được nhíu mày, nhận được tin tức, hắn nửa đêm tự mình chạy đến Thải Tú quán, vừa vào cửa liền thấy hình ảnh cực kỳ khủng bố này.
Vốn là những chuyện như vậy cũng không cần hắn một cái đường đường Thứ sử phải đích thân tới hiện trường, nhưng hắn từ trước đến nay làm việc cẩn thận, gần đây thành Tô Châu phát sinh nhiều án mạng, nếu không nhanh chóng phá án, chỉ sợ vị trí Thứ sử Tô Châu này hắn cũng không ngồi được nữa.
Lưu Phẩm Nhượng xuất thân nghèo khó, ngồi trên vị trí này, không biết có bao nhiêu người như hổ rình mồi, một khi có chút sai sót, những quyền thần xuất thân thế gia trong triều sẽ lập tức bắt lấy không bỏ, sau khi đá hắn rơi xuống, lại xếp thân tín của mình vào, dù sao Giang Nam giàu có và đông đúc cũng tuyệt đối đủ để cho bọn họ tận hết sức lực mà tranh thủ.
“Thỉnh ngài cho phép ta nghiệm thi.” Nhiễm Nhan vốn còn nghĩ phải mở miệng như thế nào để thuyết phục hắn, nhưng chuyện đã xảy ra làm nàng có chút bất an, ai biết hung thủ còn lại kia có thể tìm cách diệt khẩu Vãn Lục lần nữa hay không.
Lưu Phẩm Nhượng sắc mặt có chút chần chờ.

Nhiễm Nhan ngồi thẳng dậy, kiên định nói: “Lưu Thứ sử, ta tin rằng ngài cũng rất muốn mau chóng phá án, mà ta cũng không muốn để Vãn Lục gặp nguy hiểm gì nữa.”
Lưu Phẩm Nhượng liếc nhìn Nhiễm Nhan một cái, chậm rãi nói: “Vì cái gì ngươi lại kiên trì muốn nghiệm thi?”
Ở Đường triều, ngỗ tác bất quá là kiểm nghiệm tình trạng vết thương, phán đoán nguyên nhân chết, không còn trợ giúp nào khác, suy nghĩ của Lưu Phẩm Nhượng đương nhiên cũng là như thế.
“Đừng nói là hung thủ này có thủ đoạn giết người đầy sơ hở, cho dù thủ đoạn có nghiêm mật hơn nữa, cuối cũng vẫn còn một cái sơ hở, đó chính là thi thể. ” là một pháp y, nàng trước nay đều thờ phụng quan điểm này, “Thi thể sẽ đem chuyện nó trải qua từ đầu chí cuối mà nói cho chúng ta biết, hơn nữa còn thành thật hơn so với người sống.”

Lưu Phẩm Nhượng nhấp ngụm trà, nhàn nhạt đánh giá, “Đây đúng là một cách nói mới mẻ.”
Nghe khẩu khí hắn nhẹ nhàng, phảng phất vẫn chưa đem lời của Nhiễm Nhan nói mà để trong lòng.
Nhiễm Nhan không e dè mà nhìn chằm chằm Lưu Phẩm Nhượng, ánh mắt nghiêm túc lại kiên trì, cứng rắn mà đem một lão nhân tinh ‘Thái Sơn sập trước mặt cũng không biến sắc’ nhìn đến phát ngượng, hắn ho khan hai tiếng, “Ân, lão phu đối với cách nói này của ngươi cũng cảm thấy hứng thú, hôm nay ngươi liền thi triển thủ đoạn, làm lão phu mở mang kiến thức, như thế nào mà làm người chết nói chuyện đi”

Nhiễm Nhan nhẹ nhàng thở ra, rốt cuộc vẫn lấy được một lần cơ hội, nhưng khơi khơi được cho phép nghiệm thi là không đủ, thuận cột mà bò lên, chính là lúc này, “Lần này đường đột bái phỏng, thật sự xuất phát từ tình thế bức bách, còn thỉnh Lưu Thứ sử thứ lỗi.”
Dứt lời, giương giọng hướng ngoài cửa kêu: “Thiệu Minh.”
Ngoài cửa Thiệu Minh sớm đã nâng lễ vật đứng chờ, nghe gọi lập tức tiến vào.
“Nhận được chiếu cố của Lưu Thứ Sử, con không biết nên cảm tạ như thế nào, đây chỉ là một ít nho nhỏ tâm ý, đưa cho tôn phu nhân, thỉnh Lưu Thứ Sử đừng chối từ.” Nhiễm Nhan biết rõ hắn sẽ không chối từ, lại không thể không trải ra một mớ nghi thức xã giao, làm cho hắn cái bậc thang, tự nhiên mà chấp nhận lễ vật.

