“Đáng tiếc, Tô tú đẹp như vậy lại đi thêu trên bạch điệp bố.” Nhiễm Vận cảm thán. Bạch điệp bố cũng chính là vải bông, được dệt khá đẹp, bởi vì hiếm có, cho nên giá cả hầu như ngang ngửa với tơ lụa thượng đẳng, nhưng trong mắt đám quý tộc quen dùng lăng la tơ lụa, thứ này không được xếp vào loại thanh nhã.
Nhiễm Nhan trang điểm đơn giản xong, mặc một kiện áo ngắn xanh lá thêu hoa cỏ, bên dưới là váy lụa màu khói, bởi vì đi chơi ném tuyết, cũng không phải tham gia yến hội, cho nên ăn mặc chủ yếu là nhẹ nhàng mà ấm áp.
Lúc ra cửa, Hình Nương lại khoác cho nàng một cái áo choàng lông chồn màu đen.
Lên xe ngựa bên trong nội môn, Nhiễm Vận liền nói: “Ta nói trước với ngươi, nơi lần này đến là tư viên của Trình phủ, người mời ta là nữ nhi của Hàn Khang Thị lệnh Kinh đô và các vùng lân cận, tên là Hàn Tầm, là trưởng nữ của Hàn gia. Thị lệnh Kinh đô và các vùng lân cận là trên tòng lục phẩm, chưởng quản chợ đông, kết giao chặt chẽ với nhà ta. Hàn Tầm được nuông chiều đến lợi hại, nhưng cũng không phải là người có lòng dạ hẹp hòi thích ghi thù, nàng ta có nói cái gì, ngươi đừng để trong lòng là được.”
“Được.” Bên trong xe đốt lò sưởi, Nhiễm Nhan đang hơ tay, nghiêm túc đồng ý.
Nhiễm Vận thấy nàng lắng nghe, liền tiếp tục nói: “Lần này người có thân phận cao nhất, chính là đích nữ của Trình phủ, tên là Tình Nhi. Nghe nói tính tình nàng ta dữ dằn, cha của nàng ta, là người không dễ dàng đắc tội. Bất quá…thân phận bình thường như chúng ta, muốn đắc tội cũng đắc tội không đến.”
Nói là chơi cùng nhau, kỳ thật cơ hội chân chính để kéo gần quan hệ cũng không nhiều lắm, nói trắng ra, mấy nương tử đều chơi theo nhóm, nếu không có người giới thiệu, tùy tiện tiếp cận là một chuyện rất thất lễ.
Nhiễm Nhan gật gật đầu, chợt hỏi: “Trình phủ? Là Lư quốc công Trình Tri Tiết sao?”
Trình Tri Tiết nguyên danh là Trình Giảo Kim, cuối thời Tùy vì sinh kế mà đầu nhập vào Ngõa Cương trại làm cướp đường, sau đó quy hàng nhà Đường, là một trong những khai quốc công thần của Đường triều. Trong ấn tượng của đa số người, Trình Giảo Kim là một gia hỏa chỉ biết múa may Tam bản phủ*, giống như không có văn hóa gì, nhưng người ta là hậu nhân của một trong tám thế gia đại tộc, tổ phụ và phụ thân của ông, đều là quan lớn của Bắc Tề.
*là một loại búa lớn, theo giai thoại dân gian, Trình Giảo Kim người thô kệch to béo, dùng búa lớn rất lợi hại, nhưng theo sử sách thì ông xuất thân nhà võ, thể trạng trung bình, mà vũ khí ông dùng giỏi nhất là giáo dài.
Nhiễm Nhan rất muốn chính mắt trông thấy nhân vật tiếng tăm lừng lẫy này, xem thử thật sự tính tình của ông như thế nào.
Xe ngựa vững vàng chạy về hướng thành đông, dọc theo đường đi Nhiễm Vận liệt kê kỹ càng tỉ mỉ cho Nhiễm Nhan biết thân thế, phẩm tính của mấy quý nữ tham gia tụ hội lần này, rất nhanh đã đến nơi.
Chưa xuống xe, đã nghe thấy có người hưng phấn gọi từ bên ngoài, “A Vận! a Vận! Là ngươi sao?”
