Đại Đường Nữ Pháp Y - Part 2

Chương 243: Tiêu lão thái thái xuất thủ



Sáng sớm, Kỳ Châu, Tiêu phủ.

Đêm qua Kỳ Châu có chút tuyết rơi, tuyết còn đọng trên nóc nhà lóe sáng dưới ánh mặt trời, một đám chim sẻ đang tìm kiếm thức ăn trên lớp tuyết mỏng trong viện.

Bếp lò trong phòng đàn hương lượn lờ, màn che màu xanh da trời, xung quan hơn mười thị tỳ đang khoanh tay đứng.

Hai thị tỳ đang hầu hạ một lão phụ nhân súc miệng, một lão giả hơn 60 tuổi ngồi trước kỷ ở bên cạnh, đôi mắt đen láy cho thấy tinh thần sáng láng, râu tóc đã hoa râm, mày dài, mũi thẳng, khí thế uy nghiêm tản mát ra một cách tự nhiên, dù là hiện tại cũng có thể nhìn ra khi ông còn trẻ tất nhiên là một lang quân anh tuấn. Người này chính là Tống Quốc Công Tiêu Vũ.

Ở đối diện ông, một phụ nhân tuổi xấp xỉ đang ngồi, là Quốc công phu nhân Độc Cô thị. Độc Cô thị bảo dưỡng rất khá, nếu không có vài dấu vết già nua, vừa nhìn thì không đến 50 tuổi, y phục nâu vàng, trên mái tóc như mây cài một cây thoa vàng nạm bích ngọc, trang dung tinh xảo khéo léo, thân thể đoan trang, giơ tay nhấc chân đều mang quý khí tự nhiên.

Ba người vừa mới dùng xong đồ ăn sáng, đều đang súc miệng, rửa tay, nhưng mà trong phòng lại thập phần an tĩnh, chỉ có thanh âm vải vóc cọ xát vào nhau.

Hết thảy sửa sang xong, lão thái thái mới dựa vào lưng ghế cong đằng sau.

Độc Cô thị hơi rũ mắt, có chút trầm ngâm, giương mắt nói: “Mẫu thân, vị nương tử ngài nói hai ngày trước, con dâu đã phái người tra qua, Nhiễm thị nếu đi ngược dòng đến tổ tiên cũng không tính là nhà bình dân, đáng tiếc năm đời gần đây thì hơi xuống cấp, gần hai trăm năm cũng không có ai xuất sắc, vị nương tử kia lại có thân mẫu là thứ nữ Trịnh thị, để nàng làm chính phu nhân của Việt nhi có không quá xứng đôi hay không?”

Độc Cô thị kỳ thật muốn nói, thân phận của Nhiễm Thập Thất Nương này cùng con trai của bà khác nhau một trời một vực, căn bản không xứng với Tiêu thị.

Không thể trách tầm mắt Độc Cô thị quá cao, tỷ tỷ của bà là Thái Hậu, lão thái thái là thân mẫu của tiền triều Tiêu Hoàng Hậu, con dâu cả là công chúa của Lý Thế Dân, con dâu thứ hai là đích nữ của Bình Dương đại trưởng công chúa, phu nhân cả nhà người nào người nấy đều thập phần tôn quý, xuất thân của Nhiễm Nhan như vậy sao có thể vào được mắt bà.

Lão thái thái vô cảm liếc mắt nhìn Độc Cô thị một cái, ngữ khí thanh thanh đạm đạm, “Cửu Lang mang cái mệnh khắc thê này, có thể dùng lý lẽ bình thường mà bàn bạc sao? Vạn nhất trong đám môn phiệt quý nữ không có ai có bát tự tương hợp, ngươi muốn cho hắn cô độc cả đời à? Thật vất vả mới có được một người có bát tự tương hợp, tính ngược lên cũng vẫn là hậu nhân danh môn, như thế nào lại không được?”