Lưu Phẩm Nhượng mặt già vân đạm phong khinh bỗng tràn ra ý cười, vuốt vuốt chòm râu, rất là hòa khí mà nói: “Thập Thất Nương có tâm, ta thay phu nhân trí tạ.”
Thiệu Minh cơ linh mà theo ánh mắt của Nhiễm Nhan đem hộp quà đặt trên bàn nhỏ bên cạnh Lưu Phẩm Nhượng, rồi sau đó cung kính mà lui ra ngoài.
“Không biết khi nào con nghiệm thi thì tiện?” Nhiễm Nhan hỏi.
Lưu Phẩm Nhượng thu lại ánh mắt vẫn luôn bay bay trên hộp quà kia, ho khan một tiếng, nói: “Lão phu buổi sáng cần phải xử lý công sự, thời điểm nghiệm thi, lão phu cũng chuẩn bị làm luôn, liền…giờ Mùi đi.”

Chuẩn bị làm luôn? Hoá ra đã sớm chuẩn bị tốt! Nhiễm Nhan nhướng mày, cũng không rối rắm nữa, thời gian Lưu Phẩm Nhượng nói cũng rất hợp ý nàng, vì thế liền đứng dậy nói: “Đến lúc đó hai cổ thi thể kia có thể tùy ý xử trí hay không? Dù sao hai cổ một là kỹ nữ, một là nô tỳ…”
“Hai cổ?” Lưu Phẩm Nhượng khựng lại, chợt nhớ ra nàng nói đến chính là thị tỳ Ân phủ, đây cũng không phải đại sự gì, một cái cũng là nghiệm, hai cái cũng là nghiệm, bèn nói: “Có thể.”
Nói xong, bỗng nhiên cảm thấy chính mình bị lừa, nguyên bản Lưu Phẩm Nhượng cho rằng Nhiễm Nhan nói chỉ là nghiệm Thúy Mi, mà nàng cố ý cường điệu “hai cái”, giảm nhẹ phần “mặc cho xử trí”, làm toàn bộ lực chú ý của Lưu Phẩm Nhượng bị dời vào câu sau, nên mới thuận miệng đáp ứng.
Không đợi Lưu Phẩm Nhượng đổi ý, Nhiễm Nhan đứng dậy, “Vậy đi, con liền cáo từ.”
Lưu Phẩm Nhượng thở dài, bộ dáng ra vẻ bất đắc dĩ, nói: “Theo ngươi muốn đi! Giờ Mùi ngươi trực tiếp tới đình thi quán là được.”
Sau khi nói xong, Nhiễm Nhan liền cáo từ.

Lưu Phẩm Nhượng duỗi cổ nhìn, thấy bóng dáng Nhiễm Nhan biến mất ở nhị môn, lập tức vui vẻ ra mặt mà mở hộp quà.
Nghĩ bụng, tiểu nha đầu ngươi muốn đấu với ta, có chút ngây thơ.
Nghiệm thi đối với Lưu Phẩm Nhượng mà nói, bất quá là để sưu tập chứng cứ, Phong Tam Tuần cũng đã nghiệm qua một lần, hắn cũng không sốt ruột. Hắn nhìn trúng, là năng lực phân tích căn cứ trên vết thương của Nhiễm Nhan.
Lưu Phẩm Nhượng biết rõ Nhiễm Nhan có bản lĩnh nghiệm thi, thị tỳ lại bị người khác hại thành như vậy, nàng sớm muộn gì cũng phải tham gia vụ này, cho nên vẫn luôn thủng thẳng mà chờ nàng tự mình đến cầu hắn, thuận tiện chiếm chút tiện nghi.
Chuyện này, dù Nhiễm Nhan biết tình hình thực tế cũng vô dụng, nàng mặc dù năng lực ngút trời, còn không phải Lưu Phẩm Nhượng gọi một tiếng cũng phải ngoan ngoãn mà hỗ trợ? Đến lúc đó mặc kệ giúp hay không giúp, đều chọc cho lão già keo kiệt bủn xỉn này trong lòng không vui, chi bằng thành thành thật thật mà nịnh bợ một chút.

