Sắc trời dần tối, La thị cùng Nhiễm Nhan nói chuyện thêm một lúc rồi bà mới rời đi.
Vì mấy ngày nữa phải tham gia tiệc mừng thọ của lão phu nhân Trịnh thị, Nhiễm Nhan liền ngoan ngoãn ở trong nhà dưỡng thương. Vết thương kia tuy bị cắt khá sâu, nhưng xử lý kịp thời, máu tuần hoàn đến cổ được cung cấp tốt, bình thường ba bốn ngày thì có thể cắt chỉ, nhưng miệng vết thương lại ở sau cổ, bản thân Nhiễm Nhan cũng không tự cắt được, nên hoãn lại một ngày, chuẩn bị cho tiệc mừng thọ xong, rồi đi tìm Lưu Thanh Tùng nhờ hỗ trợ.
“Nương tử, đồ đặt bên Tú phường đã giao tới.” Vãn Lục vui sướng ôm một cái tay nải từ bên ngoài đi vào.
Nhiễm Nhan còn đang cắm cúi thêu cái hoa mai chết tiệt kia, nghe tiếng Vãn Lục, liền ngẩng đầu lên, gác kim chỉ xuống.
Hình Nương cũng lại đây nói: “Là mẫu thêu mà nương tử vẽ kia sao?”
“Đúng vậy.” Vãn Lục đưa bao đồ cho Nhiễm Nhan.
Cả Ca Lam luôn lặng lẽ cũng nhịn không được chồm qua, Nhiễm Nhan liền nhanh tay mở ra.
Đồ trong tưởng tượng chân chính xuất hiện ở trước mắt, là một chuyện làm người vui vẻ, huống chi y phục này có một phần đóng góp của Nhiễm Nhan.
Vãn Lục và Ca Lam đứng hai bên mở váy áo ra, cánh hoa màu tím nhạt thoáng qua, một bức tranh hoa đinh hương trong mưa xuân hoàn toàn được phô bày ra.
Đặc biệt là lúc mọi người nhìn thấy hình vẽ tinh xảo ý nhị bên trong, ai cũng không khỏi ngây người, cả Nhiễm Nhan cũng không nghĩ tới những nét vẽ nàng đơn giản phác ra lại có thể trở nên mỹ lệ như vậy.
Bắt đầu từ góc váy, cành hoa mảnh khảnh màu nâu, lá như bích ngọc. Ở bên trong khóm lá xanh từng cụm hoa đinh hương xinh xắn hé nở, cuống hoa non mịn nâng niu cánh hoa màu tím nhạt, từng cánh từng cánh tinh tế, mảnh mai lại mướt mát, đang tận lực vươn ra ngoài, hé lộ ra điểm điểm nhụy hoa tinh xảo bên trong. Từng khóm từng khóm nở đến vô cùng náo nhiệt. Càng hướng lên trên thân áo, hoa càng ít, đến thân trên phảng phất chỉ còn vài đóa như bị gió thổi lên, không biết dùng cách gì, trên mặt lụa màu trắng ngà như lập loè tinh quang, thoạt nhìn một chút cũng không hề kém hơn so với lụa nguyệt quang.
Mép y phục đều được dùng chỉ bạc viền lại, không thưa không dày, cùng ánh sáng của vải tôn nhau lên, vừa lịch sự tao nhã lại không mất vẻ hoa lệ.
Vãn Lục nghẹn họng nhìn trân trối một lúc lâu, thật sự nghĩ không ra từ gì để miêu tả, chỉ có thể cảm thán một tiếng, “Thật là đẹp mắt quá!”
“Đây là mẫu thêu do nương tử vẽ? Lão nô đã chừng này tuổi, còn chưa thấy qua cái nào đẹp như vậy.” Hình Nương ngó trái ngó phải, khen không dứt miệng.
Nhiễm Nhan tự hỏi cũng đã gặp qua việc đời, nhưng cũng thật sự bị bộ y phục này chấn trụ. Mấy cái mẫu nàng vẽ kia tuy là hoa văn kinh điển, tuyệt đối là đẹp, nhưng có thể đẹp đến mức tận cùng như thế này, Tú phường hiển nhiên là đã bỏ tâm huyết rất lớn.
Đúng theo phỏng đoán của Nhiễm Nhan, lão bản Tú phường vì cảm tạ Nhiễm Nhan đã cung cấp miễn phí mẫu thêu mới, quả thực là dốc hết khả năng, điều động hết toàn bộ 15 vị Tú nương có kỹ năng Tô tú hàng đầu trong Tú phường tới chỉ để thêu một kiện y phục này, cho nên mới có thể trong thời gian ngắn ngủn, hoàn thành một bộ váy đinh hương trong mưa xuân làm người kinh diễm như vậy.