Nhiễm Vận vén lớp mành thật dày lên, nhìn ra ngoài xe, chỉ thấy ở cửa tư viên của Trình phủ có một chiếc xe ngựa bằng gỗ hoa lê dừng song song với xe nàng, mành xe màu lam nhạt được vén lên, lộ ra một gương mặt đỏ ửng, chừng mười lăm mười sáu tuổi, mặt tròn trịa, mắt tròn xoe, mũi cũng tròn tròn, bộ dáng không tính là đẹp, nhưng khi cười rộ lên lại sáng sủa trương dương, rất có sức sống, nhìn là biết tính tình hoạt bát.
“A Tầm!” Nhiễm Vận cười tủm tỉm nói.
Nụ cười của Hàn Tầm càng thêm sáng ngời, trong nháy mắt lại nhìn thấy Nhiễm Nhan ở sau Nhiễm Vận, nàng ta chỉ nhìn thấy nửa khuôn mặt, vô cùng tinh xảo, lại không có chút biểu tình, đôi mắt đen kịt, hơn nữa bên trong xe không đủ ánh sáng, thật sự có chút dọa người, trùng hợp, lúc này Nhiễm Nhan phát hiện ánh mắt nàng ta, cứng nhắc mà kéo kéo khóe miệng lên, hơi gật đầu với nàng ta.
Sắc mặt tiểu cô nương đột nhiên trắng bệch, giọng nói trở nên run rẩy, lẩy bẩy duỗi tay ra chỉ vào phía sau Nhiễm Vận, “A…A Vận…ngươi…có phải trúng tà rồi hay không?”
Không phải trúng tà, như thế nào sẽ có nữ quỷ quấn thân!
Nhiễm Vận quay đầu nhìn lại, chỉ có Nhiễm Nhan, Vãn Lục và Tam Bảo thị tỳ của nàng, quay ra nói: “Đừng có nói bậy, sao có chuyện này được?”
Hàn Tầm nhìn kỹ lại, mới phát hiện phía sau Nhiễm Vận xác thật là một nữ tử, không khỏi có chút xấu hổ, vội vàng lấp liếm nói: “Là ta hoa mắt, mau xuống xe đi, chúng ta tới đã không còn sớm.”
Đợi cho xuống xe rồi đứng yên, Hàn Tầm mới giả vờ như mới vừa thấy Nhiễm Nhan, ánh mắt đặt ở trên người nàng, vừa nhìn thấy không khỏi lại lắp bắp kinh hãi, thì ra lúc nãy chỉ nhìn thấy nửa khuôn mặt, bây giờ dưới ánh tuyết chói lọi, gương mặt trái xoan tinh xảo kia trắng mịn như bạch ngọc, đôi mày cong dài thanh tú, cái mũi cao nhỏ mà tinh tế, cả gương mặt đẹp nhất là đôi môi, nhu thuận no đủ, hồng mà không chói, phảng phất như mọng nước, ngọt ngào xinh đẹp như mật như hoa làm cho người ta muốn cắn một cái. Có điều dưới đôi hàng mi vừa dài vừa rậm, lại thấp thoáng một đôi mắt tối tăm như hồ sâu không đáy, phá hủy hết toàn bộ mỹ cảm, làm người nhìn thêm một lần thì sẽ thấy cả người lạnh buốt.
“Đây là Thập Thất tỷ ở bổn gia chúng ta, tên chỉ một chữ Nhan.” Nhiễm Vận giới thiệu.
“A! Gặp qua Thập Thất Nương!” Hàn Tầm phục hồi lại tinh thần, vội vàng khom người chào hỏi.
Nhiễm Nhan cũng khom người đáp lễ, Nhiễm Vận giới thiệu với nàng: “Vị này chính là nữ nhi của Thị lệnh chợ đông, Hàn đại nương.”
Nhiễm Nhan nhịn không được giật giật khóe miệng, Hàn đại nương, ba chữ này nàng vô luận như thế nào cũng khó có thể liên hệ với một thiếu nữ mới mười lăm mười sáu tuổi, bởi vậy không khỏi cảm thấy may mắn là thứ tự trong tộc của mình còn không tính là quá xấu hổ, cuối cùng không có bị người khác gọi là “Nhiễm đại nương”.
Thăm hỏi nhau vài câu, ba người cùng nhau vào viện. Ở cửa đã sớm có sai vặt chờ, thu thiếp mời của Nhiễm Vận và Hàn Tầm, rồi cung kính đưa dù giấy cho thị tỳ của từng người, lại để cho một thị tỳ dẫn đường.
Nhiễm Nhan nhìn tư thế của Nhiễm Vận và Hàn Tầm, bước đi tuy rằng cũng coi là thong dong, nhưng từ sống lưng thẳng đơ và phần cổ cứng đờ, có thể nhìn ra được trong lòng các nàng kỳ thật rất khẩn trương.
