Đại Đường Nữ Pháp Y - Part 2

Chương 226: Bùi Cảnh



Trịnh phủ tọa lạc ở góc tây bắc của phường An Hưng, chiếm hơn hai mươi mẫu đất, cửa mở về phía nam, bên trong phủ được phân ra bốn viện tiền, hậu, đông, tây, hậu viện là chỗ nữ quyến ở, Đông viện là nơi ở của mấy lang quân trưởng thành của Trịnh phủ, tiền viện thì có thư phòng, chính sảnh linh tinh, mà Nhiễm Nhan bọn họ cần phải đến là nơi còn lại, Tây viện.

Toàn bộ Tây viện được dùng để đãi khách, yến thính, phòng cho khách ở mọi thứ đều có đầy đủ.

Gã sai vặt dẫn Nhiễm Bình Dụ vào trong Tây viện, rồi sau đó nam khách và nữ quyến phải tách nhau ra.

Tới một lối rẽ trái phải, thì có thị tỳ đón đám người La thị đi đến Tập Phương các nơi mấy nữ quyến tụ tập.

Nhiễm Nhan lúc đầu còn thấy các nàng ăn mặc quá xa hoa, nhưng chờ đến lúc đứng ở ngoài Tập Phương các, mới thấy như lạc vào biển hoa, trong đại đường chủ tử rồi thị tỳ cũng đến hơn trăm người, mỗi người đều vắt óc tìm cách trang điểm cho mình, cho dù có ăn mặc xa hoa đi nữa cũng không ăn thua gì.

Tập Phương các được chia ra làm nhiều tiểu các, giống như tửu lầu, có nhã gian có đại đường, ngoại trừ vài vị phu nhân thân phận đặc biệt cao quý thu hút chú ý ra, những người còn lại phần lớn cũng không biết thân phận nhau, nhưng vì thường xuyên tham gia yến hội với nhau, ít nhất vẫn sẽ quen mặt, bởi vậy dọc theo đường đi trên mặt La thị đều mang nụ cười mỉm khéo léo hào phóng, nhìn thấy ai quen mặt đều cười rồi gật đầu thi lễ.

Một đường này đi hết, gặp qua 23 người quen.

La thị mang theo ba tỷ muội Nhiễm Nhan đi vào trong, chuẩn bị tìm một gian nhỏ ngồi xuống, lại nghe thấy một thanh âm nhu mỹ gọi bà: “La phu nhân!”

La thị dừng bước chân, nhìn theo hướng thanh âm, chỉ thấy một phụ nhân trẻ khoảng 24-25 tuổi, một thân váy lụa màu đỏ quả hạnh, áo ngoài màu vàng trà thêu văn kỳ, dải lụa choàng mỏng màu lục lam, búi tóc cao, trên mặt một mảnh trắng bệch, trên má hơi đỏ ửng, miệng anh đào nhỏ, hai bên má chỗ lúm đồng tiền chấm hai cái điểm màu đỏ.

Phong cách trang điểm geisha Nhật Bản có khả năng bắt đầu từ đây, Nhiễm Nhan lúc vừa nhìn thấy thì cảm thấy hơi khó tiếp thu, đặc biệt là khi nhìn quanh bốn phía, mới phát hiện có nhiều người đều vẽ mặt trắng loá. Trong phòng người đến người đi, có thể là xuất phát từ lễ tiết, thanh âm lại không quá lớn, làm cho Nhiễm Nhan có ảo giác đang đứng giữa đám xác chết thoát ra từ nhà xác.

“Thượng quan phu nhân.” La thị cười bước tới, đầy mặt kinh diễm mà tán thưởng: “Phu nhân trang điểm phần má này thật là tinh xảo, không biết là đôi tay khéo léo nào vẽ đây?”

Thượng quan thị cười nói: “Còn không phải vẫn là kiểu cũ sao, lăn qua lộn lại luôn là mấy loại đó thôi, chỉ cố bỏ công phu làm tinh xảo hơn một chút, nhưng kiểu trang điểm hoa đào của La phu nhân nhìn lại có vẻ thân thiết hơn.”

Nghe hai người nói chuyện, Nhiễm Nhan nhanh chóng quét mắt lên mặt La thị một cái, vừa rồi ở trên xe nàng vẫn luôn nghe Nhiễm Vận trò chuyện, chưa chú ý tới La thị, có nhìn thoáng qua thì chỉ cảm thấy khí sắc bà hôm nay rất tốt. Nghĩ lại, kiểu trang điểm hoa đào này so với chấm hai cái chấm đỏ kia thì dễ tiếp thu hơn chút.