Từ Văn Xương là người cuồng đồ thêu, hắn có sức tưởng tượng phong phú, biết làm thế nào để một cái mẫu thêu ở trên y phục mới thể hiện được trạng thái đẹp nhất, hơn nữa sẽ không giới hạn trong một phương thức, một khi đã định dạng trong đầu, hắn liền không tiếc sức người sức của mà đẩy đến cực hạn.
“Ý, đây là yên la làm áo khoác, là để mặc vào bên ngoài y phục này sao?” Vãn Lục thấy trong gói đồ bên dưới còn một kiện y phục hơi mỏng, liền hỏi.
Hình Nương đem y phục giũ ra, xếp lên thành một bộ.
Bộ y phục vốn rực rỡ, tức khắc trở nên dịu dàng nhu mỹ, trên mặt lụa lập loè tinh quang như ẩn như hiện, phảng phất như mưa phùn Giang Nam, đúng là cảnh trí Giang Nam mà Nhiễm Nhan tưởng tượng trong đầu khi ấy.
“Từ Văn Xương này thật sự là nhân tài!” Nhiễm Nhan cảm thán. Nàng trước kia cũng gặp qua rất sản phẩm thêu đẹp đến mức như có linh hồn, có thể gây chấn động nhân tâm. Mà Từ Văn Xương có thể đem một kiện thương phẩm làm thành tác phẩm nghệ thuật như thế, quả thực là khó tưởng tượng.
“Nương tử, mặc vào thử xem đi!” Vãn Lục xúi giục.
Hình Nương cũng phụ họa, “Mặc vào nhìn một cái, xem còn có chỗ nào phải sửa không.”
Đối mặt với một kiện y phục mỹ lệ như vậy, không thử xem thì thật sự là phí phạm của trời.
Nhiễm Nhan đang muốn đứng dậy, liền nhìn thấy một thân ảnh màu xanh non lượn vào, xoay một vòng trước mặt Nhiễm Nhan, vô cùng vui vẻ nói: “Thập Thất tỷ, thấy thế nào?”
Màu sắc xanh mướt làm làn da kiều nộn của Nhiễm Vận càng thêm trắng nõn đến trong suốt, màu lụa nguyệt quang hoa lệ, hoa văn khổng tước vờn hoa có sắc thái rực rỡ, nhìn rất tiếu lệ hoạt bát.
Người đẹp nhờ lụa, Nhiễm Vận vốn đã có năm sáu phần tư sắc, mặc lên kiện y phục như vậy, dung mạo tức khắc trở nên rực rỡ, sáng rọi bức người.
“Kiện y phục này của Thập Thất tỷ cũng thật đẹp!” Nhiễm Vận nhìn y phục trong tay Ca Lam cùng Vãn Lục tấm tắc tán thưởng, có điều nàng từ trước đến nay không quá thích màu nhã nhặn, nên thấy kiện trên người của mình vẫn hợp ý hơn.
“Nhị Thập nương thật sự là làm người ta không rời được mắt!” Vãn Lục than thở.
Nhiễm Vận hớn hở ngồi lên tịch, nói: “Thập Thất tỷ, mẫu thân đã giúp ngươi chuẩn bị lễ vật mừng thọ cho lão phu nhân Trịnh gia, ta đã thấy rồi, là “Khoái tuyết thời tình thiếp”*, tuy là bản gốc của Phùng Thừa Tố*, nhưng cũng là đồ tốt thiên kim khó cầu. Lão phu nhân thích văn nhã, cực kỳ yêu thích chữ của Vương Hữu Quân, tấm thiếp này tất nhiên sẽ hợp ý bà ấy.”
*Là một trong những tác phẩm thư pháp trứ danh của Vương Hi Chi, dạng tranh chữ, có thể hiểu là ‘ánh nắng sau tuyết’
*là bản mô phỏng theo bút tích thật của Vương Hi Chi, nhưng là bản gốc của Phùng Thừa Tố, vì chữ của Vương Hi Chi quá quí, cho nên những người mô phỏng đời F1 hoặc theo trường phái của ông mà có thành tựu thì giá cũng rất cao
Vương Hi Chi tự Hữu Quân, được Lý Thế Dân cực kỳ tôn sùng, thường bí mật sai người sưu tầm bút tích thật của Vương Hi Chi, cũng thường xuyên tập viết theo mẫu chữ, chịu ảnh hưởng lớn từ ông, Vương Hi Chi rất được người thời Đường yêu thích, những bản thiếp nổi tiếng nhất của ông không có cái nào qua nổi “Lan Đình Tập Tự”, “Nhạc Nghi Luận”, “Khoái Tuyết Thời Tình Thiếp” v.v., chữ của ông quá nổi danh, luôn có người mô phỏng theo, trong đó “Lan Đình Thần Long Bản” của Phùng Thừa Tố là tinh tế nhất, bút pháp, nét mực, kiểu trình bày, thần vận đều thể hiện rất tốt. Cho nên “Khoái Tuyết Thời Tình Thiếp” do ông vẽ, nghĩ chắc hẳn cũng không tồi, dù gì bản thân người ta cũng là đại sư.
