Đại Đường Nữ Pháp Y - Part 2

Chương 239: Thê khống



Nhiễm Nhan hơi gật đầu, lời của Hình Nương rất thành khẩn, nàng cũng không phải là người không nghe khuyên bảo, liền nói: “Lời của ngươi ta đều để ở trong lòng, sẽ cân nhắc kỹ.”

Hình Nương kỳ thật không hiểu, chuyện này còn có cái gì để cân nhắc? Nếu ngại Tang Thần trẻ tuổi không đủ trầm ổn, trong lòng không thích thì thôi, Tiêu Tụng lại là một nam nhân hành sự đúng mực lại có trách nhiệm, vô luận trong hay ngoài đều không đáng lo, như vậy còn có chỗ nào không hài lòng?

Nhưng chung quy, so với Trịnh phu nhân trước kia, Hình Nương đối với Nhiễm Nhan đã bớt đi rất nhiều trách móc, mà thêm mấy phần cưng chiều, cũng không muốn bức bách nàng quá mức trong chuyện này.

Nhiễm Nhan đã hẹn với Tiêu Tụng hôm nay đến phủ của hắn, liền thông báo cho La thị một tiếng, mang theo hộ viện, thị tỳ đi đến Tiêu phủ.

Dựa vào trong xe, Nhiễm Nhan không khỏi thở dài.

Vãn Lục kỳ quái, nương tử nhà mình rất là ít thở dài nha, trong lòng nghĩ liền hỏi: “Nương tử làm sao vậy? Có chuyện gì phiền lòng sao?”

Nhiễm Nhan nhíu mày, nói: “Ta đi thăm Thập ca hai lần, hắn nhìn cũng không nhìn ta, mặc cho ta ở cửa nói bao nhiêu lần, hắn cũng không đáp lại.”

Nhiễm Nhan rất có xúc động muốn đá cửa xông vào, đối mặt với hắn mà đem chuyện này nói cho rành mạch, nhưng lại sợ Nhiễm Vân Sinh xấu hổ thêm, nên nhịn xuống, nhưng cứ kéo như vậy cũng không phải biện pháp.

“Không bằng hỏi thử Tiêu lang quân đi, hắn không phải rất có chủ ý sao?” Vãn Lục kiến nghị.

Nhiễm Nhan hơi động lòng, có lẽ Tiêu Tụng có thể cung cấp vài gợi ý tốt thì sao?

Ca Lam thấy đề tài này đã hạ màn, liền rút vài trang giấy ra viết: Nương tử, La phu nhân chuẩn bị mấy ngày nữa liền đưa Thập Bát nương về Tô Châu, chúng ta cần phải sớm chuẩn bị mới được.

Nhiễm Nhan nhìn thoáng qua giấy, ánh mắt ngưng trọng, “Ngươi là sợ Cao thị lấy chuyện ta nghiệm thi ở Tô Châu để ngáng chân?”

Ca Lam gật đầu, tiếp tục viết: Nguyên bản là bà ta vì lợi ích gia tộc của Nhiễm thị, có thể sẽ không gây quá nhiều phiền toái cho hôn sự của nương tử, còn cùng nương tử bảo trì khách khí ngoài mặt, nhưng một khi bà ta biết thủ đoạn ngài đối với Thập Bát nương…

Ca Lam không viết tiếp, nếu Cao thị cảm thấy mâu thuẫn của hai bên không thể điều hòa, lại sợ Nhiễm Nhan một khi làm phu nhân môn phiệt, liền sẽ xuống tay đối phó với bà ta, có thể còn đến mức chó cùng rứt giậu. Tay bà ta duỗi không đến Trường An, thứ duy nhất có thể gây trở ngại cho hôn sự của Nhiễm Nhan, chính là chuyện nghiệm thi này.

Môn phiệt thế gia đều coi trọng mặt mũi, ai cũng không muốn tức phụ nhà mình đi làm loại tiện nghiệp này. Mặc kệ là Thôi thị hay là Tiêu thị. Tang Thần thì không nói đến, Trường An không biết bao nhiêu khuê trung thiếu nữ chịu gả cho hắn, mà Tiêu thị chỉ sợ cũng thà để Tiêu Tụng cả đời cưới không được phu nhân, cũng sẽ không đồng ý để một nữ tử đã từng làm tiện nghiệp gả vào Tiêu gia.

“Có biện pháp ứng đối nào tốt không?” Nhiễm Nhan nhìn Ca Lam.