Nhiễm Nhan đánh giá cái viện này, phát hiện tòa tư viên này tựa hồ vây quanh hai đỉnh núi, tuyết trên núi trắng xóa. Tuyết vẫn còn đang rơi, nhưng đã dần dần yếu đi, trên mặt đất đã đọng một tầng tuyết thật dày, có thể đủ cho một trận ném tuyết thống khoái. Nghĩ đến đây, khóe môi Nhiễm Nhan hơi giương lên, trong ánh mắt lại có chút bi thương.
“Ba vị nương tử, xin hãy vào trong noãn các chờ một chút, nương tử nhà ta rất nhanh sẽ đến.” Thị tỳ hơi khom người nói.
Ba người nói một câu “Làm phiền”, thị tỳ liền mở cửa noãn các ra, thỉnh các nàng vào trong.
Nhiễm Nhan trước khi bước vào thoáng liếc mắt đánh giá xung quanh một chút, kiến trúc này có cùng dạng với tứ hợp viện, trong viện ba mặt đều là một gian tiểu các, mặt phía bắc là một hành lang kéo dài nối liền hai bên, trong viện trồng vài cây hồng mai, được tôn lên bởi đống quái thạch giả sơn. Mà trong các gian noãn các đã có không ít người ngồi, có vài người thấy trong viện lại có người tới, liền thò đầu ra nhìn, nhưng thấy không quen biết, lại đóng cửa lại.
Vào trong phòng, Hàn Tầm thở phào nhẹ nhõm một hơi, đặt mông ngồi lên chăn lông dê, có chút phiền não nói: “Hôm nay vậy mà toàn là nam nữ thế gia, may mắn có ngươi cùng đến đây, bằng không chỉ có mình ta thì không biết phải làm sao nữa!”
“Nam nữ?” Nhiễm Vận vốn đang tùy ý dựa trên bàn, nghe thấy lời này, ngồi bật dậy hỏi, “Ngươi đây là nói không chỉ có mình quý nữ, còn có con cháu thế gia?”
Hàn Tầm gật đầu, giả ngu nói: “Ý, ta chẳng lẽ không có nói với ngươi sao? Bất quá mặc dù không nói, ngươi ngẫm lại cũng nên minh bạch…” nàng hạ giọng chồm sát vào Nhiễm Vận: “Nếu không như thế, a gia của ta mới không phí sức chín trâu hai hổ mà xoay cho được cái thiếp mời này.”
Nhiễm Vận hô to mắc mưu rồi, vốn dĩ nàng rất không thích tham gia tụ tập với đám quý nữ, luôn cảm thấy những nương tử đó đôi mắt đều mọc ở trên đỉnh đầu, vô cùng cao ngạo, cho nên mới kéo Nhiễm Nhan tới trấn trạch, không ngờ tới lại là như thế này…
“Nghe nói lần này là Bùi phu nhân thỉnh rất nhiều con cháu thế gia chưa thành thân ở Trường An, dùng danh nghĩa xem tuyết ngắm hoa, chủ yếu là cho Trình nương tử tìm một phu quân, chúng ta đều là để làm nền, nhưng được cái có cơ hội nhận thức mấy người quyền quý…” thiếu nữ nào mà không hoài xuân? Nghĩ đến sẽ có rất nhiều lang quân trẻ tuổi, đôi mắt Hàn Tầm dần dần sáng lên.
Bùi thị là phu nhân của Trình Giảo Kim, xuất thân từ gia tộc Bùi thị ở Văn Hỉ, Hà Đông, chính là một gia tộc công hầu, chỉ là đến đời sau thì thanh danh đã dần đi xuống.
“Xem tuyết ngắm hoa?” thanh âm Nhiễm Vận cất cao, nhưng chợt nhớ tới trong viện còn có rất nhiều người, mới hạ giọng nói: “Ngươi không phải nói cho ta là ném tuyết sao?”
Thiếp mời là Hàn Tầm đưa, bên trên chỉ viết rõ địa chỉ, nói cầm thiếp có thể mang thêm một người làm bạn, không viết tên người mời và người được mời, cũng không viết là mời đến làm gì, cho nên Hàn Tầm vừa nói là chơi ném tuyết, Nhiễm Vận liền hưng phấn, còn thầm nghĩ, đám quý nữ này rốt cuộc cũng nặn ra được một chuyện có ý tứ, kết quả cư nhiên càng tệ hơn.