“Lễ vật quý trọng như vậy…” lời Nhiễm Nhan vừa mới nói được một nửa, đã bị Nhiễm Vận ngăn lại.
Nàng xua xua tay nói: “Thập Thất tỷ đừng để ý, thứ này được đưa ra từ tay ngươi là tốt nhất, a gia cùng mẫu thân ta đây là đang giúp ngươi nhận thân, có được chỗ dựa này, thân phận trong kinh cũng sẽ bất đồng. Đương nhiên, nhà của chúng ta cũng sẽ có lợi, đây là chuyện đẹp cả đôi đàng.”
Nhiễm Vận nói toẹt ra như vậy, lại làm người cảm thấy vô cùng sảng khoái, đúng là hợp tâm ý Nhiễm Nhan, “Còn ngươi định tặng cái gì?”
“Ta thì tặng một quả đào mừng thọ bằng ngọc, ta tuổi còn nhỏ, không có tiền, ba cái chuyện phô bày giàu sang này để a gia ta làm là được rồi.” Nhiễm Vận nói rất đương nhiên.
Nhiễm Nhan không nhịn được bật cười, quả nhiên bản tính khó sửa, bất quá nàng lại rất đúng mực, vốn dĩ mấy tiểu nương tử chưa lấy chồng khi tranh nhau tặng lễ vật đều dụng tâm kín đáo, giá trị chỉ là thứ yếu, mà Nhiễm Nhan lại còn thay mẫu thân nàng đưa lễ, mang theo ý khác.
Nhiễm Vận dùng cơm ở chỗ Nhiễm Nhan xong mới đi, khi đến giữa trưa, Lưu Thanh Tùng sai người tới thông tri cho nàng, ở phường Vĩnh Sùng tìm được một người có bệnh suyễn, thỉnh nàng đến hội chẩn.
Phường Vĩnh Sùng ở ngay gần phường An Thiện, thời gian lui tới bất quá hai chén trà, mà Nhiễm Nhan vừa lúc muốn tìm Lưu Thanh Tùng giúp cắt chỉ, liền xuất môn.
Hương hoa mai lạnh lẽo, trong viện tuyết đã tan hết, chỉ có chút băng ít ỏi còn sót lại trên mái hiên, dưới ánh mặt trời ban trưa, đầu nhũ băng treo một giọt nước, ánh sáng lóng lánh, chiếu ra quang mang trong suốt rực rỡ.
Nhiễm Mỹ Ngọc đứng trên tiểu các ở tây uyển, nhìn Nhiễm Nhan từ trong nội môn bước lên xe ngựa, siết chặt nắm tay làm cho móng tay đâm vào da thịt, đau đớn làm nàng ta thanh tỉnh một chút.
Mấy ngày nay, Tiêu Tụng tuy không có tự mình đến, lại ngày ngày sai người tới đưa dược cho Nhiễm Nhan, còn có mấy món ăn tinh xảo, đồ chơi thú vị, hai ngày trước còn thỉnh Chu Y lệnh đích thân đến khám bệnh. Nhìn bề ngoài khí thế bức nhân, cao cao tại thượng của Tiêu Tụng, không thể ngờ hắn lại là một lang quân rất biết săn sóc, Nhiễm Mỹ Ngọc hận không phải là mình bị thương, dựa vào cái gì Nhiễm Nhan kia một bộ dáng nửa chết nửa sống lại có thể được Tiêu Tụng nhìn với con mắt khác?
Nhiễm Mỹ Ngọc âm thầm tính toán, tiệc mừng thọ ngày mai, nhất định phải nghĩ biện pháp làm Tiêu Tụng đem ánh mắt hắn dời đến trên người mình…nếu không chuyến đi Trường An lần này coi như công cốc.