“Ai nha, ba vị nương tử này là?” Thượng quan thị cùng La thị hàn huyên xong, mới chuyển ánh mắt qua ba người Nhiễm Nhan, vừa nhìn thấy, không khỏi có chút kinh ngạc, thì ra là ba mỹ nhân có khí chất khác biệt nhau!

La thị cười giới thiệu Nhiễm Nhan trước, “Vị này chính là đích nữ bổn gia Nhiễm thị chúng ta, Thập Thất Nương.”

Nhiễm Nhan nhích lên trước khom người hành lễ với Thượng quan thị, “Gặp qua Thượng quan phu nhân.”

“Thật sự là thiên sinh lệ chất!” Thượng quan thị đánh giá Nhiễm Nhan một chút, ánh mắt lại bị kiện váy áo hoa đinh hương trong mưa xuân trên người nàng hấp dẫn, “Mẫu này chưa bao giờ gặp qua, xiêm y này thêu ở đâu?”

Đối với một nữ nhân, giữa mỹ nữ và một kiện y phục xinh đẹp, hiển nhiên là cái phía sau thu hút sự chú ý của người khác hơn.

Nhiễm Nhan chưa trả lời, La thị đã tiếp lời nói: “Thập Thất Nương ngày thường đọc sách rất nhiều, nên thích nghĩ ra mấy thứ mới mẻ, mẫu thêu này là nàng vẽ, thỉnh Từ lão bản của Ỷ La Ký làm, mẫu thêu trên người Thập Bát nương và a Vận cũng là do nàng vẽ ra đó!”

Ánh mắt Thượng quan thị lúc này mới chuyển qua người Nhiễm Mỹ Ngọc và Nhiễm Vận, thấy áo thêu tinh xảo trên người các nàng, mới khen: “Thập Thất Nương thật sự là tài hoa, cư nhiên có thể vẽ ra được mẫu thêu độc đáo xinh đẹp như vậy!”

Nhiễm Nhan cũng không dám tranh công, “Thượng quan phu nhân tán thưởng, vẽ mẫu thêu bất quá là tốn chút tâm tư, vẫn là Ỷ La Ký thêu quá đẹp.”

Thượng quan thị nghe Nhiễm Nhan khiêm tốn như vậy, càng có hảo cảm, chào hỏi sơ với Nhiễm Mỹ Ngọc và Nhiễm Vận xong, liền lôi kéo La thị và Nhiễm Nhan thảo luận về mẫu thêu mới, chỉ trong chốc lát đã kéo thêm nhiều phu nhân đến.

Sắc mặt Nhiễm Mỹ Ngọc có chút khó coi, có không ít phu nhân nương tử ngẫu nhiên sẽ đánh giá mẫu hoa thêu trên áo váy của các nàng, Nhiễm Mỹ Ngọc thấy Nhiễm Vẫn cũng bị cho ra rìa ở bên cạnh, liền nói: “A Vận, chúng ta đi nơi khác dạo đi, dù sao yến hội cũng còn lâu mới bắt đầu.”

Nhiễm Vận cũng đang cảm thấy chán, “Ta biết gần đây có một cái tiểu noãn các, có lẽ sẽ có nhiều nương tử trẻ tuổi, đi qua đó đi.”

Hai người nói với La thị một tiếng, rồi đứng dậy đi qua tiểu noãn các.

Noãn các kia nằm gần Tập Phương các, ra cửa quẹo trái không đến trăm mét, được xây trên một hòn giả sơn.

“Thím cũng không biết nghĩ cái gì nữa, rõ ràng ngươi mới là nữ nhi thân sinh của bà ấy, bà ấy lại giới thiệu Thập Thất nương trước với Thượng quan phu nhân!” Nhiễm Mỹ Ngọc lẩm bẩm.

Nhiễm Vận tà tà liếc mắt nhìn nàng ta một cái, lười nhác nói: “Đây là số mệnh, ai biểu mẫu thân ta không phải xuất thân từ Huỳnh Dương Trịnh thị? Hoặc là môn phiệt thế gia nào đó trên ‘Thị tộc chí’?”

Nhiễm Mỹ Ngọc không thể không đồng ý chỉ hừ một tiếng, từ sau khi nàng ta tới Trường An, dần dần minh bạch sức mạnh không thể bỏ qua của thị tộc mẫu hệ, cũng bắt đầu hiểu mẫu thân nàng ta vì cái gì lại dùng những thủ đoạn ngoan tuyệt kia, bởi vì rất nhiều khi xuất thân cũng đã quyết định vận mệnh. Cao thị gả vào Nhiễm gia, hoặc là đấu thắng hết những người gây trở ngại cho địa vị của bà ta, hoặc là nhận mệnh mà sống cả đời ở địa vị thấp kém hơn một người đã chết.