Ánh mắt Ca Lam hơi phức tạp, cắn cắn môi, giơ tay viết xuống: Kỳ thật biện pháp dễ nhất mà cũng ít nguy cơ nhất, là đem việc này đẩy cho Tiêu Thị lang, chỉ là xem ngài có nguyện ý hay không.

Nếu Nhiễm Nhan có tâm gả cho Tiêu Tụng, đem việc này đẩy cho hắn là đương nhiên, nhưng Nhiễm Nhan nếu không có tâm tư này, lại đem việc này đẩy lên người hắn, với hắn mà nói thì quá không công bằng, hơn nữa rất không phúc hậu.

“Ta ngẫm lại một chút.” Với tính cách của Nhiễm Nhan, mặc dù có tâm gả cho Tiêu Tụng, cũng sẽ không chuyện gì cũng đẩy hết cho hắn, huống hồ hiện tại còn chưa chắc chắn.

Ca Lam gật đầu, ngoại trừ danh phận chủ tớ ngoài mặt, nàng cũng bắt đầu tôn trọng Nhiễm Nhan từ đáy lòng. Mấy câu khinh khinh phiêu phiêu Nhiễm Nhan nói trong đêm mưa đó, nàng mới đầu cho rằng bất quá là một loại cảnh cáo hoặc uy hiếp, nhưng Nhiễm Nhan vẫn yên lặng thực hiện hứa hẹn của mình, vì nàng tạo ra cơ hội để lật đổ Cao thị. Mà càng tiếp xúc lâu càng phát hiện, Nhiễm Nhan cũng không phải là một người dễ hứa hẹn, cho đến nay, chỉ nói về sau sẽ chiếu cố tốt Hình Nương các nàng, còn có nói là ngẫu nhiên sẽ giúp nàng tạo cơ hội đối phó Cao thị. Những lời hứa này, Nhiễm Nhan vẫn luôn bất động thanh sắc mà thực hiện.

Nhiễm Nhan kỳ thật là một người không biết biểu đạt, đặc biệt là phương diện cảm tình. Nàng nói chuyện thẳng thắn, chỉ khi có chút chuyện không tiện nói thẳng, cũng sẽ không uyển chuyển vòng vèo, chỉ có thể dùng hành động để biểu đạt.

Tới phường Bình Khang.

Bởi vì Tiêu Tụng đã sớm dặn dò canh cổng, nên vừa chào hỏi, xe ngựa liền có thể từ cửa hông trực tiếp vào trong nội môn của Tiêu phủ.

Sau khi Nhiễm Nhan xuống xe, mới thấy Tiêu Tụng một thân quan phục màu đỏ, đã sớm chờ trước nội môn.

Dáng người Tiêu Tụng cao lớn đĩnh bạt, khuôn mặt tuấn lãng anh khí, màu đỏ không chỉ không có vẻ âm nhu, ngược lại càng làm hắn thêm phấn chấn oai hùng, so với màu tím nhìn còn có tinh thần hơn. Mà Lưu Thanh Tùng đang đứng cạnh hắn thì bộ dạng như cà tím phơi sương, bộ áo bào giao lãnh tay rộng như đang treo trên một bộ xương, trống trải, có vẻ gầy hơn nhiều so với mấy ngày trước, đôi mắt sưng húp, vành mắt đen thui, gương mặt dường như có thêm chút thịt, nhưng Nhiễm Nhan vừa liếc mắt một cái đã nhìn ra là do sưng húp, bộ dáng nhìn như đã túng dục quá độ, so với bộ dáng thần thanh khí sảng của Tiêu Tụng cực kỳ đối lập.

Ánh mắt Nhiễm Nhan dời khỏi người Lưu Thanh Tùng, nói với Tiêu Tụng: “Ta cho rằng ngươi sẽ đuổi hắn đi qua chỗ lão phu nhân thêu hoa.”

Tiêu Tụng cong môi, còn chưa nói chuyện, Lưu Thanh Tùng đã ai oán lại khẩn thiết nói: “Cửu Lang ngươi xem, cả Thập Thất Nương cũng nói như vậy, đuổi ta trở về đi, thật đó, ta không ngại đâu!”

Nhiễm Nhan hơi kinh ngạc, nhìn Tiêu Tụng. Nghe nói Lưu Thanh Tùng sợ nhất là chuyện này a! Cũng không biết bị tra tấn như thế nào, mới bằng lòng nói ra câu này.