Nhiễm Mỹ Ngọc biết, trừ phi Tiêu Tụng nguyện ý, nếu không thì không phải ai muốn gặp hắn là gặp được, lần này là cơ hội tốt hiếm có!
Sắc trời bắt đầu tối, Nhiễm Nhan cũng quay về phủ. Chỉ khâu trên cổ đã gỡ xuống, nhưng vẫn không dám có động tác quá lớn. Nàng đang ngồi bên giá thêu, cắt tấm khăn đã thêu hoàn tất xuống.
Nhìn đóa hoa hồng mai bên trên, nàng bất đắc dĩ bật cười.
“Nương tử, Tiêu Thị lang tới.” Vãn Lục ở bên ngoài nói.
Nhiễm Nhan khựng lại, “Trời đã tối mịt, hắn tới làm gì?”
Vãn Lục từ gian ngoài đi vào, “Nô tỳ không biết, nghe nói Tiêu lang quân đang ở trong chính sảnh của chủ viện nói chuyện phiếm với Lang quân và Thập Lang, lang quân thỉnh ngài qua đó bái tạ Tiêu Thị lang đã chiếu cố mấy ngày nay.”
“Được.” vừa lúc Nhiễm Nhan còn chưa rửa mặt, liền trực tiếp ra ngoài.
Tiền viện có sai thị tỳ lại đây đón người, Nhiễm Nhan chỉ dẫn một mình Vãn Lục đi ra sảnh ngoài.
Trong sảnh đèn đuốc sáng trưng, còn chưa vào trong, đã có thể nghe thấy giọng nói đặc trưng của Tiêu Tụng, tiếng cười lanh lảnh, có vẻ đang rất vui vẻ.
Nhiễm Nhan dừng ở cửa, chờ thị tỳ vào báo một tiếng, rồi nàng mới vào.
Vừa mới vào cửa, Nhiễm Nhan đã cảm nhận được một ánh mắt nóng bỏng, không khỏi giương mắt nhìn qua, đối diện ngay nụ cười nhu hòa của Tiêu Tụng. Nhiễm Nhan không tỏ vẻ gì chỉ thu hồi ánh mắt, hướng qua Nhiễm Bình Dụ thi lễ, rồi chào hỏi Tiêu Tụng, “Gặp qua Tiêu lang quân.”
“Thập Thất Nương không cần đa lễ.” Tiêu Tụng rất muốn kiềm chế một chút, nhưng giống như ma xui quỷ khiến, ánh mắt hắn cứ dính lên người Nhiễm Nhan, hắn đã bận rộn công vụ nhiều ngày nay, mỗi lần nghỉ ngơi một chút đều nghĩ không biết thương thế của Nhiễm Nhan như thế nào, cũng không cảm thấy quá mức canh cánh trong lòng, nhưng hôm nay vừa gặp được nàng, mới chợt cảm thấy đã hãm tương tư.
Nhiễm Bình Dụ đã sớm nghe thê tử nói về chuyện quẻ tượng, nếu lúc trước là Xuất Vân đạo trưởng nói Tiêu Tụng khắc thê, hiện giờ lại là Xuất Vân đạo trưởng nói Tiêu Tụng cùng với A Nhan chính là kim ngọc lương duyên, tất nhiên là không có sai. Trong lời nói của hắn đã ám chỉ Tiêu Tụng nên sớm tới cầu hôn, lúc này đương nhiên sẽ không bủn xỉn chuyện cho bọn họ thời gian ở riêng với nhau.
Nhiễm Bình Dụ cảm thấy, thứ nhất là Tiêu Tụng coi trọng A Nhan; thứ hai là tuổi tác của Tiêu Tụng càng lớn, Tiêu gia cũng càng sốt ruột, sớm đã nghe đồn, phu nhân Tiêu gia gần đây đã bắt đầu tiếp thiếp bái phỏng của mấy thị tộc vừa và nhỏ, có lẽ cố ý muốn tìm một người trong đám đó có bát tự tương thích với Tiêu Tụng. Với bộ dáng và xuất thân của Nhiễm Nhan, hẳn là không có vấn đề gì.
Chờ Nhiễm Bình Dụ cùng Nhiễm Vân Sinh lui qua phòng bên, Tiêu Tụng liền đến bên cạnh Nhiễm Nhan nói: “Thương thế của ngươi đã tốt hơn chưa?”
“Tốt rồi.” Nhiễm Nhan nói.
“Hôm đó ra khỏi công sở, vốn là có thứ muốn đưa cho ngươi, nhưng mãi lo chuyện khác, lại quên mất, hôm nay ta liền mang đến.”Tiêu Tụng cười đứng dậy, “Đi với ta.”