So với Cao thị, Nhiễm Mỹ Ngọc tuy không tính là ngốc, nhưng nàng ta dù sao cũng được cưng chiều mà lớn lên, đừng nói là không có đầu óc kia, cả tình đời đủ màu sắc cũng chưa thấy qua bao nhiêu.

Hai người đang đến gần tiểu noãn các, đã nghe thấy bên trong vang lên từng trận cười đùa, mà ở trên cửa sổ phía nam bên cạnh, có mấy lang quân quần áo hoa lệ, đang dẫm lên lưng sai vặt của mình duỗi đầu ngó vào bên trong.

Nhiễm Vận vội túm chặt lấy Nhiễm Mỹ Ngọc, nhỏ giọng nói: “Chúng ta mau đi thôi.”

“Vì sao?” thanh âm cao quãng tám của Nhiễm Mỹ Ngọc dù có hạ xuống mấy bậc vẫn rất cao, làm Nhiễm Vận sợ hết hồn, liền kéo tay nàng ta chạy ngược về.

Nhiễm Mỹ Ngọc cũng cảm thấy có gì đó không đúng, nên không lên tiếng mà cùng Nhiễm Vận chạy đến dưới giả sơn gần Tập Phương các mới giữ chặt lại nàng, thở hổn hển hỏi: “Ngươi chạy cái gì, còn không phải chỉ là mấy tên đăng đồ tử thôi sao?”

Nhiễm Mỹ Ngọc vốn muốn đi làm quen thêm với vài thế gia nương tử, lần này bị mất cơ hội, đương nhiên là có chút tức giận.

“Ngươi biết lang quân lam bào vừa rồi là ai không?” Nhiễm Vận thấy nàng ta bực bội, thì cũng không kiên nhẫn nữa, “Hắn là Bùi Cảnh!”

Thấy Nhiễm Mỹ Ngọc không hiểu, Nhiễm Vận nhỏ giọng giải thích: “Hắn là cháu nội của Thượng thư hữu Bộc dạ Bùi tịch Bùi tướng công trong năm Võ Đức, mẫu thân hắn chính là Lâm Hải trưởng công chúa, phụ thân là Thứ sử Biện Châu, hắn ở Quốc Tử Giám chính là đầu đàn của một đám du thủ du thực, khi còn bé đã từng bồi học với Thái Tử, bởi vậy giao hảo với Thái Tử rất tốt…”

“Vậy cũng không cần phải chạy a!” Nhiễm Mỹ Ngọc liếc mắt xem thường, cho rằng Nhiễm Vận nhìn thấy mấy người địa vị cao một chút liền khiếp đảm.

“Ngươi nghe ta nói cho xong đã được không” Nhiễm Vận tức giận nói: “Bùi Cảnh xưa nay thích nhất là thu thập các loại mỹ nhân, chính hắn có háo sắc hay không thì ta không biết, nhưng mấy mỹ nhân đó đều là bị đem hiến cho Thái Tử.”

Nhiễm Mỹ Ngọc ngẩn ra một chút, lại nghe Nhiễm Vận nói tiếp: “Thái Tử nếu là tuyển phi hoặc là lương đệ, đều phải ấn theo quy củ trong cung, mấy người được lén đưa vào kiểu này, đều là đồ chơi mà thôi!”

“Vậy à…vừa mới rồi nhờ ngươi.” Nhiễm Mỹ Ngọc vốn mỹ diễm, chỉ cần không phải người mù đều nhìn ra, nàng tuy rằng có dã tâm, nhưng cùng không muốn làm đồ chơi cho người khác, cho dù là đồ chơi trong tay Thái Tử.

Nhiễm Vận hừ hừ hai tiếng, tỏ vẻ bỏ qua.

Nhưng chợt nghĩ lại, Nhiễm Mỹ Ngọc lại hỏi: “Hẳn là cũng có không ít người nguyện ý đi, dù gì khi Thái Tử đăng cơ, tốt xấu gì cũng niệm tình cảm mà phong cho làm mỹ nhân gì đó?”

Nhiễm Vận liếc nàng một cái, lại nhìn nhìn bốn phía không người, mới nhỏ giọng nói: “Nói ngươi không có kiến thức ngươi còn không phục, những người có được phong vị đầu tiên đều là có danh phận, có sinh con nối dõi, một sủng nô nho nhỏ thì tính là cái gì, tình cảm? Tình cảm mấy văn tiền một cân? Đến lúc đó lại càng có nhiều người trẻ hơn mỹ mạo hơn, tình cảm là cái gì?”