Tiêu Tụng cúi người thì thầm bên tai Nhiễm Nhan.

Thì ra là Tiêu Tụng phái người trông chừng Lưu Thanh Tùng, hắn mỗi ngày sau khi từ công sở trở về, liền sai người cho Lưu Thanh Tùng dùng ‘Hồng trần tán’, sau đó tìm bốn năm thanh quan, đem hắn ném vào. Chừng ba ngày, Lưu Thanh Tùng cứ thấy nữ nhân là muốn nôn, hơn nữa còn thề độc, nếu còn buôn bán Hồng trần tán thì sẽ cả đời không giơ được.

“Đi thôi.” Tiêu Tụng mang Nhiễm Nhan đến tiểu các nơi đặt thi cốt.

Lưu Thanh Tùng như u hồn mà bay theo phía sau.

Vào trong các, Lưu Thanh Tùng thấy hai người đi đến chỗ cái xương sọ kia, không để ý đến hắn, liền bất chấp chân cẳng đang phù phiếm, vượt lên chặn ngay trước xương sọ, mặt mũi kiên trinh nói: “Ta hôm nay không đi kỹ quán, ta phải vì Nhiễm Vận của nhà chúng ta mà thủ thân như ngọc!”

Tiêu Tụng kéo hắn ra, “Không thấy giờ mới nói những lời này thì hơi trễ sao? Là ai ngày đầu tiên còn nói là dư vị tuyệt hảo? Là ai nói dược liệu mình làm quả nhiên có hiểu quả xuất chúng?”

“Cửu Lang…” Lưu Thanh Tùng nói một nửa liền bị Tiêu Tụng cắt ngang, “Còn nói thêm câu gì nữa, tối hôm nay ta sẽ mang Nhiễm Nhị Thập nương đi coi sự dũng mãnh của Lưu y sinh ngươi!”

Lưu Thanh Tùng vội câm họng, ánh mắt u oán mà nhìn Nhiễm Nhan.

Không ngờ Nhiễm Nhan là người công tác cuồng, mang bao tay lên, rồi bắt đầu bưng xương sọ lên quan sát, căn bản không nhìn tới hắn. Muốn kiểm tra cẩn thận trước xem mặt trên của xương sọ này có vết thương hay không, nếu không đến lúc đó trát bùn lên, muốn nhìn lại càng khó khăn.

Nhiễm Nhan cầm bàn chải nhỏ nhẹ nhàng phủi đi đất bên trên, thái độ của nàng nghiêm túc cẩn thận, đối với người chết thập phần tôn trọng. Sự nghiêm túc của nàng, làm trong lòng Lưu Thanh Tùng và Tiêu Tụng cũng vơi đi tạp niệm, nghiêm túc nhìn nàng làm việc.

Lưu Thanh Tùng vốn là đối với phục hình diện mạo trong pháp y học cảm thấy rất hứng thú, trước kia không có cơ hội thấy, hiện tại chính mắt quan sát, đương nhiên là nhìn rất chuyên chú.

Nhiễm Nhan có ý hợp tác với Lưu Thanh Tùng, thấy hắn có hứng thú như thế, nhưng vì ảnh hưởng lâu năm của Tiêu Tụng quá sâu sắc, nói là làm, nên mím chặt môi không dám hé một chữ, nàng mới liếc nhìn Tiêu Tụng một cái, “Hiện tại đang làm chính sự, cho hắn nói chuyện đi.”

Lưu Thanh Tùng cũng nhìn về phía Tiêu Tụng đang ngồi nghiêm chỉnh.

Hắn mặc quan phục, bộ dáng nghiêm túc đương nhiên có khí thế áp bách, nghe Nhiễm Nhan nói, nhìn cũng không thèm nhìn Lưu Thanh Tùng, tức giận nói: “Cho ngươi nói thì ngươi nói đi!”

Lưu Thanh Tùng chửi thầm, còn chưa thành thân đã nghe lời như vậy, vừa nhìn liền biết là lão bà nô, thê khống trời sinh!

Hắn trong lòng thì chửi thầm vài câu, mắt đã chuyển đến tay Nhiễm Nhan, tò mò hỏi: “Phục hồi dung mạo này thật sự hữu dụng à?”

Động tác lau chùi xương sọ của Nhiễm Nhan dừng một chút, một đôi mắt đen kịt nhìn về phía Lưu Thanh Tùng nói: “Ngươi làm nghiệm thi quan cũng đã một thời gian, bản thân lại là y sinh, ta cho rằng ngươi sẽ hỏi vấn đề đúng tiêu chuẩn hơn một chút.”