Cùng Thứ Sử làm tốt quan hệ, vẫn mạnh hơn là đắc tội hắn.

Chuyện phát triển tình trạng này, đã là cục diện rất tốt rồi.

Sau khi mở ra cái hộp lễ vật lớn, thấy bên trong lại có tám hộp gấm màu đỏ, chỉ nhìn bề ngoài hộp gấm liền biết giá trị xa xỉ. Lưu Phẩm Nhượng nhất nhất mở ra, vòng phỉ thúy vòng, ngọc bội hòa điền chạm khắc tinh mỹ, kim thoa… Nhiễm Nhan nói là đưa cho phu nhân Lưu Phẩm Nhượng, kỳ thật bên trong có rất nhiều đồ vật nam nhân cũng có thể dùng, tỷ như ngọc bội, phiến trụy linh tinh, đặc biệt là một cái nhẫn ban chỉ máu bồ câu, Lưu Phẩm Nhượng thật sự thích đến không muốn buông tay.

Lưu Phẩm Nhượng thật cẩn thận mà lấy ra hộp gấp đựng nhẫn ban chỉ, phát giác hộp gấp này kỳ thật khá cạn, sao bên ngoài hộp quà lại dày như vậy, duỗi tay nhẹ nhàng gõ gõ bên hông, thanh âm truyền ra cho thấy bên trong trống, Lưu Phẩm Nhượng trong lòng vui vẻ, vội vàng đem toàn bộ hộp gấm bên trên gỡ xuống, sau khi giở cái tầng thứ nhất lên, quang hoa bên dưới liền chiếu ra ngoài.

Trên mặt gấm màu đỏ rực, một thanh ngọc như ý nằm vững vàng, toàn thân như tuyết như chi, thông thấu linh khí, trên đầu ngọc như ý được khảm một viên ngọc Lam Điền cực lớn màu lục, trên cán đính đá quí nhiều màu viên viên to bằng móng tay, toàn thân rực rỡ lung linh, quang hoa khiếp người.
Chuôi ngọc như ý này ít nhất cũng đến ba bốn vạn lượng bạc, mấy thứ đồ nhỏ nhỏ ở tầng trên kia còn không bằng số lẻ của thứ này.
Lưu Phẩm Nhượng dấu không được vui sướng, nhìn lại nhìn, sờ lại sờ, mới lưu luyến mà đem hộp quà sắp xếp lại như lúc ban đầu, đồng thời trong lòng lại nhìn Nhiễm Nhan với con mắt khác, nói không đầy đủ là vì để chiếm được tiện nghi, hắn tuy rằng ngày thường rất bận, lại thập phần chú ý sự tình các gia tộc ở thành Tô Châu để hiểu biết tình hình, dễ cho hắn khống chế toàn cục, tình cảnh của Nhiễm Nhan là cái dạng gì, hắn cũng có nghe sơ qua, như vậy gian nan, nhưng có thể bất động thanh sắc mà đưa ra đồ vật quý báu như vậy, quả nhiên là quyết đoán a.
Lưu Phẩm Nhượng chậc lưỡi, trong lòng cảm thấy, phong cách hành sự của Nhiễm Nhan rất hợp khẩu vị hắn, lẩm bẩm nói: “Tệ hại như Nhiễm Văn còn có thể sinh ra cái nữ nhi như vậy, trách không được thế nhân đều tranh nhau cưới nữ nhi của Ngũ tính Thất gia.”
Những lời này, hiển nhiên là đem công lao đều quy về trên người Trịnh thị.

Editor: ai không nhớ Ngũ tính Thất gia thì de lại mấy chương đầu nghe 😊


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.