“Đây là chuyện tốt, đừng có mang bộ dáng không tình nguyện như vậy, người khác tranh nhau vỡ đầu muốn đi đó!” Hàn Tầm hừ hừ nói.
Kỳ thật quan hệ của Nhiễm Vận và Hàn Tầm cũng không tính là quá tốt, nhưng Nhiễm Bình Dụ là tòa kim sơn, hơn nữa lại rất chịu chi, Thị lệnh mỗi năm thu không ít chỗ tốt từ tay hắn, nên quan hệ lẫn nhau cũng không tồi, bởi vậy mới muốn bán cho Nhiễm Bình Dụ một cái ân tình, để Hàn Tầm mời Nhiễm Vận đi cùng.
Mà bộ dáng của Nhiễm Vận khá xinh xắn, vạn nhất được quý nhân nhà nào coi trọng, Nhiễm thị coi như đã thiếu Hàn gia hắn một cái đại ân tình.
Nhiễm Vận tức nghẹn một bụng, bực bội rũ mắt, không để ý tới Hàn Tầm.
Còn Nhiễm Nhan thì vốn là ôm thái độ đến xem thử, bởi vậy đối với chuyện mục đích của buổi tụ họp bị thay đổi, nàng cũng không có cảm giác gì nhiều.
Giây lát sau, có thị tỳ gõ cửa, bưng nước trà điểm tâm đưa vào. Nhiễm Vận ôm thái độ không thể tới uổng công, ăn hết hơn phân nửa mâm điểm tâm, sau đó đem một nửa điểm tâm trong mâm của Hàn Tầm qua mâm của mình.
Ăn uống no đủ, Nhiễm Vận mới cảm thấy đi lần này không quá uổng công.
“Ba vị nương tử, nương tử nhà ta đang chờ ở mai viên.” Ngoài cửa thanh âm của thị tỳ vọng vào.
Ba người sửa sang lại bộ dáng một chút, mới mở cửa đi ra ngoài.
Vẫn là thị tỳ mới vừa rồi dẫn các nàng đến đây, “Thỉnh ba vị đi theo nô tỳ.”
Lúc này các cửa phòng đều đã mở ra, Nhiễm Nhan không chút để ý nhìn lướt qua, phát hiện những người này bộ dáng y phục đều rất bình thường, hiển nhiên đều minh bạch vai trò làm nền của bản thân, cũng có vài người có chút tâm cơ nhỏ, tốn công sức khá nhiều vào các chi tiết nhỏ. Theo đạo lý mà nói, dù cho làm nền, cũng không nên lấy lòng rõ ràng như vậy, Nhiễm Nhan suy đoán, những người này phần lớn thân phận không coi là quá cao.
Rất nhanh suy đoán của Nhiễm Nhan đã được chứng thực, bước vào rừng mai, liền nhìn thấy có vài toà gác mái liền nhau, bốn phía có rất nhiều thị tỳ tôi tớ, còn có hộ vệ mang bội kiếm. Trên gác mái thỉnh thoảng truyền ra từng trận cười đùa. Thị tỳ dẫn đám người các nàng tới một gian các còn trống khác, Nhiễm Nhan cảm thấy, đây có thể là dựa theo thân phận mà phân chia, bởi vì Nhiễm Vận cùng Hàn Tầm mỗi người đều gặp được một vài người quen.
Nhất thời, trò ném tuyết vốn được mong đợi, bỗng nhiên trở nên đần độn vô vị. Các nàng vừa mới tìm được một vị trí gần cửa sổ ở lầu hai ngồi xuống, trong mai viên phía dưới đã xuất hiện thanh âm nam nhân.
Nghĩ cũng biết, không có chuyện cả trai lẫn gái trộn lẫn với nhau để xem tuyết ngắm hoa, vì vậy các nàng chắc cũng chỉ có thể chờ ở trên gác mái.
Nhiễm Nhan cảm thấy với cái đà này, có thể là đám nương tử kia quan sát tướng mạo cử chỉ của mấy lang quân từ xa, cũng có khả năng sẽ gặp mặt hoặc truyền nhau thư từ gì gì đó…
Lời editor: à thực ra cũng tính trước rồi hay gìđó, thêu lên bạch điệp bố cho tiện vì có người da mặt quá dày xài khăn tay bằnglụa không lau nổi nên xài bạch điệp bố mà…chỉ khác là sắp được nâng cấp chothêm cái bông trên góc thôi