Lưu Thanh Tùng nghẹn họng, lại nghe thấy thanh âm lạnh lẽo nghiêm túc của Nhiễm Nhan vang lên: “Hình thái bên ngoài của phần đầu có cơ sở là phần xương sọ, liên hệ chặt chẽ bởi độ dày mỏng của các tổ chức mềm trên mặt, vị trí ngũ quan, kết cấu, hình dạng đều được quyết định bởi hình dạng xương, chịu ràng buộc với xương mặt, đặc trưng phần mặt sẽ cho thông tin tuổi tác giới tính, mà những đặc trưng này biểu hiện đầy đủ nhất là trên xương sọ, bởi vậy căn cứ vào xương sọ để trùng kiến diện mạo lúc sinh thời của người chết là khả năng tốt nhất.”

Nhiễm Nhan vừa làm sạch xương cốt, vừa nói tiếp: “Bất quá, thói quen ăn uống của một người có thể ảnh hưởng đến tổ chức mềm trên mặt và độ dày mỏng của chúng, nếu có thể biết được thói quen ăn uống của người này, thì còn có thể phục hồi lại diện mạo của người chết chính xác hơn nữa.”

Nếu không có thông tin gì, thì chỉ có thể căn cứ vào hình thái xương sọ, đây cũng là nguyên nhân chính tạo nên những khuôn mặt quá đại chúng sau khi phục hình từ xương sọ.

“Nếu không biết thì sao? Một người khi béo khi gầy thì dung mạo chênh lệch rất lớn.” Lưu Thanh Tùng nghi hoặc nói, nếu là phục hình mặt xong cũng không ra đúng diện mạo, thì cũng không có bao nhiêu tác dụng.

Nhiễm Nhan nói: “Không sai, nhưng có đôi khi chỉ cần thông qua một vài quan sát rất nhỏ, từ trên xương sọ cũng có thể biết được vài thông tin về người chết lúc sinh thời.”

Nàng đưa phần cằm của xương sọ ra trước mắt Lưu Thanh Tùng và Tiêu Tụng, “Lúc trước đã xác định đây là một nữ nhân trẻ tuổi chưa qua sinh dục, nhưng xương sọ này có phần răng cấm bị mài mòn khá nghiêm trọng, mặt răng bằng phẳng, bởi vậy có thể suy đoán nàng ta thường xuyên nhai những đồ ăn cứng, ta đoán nàng ra có thể là thường xuyên ăn lương thô mà thành.”

“Vậy thân phận địa vị cũng không cao? Nhưng trước đó thoa bạc gỡ xuống từ búi tóc của nàng ta lại có giá trị xa xỉ như vậy, phụ nhân bình thường có thể không dễ có được.” Tiêu Tụng nghi hoặc nói.

Lưu Thanh Tùng xen mồm: “Vì cái gì nhất định phải là lương thô? Khô bò cũng cứng vậy.”

Nhiễm Nhan lạnh lùng nhìn hắn một cái, “Người chết không quá 22 tuổi, có thể đem hàm răng mài thành như vậy, trừ phi một ngày ba bữa dùng khô bò làm cơm ăn.” Cho dù là dân du mục trên thảo nguyên cũng sẽ không ăn khô bò như bữa chính đi!

“Có lẽ là người này sau đó mới giàu có? Ngươi nói tiếp đi.” Tiêu Tụng thoáng suy nghĩ một chút thì liền minh bạch, đời người thay đổi, nói không chừng nữ tử này lúc đầu gia đạo bần hàn, nhưng cuộc sống về sau lại dần dần tốt lên.

Nhiễm Nhan gật đầu, nghĩ thầm vẫn là Tiêu Tụng đáng tin cậy hơn, tư duy của Lưu Thanh Tùng căn bản không nằm trên đường thẳng. Nàng dừng một chút tiếp tục nói: “Mặc kệ nàng ta gặp gỡ cái gì, có thể phán đoán là cơ nhai của nàng ta sẽ lớn hơn người bình thường. Căn cứ vào độ mài mòn có thể tính toán ra cơ nhai sẽ dày hơn một chút, sau khi sinh hoạt của nàng ta được cải thiện, không còn thường xuyên dùng đồ ăn cứng nữa, cơ nhai có thể sẽ hơi co lại.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.