Dừng một chút, lão thái thái nhìn về phía Tiêu Vũ, “Mắt thấy lập xuân ta liền 90, sống hôm nay không biết ngày mai, chỉ muốn trước khi xuống mồ còn thấy được Việt nhi có con nối dõi, ta còn có thể chờ mười năm tám năm hay sao?”

“Sao không thể? Mẫu thân đừng nói những lời không may.” Tiêu Vũ nhíu mày, trong lòng ông cũng cảm thấy tổ tiên Nhiễm thị không tính là quá kém, hơn nữa tình trạng của Tiêu Tụng xác thật là không nên kéo dài nữa.

Độc Cô thị khẽ cười nói: “Con dâu cũng không có ý phản đối, chỉ là cảm thấy thân phận vị nương tử kia làm chính thê có chút không thỏa đáng, cưới về làm trắc phu nhân thì lại rất hợp.”

Độc Cô thị cũng không đành lòng Tiêu Tụng cô độc một mình, nhưng cũng sợ hắn sau khi cưới Nhiễm Nhan lại không dám ngẩng đầu trước mặt huynh đệ trong tông tộc, dù gì thế lực của gia tộc nhà vợ cũng không thể bỏ qua.

“Ta biết ý tứ của ngươi. Bất quá đích trưởng tử nên liên hôn cũng sẽ vào Quốc Tử Giám, cũng không thiếu điểm nào, Nhiễm thị kia nếu gả lại đây làm bình thê thì phải sinh con nối dõi, nếu thân mẫu của Tam phòng đích trưởng tử chỉ là trắc thất, ngươi nói hắn sau này làm sao ngẩng đầu? Dòng dõi Nhiễm thị kia cũng không kém, chờ nàng gả vào đây lại đem nhà mẹ đẻ nàng nâng đỡ một chút cũng được rồi.” Lời lão thái thái có ý chỉ trích rất rõ ràng: Ngươi liền chỉ nghĩ cho nhi tử ngươi, lại không nghĩ cho tôn tử của ngươi!

Lão thái thái thấy bà còn muốn nói, liền hơi giơ tay nói: “Thời gian không sai biệt lắm, các ngươi trở về đi, ta muốn lễ Phật.”

Một phụ nhân hơn 30 tuổi bên người lão thái thái tiến đến dìu bà. Tiêu Vũ cùng Độc Cô thị vội vàng đứng dậy tiễn.

Lão thái thái dừng chân, nói: “Ta mấy ngày nay thân thể còn chút cứng cáp, tính đi Trường An một chuyến, tự mình nhìn phẩm tính của Nhiễm Thập Thất Nương kia.”

“Mẫu thân!”

“Mẫu thân!”

Tiêu Vũ cùng Độc Cô thị không khỏi kinh hãi, một lão nhân sắp 90 tuổi, ở trong nhà bảo dưỡng tuổi thọ không được sao? Còn chạy lung tung khắp nơi làm gì, cho người lo lắng thêm a!

“Ta từ nhỏ lớn lên ở Trường An, cũng sống ở Trường An vài thập niên, nhân lúc ta bây giờ còn có thể đi lại, đương nhiên phải nhanh chân đi nhìn. Ta tâm ý đã định, không cần khuyên nữa.” Lão thái thái có chút không kiên nhẫn, được nô tỳ dìu ra cửa.

Trở lại trong phòng, phụ nhân kia nhẹ giọng hỏi: “Ngài sao không nói rõ, Thôi gia cũng cố ý muốn nghênh thú Nhiễm Thập Thất Nương, vạn nhất lang quân và phu nhân biết ngài đã viết thư phái người đi cầu hôn, sau đó lại tâm sinh oán hận thì không tốt.”

“Biết thì sao?” lão thái thái cười nói: “Tôn nhi của ta thật vất vả mới chờ được một nương tử có bát tự tương hợp, hắn lại xem trọng, đây không phải lương duyên trời cho sao? Sao có thể để Thôi thị giành trước!”

Phụ nhân lót một tấm đệm ở sau lưng bà, mím môi cười khẽ nói: “Ngài a, vẫn cố chấp như vậy, cũng không biết Thư nương bên kia tiến triển có thuận lợi không, chờ hôn thư định rồi, ngài cũng có thể an tâm a!”