“Ngươi…” Nhiễm Mỹ Ngọc muốn phát hỏa, nhưng lại cảm thấy Nhiễm Vận nói có đạo lý, mới nhịn xuống, “Ai cũng giống như ngươi sao, cái gì cũng tiền, con buôn!”

Nhiễm Vận chỉ cảm thấy buồn cười, nàng từ nhỏ chỉ thích kiếm tiền, cho nên cũng sớm tự làm mấy sinh ý nho nhỏ, không muốn dựa dẫm trong nhà, hơn nữa sinh ở địa phương vừa phồn hoa vừa thực tế như Trường An này, đương nhiên tầm nhìn rộng hơn những nương tử bình thường, nhưng nàng không ngờ là Nhiễm Mỹ Ngọc lại có loại suy nghĩ ngây thơ ấu trĩ như vậy? Không khỏi nhỏ giọng lẩm bẩm một câu, “Cũng không biết Cao thị đã dạy nàng ta cái gì nữa!”

Vừa nói vừa đi vào trong Tập Phương các.

Mới vừa đi vài bước, liền nghe thấy thanh âm sàn sạt phía sau, trong lòng Nhiễm Vận cả kinh, vội vàng giữ chặt Nhiễm Mỹ Ngọc, “Đừng có quay đầu lại!”

Nhưng đã quá muộn, Nhiễm Mỹ Ngọc nghe thấy thanh âm, bị hoảng sợ, theo bản năng liền quay đầu lại, nhưng chỉ nhìn thấy mấy cây trường thanh gần chỗ giả sơn.

Nhiễm Vận giữ chặt Nhiễm Mỹ Ngọc vọt thẳng vào Tập Phương các, lòng bàn tay đã hơi ướt, “Ngươi mới vừa rồi không có quay đầu lại đi?”

“Không…không có.” Nhiễm Mỹ Ngọc bị biểu tình hoảng sợ của nàng dọa, lập tức hỏi: “Làm sao vậy?”

“Không có gì, sợ là đám đăng đồ tử kia đã phát hiện ra chúng ta, muốn cố ý dụ chúng ta quay đầu lại.” Nhiễm Vận thuận miệng vừa nói, vừa đi về hướng La thị bên kia.

Đầu óc Nhiễm Mỹ Ngọc có chút phát ngốc, nhưng nghĩ chỉ cần đi theo mọi người, hẳn là sẽ không có việc gì, nàng nhìn quanh bốn phía, thấy cũng có mấy nương tử dung mạo tiếu lệ, trong lòng mới yên tâm một chút, đi theo sau Nhiễm Vận, hướng về đám phu nhân đang trò chuyện náo nhiệt bên kia.

Lại thấy Nhiễm Nhan bị vây ở giữa, mỗi phụ nhân đều nói vài câu với nàng, tính ghen ghét của Nhiễm Mỹ Ngọc nổi lên, nàng lập tức đem chuyện vừa rồi vứt ra sau đầu.

Nhiễm Nhan hiểu rõ, việc được mấy phu nhân này coi trọng đối với nàng mà nói, là cơ hội rất tốt, nếu La thị có tâm đề bạt nàng, nàng cũng không thể biểu hiện quá kém, cho nên đã thoáng để lộ ra mình biết thuật, dùng tri thức phụ khoa mỹ dung học được từ bạn cùng phòng kiếp trước phổ cập cho mấy phụ nhân yêu thích cái đẹp kia một chút.

Không lâu sau, người xung quanh đã sôi nổi nhờ nàng hỗ trợ nhìn xem thân thể mình có bệnh gì không, hay có bệnh gì ảnh hưởng đến dung mạo hay không. Người càng tụ càng đông, Nhiễm Nhan bắt đầu có cảm giác hơi quá tải.

Trong này đang vô cùng náo nhiệt, sau giả sơn bên ngoài Tập Phương các có mấy lang quân mặc hoa phục bước ra, lang quân cầm đầu mặc một bộ hồ phục viên lãnh màu xanh ngọc, khóe môi hơi nhếch lên, thanh âm hàm chứa ý cười, “Quả nhiên là mỹ lệ.”

Mặt mày hắn thon dài, đuôi mắt hơi xếch lên, nhất tần nhất tiếu, giơ tay nhấc chân đều mang tư thái phong lưu khó tả. Người này, đúng là Bùi Cảnh mà Nhiễm Vận sợ như sợ cọp.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.