“Còn không phải sao, trong nhà Cửu Lang cả cái thị thiếp cũng không có…thêm nữa, hài tử do thị thiếp sinh ta cũng không thèm! Chỉ mong thai đầu của tức phụ Cửu Lang là nữ nhi thì tốt, ta chỉ thích nữ oa oa.” Lão thái thái dứt lời lại than một tiếng, “Ta cũng không biết có thể sống đến ngày đó hay không.”

“Ngài bớt nói mấy lời ũ rủ, phu nhân ba ngày hai bữa còn phải uống thuốc, thân thể ngài hiện tại còn cứng cáp hơn so với phu nhân kìa.” Phụ nhân giả vờ nói lẫy, dứt lời lại bắt đầu cùng bà bàn luận xem nữ nhi do Tiêu Tụng sinh ra sẽ giống ai, “Nghe Thư nương nói, Nhiễm Thập Thất Nương kia rất đẹp.”

Lão thái thái vừa nghe liền bắt đầu hứng thú, đâu còn để ý gì tới lễ Phật, hăng hái bừng bừng mà bắt đầu nghĩ tên cho chắt gái.

Bên này bàn luận đến náo nhiệt, bên kia Độc Cô thị trong lòng lại không thể nào vui vẻ. Mọi người đều nói tức phụ lâu sẽ thành bà, bà hiện giờ sắp 60 còn bị bà bà đè đầu, sáng nay lại bị lão thái thái một câu làm cho nghẹn họng, càng nghĩ càng ủy khuất, càng nghĩ càng giận, không khỏi dè dặt thăm dò Tiêu Vũ, “Phu quân, hôn sự của Việt nhi…”

“Mẫu thân nói cũng đúng.” Tiêu Vũ thấy bà cứ ấp a ấp úng liền ngắt lời: “Huyết thống của Ngô Vương Khác cao quý hiếm thấy trên đời, nhưng hắn có phải là Ngô Vương Khác không?”

Lời này của Tiêu Vũ nói rất rõ ràng, tằng tổ mẫu cùng bà ngoại của Lý Khác đều xuất thân từ Độc Cô thị, ông cố nội là Đường Quốc công Lý Hổ, ông cố ngoại là Dương Kiên Hoàng đế khai quốc của Tùy triều, tổ phụ là Đường Cao Tổ Lý Uyên, trong người chảy dòng máu của ba hào môn Dương Tùy, Lý Đường, cùng với Độc Cô thị, có thể nói là thiên hạ đệ nhất. Nhưng mà vậy thì đã làm sao? Huyết thống đó cũng không hề giúp Lý Khác qua mặt được Lý Thừa Càn và Lý Thái, Lý Thừa Càn và Lý Thái dựa vào chính là cái gì? Còn không phải bởi vì thân mẫu của bọn họ là chính thất Hoàng Hậu hay sao?

Nếu muốn bàn ngược lên trên nữa, thì xuất thân của Trưởng Tôn Hoàng Hậu cũng không thể so với Dương phi. Cho nên mới nói, dòng dõi là một chuyện, đích thứ cũng rất quan trọng.

Tiêu Tụng hiện giờ đã 26, qua năm liền 27, nếu không tìm ra vị trí chính thê, không để Nhiễm Nhan sinh con, vậy nếu là mười năm hai mươi năm cũng tìm không thấy môn phiệt đích nữ nào xứng đôi với thân phận của Tiêu Tụng, chẳng phải là muốn chặt đứt con nối dòng của hắn?

“Thiếp thân minh bạch.” Độc Cô thị cũng không còn cách nào, ai kêu con thứ ba của mình mệnh khổ, cố tình đội phải cái mệnh khắc thê? Huống hồ bây giờ phu quân mình cũng tán đồng, bà cũng không thể tiếp tục phản đối, đành phải tự an ủi, còn may Nhiễm thị này không phải thứ dân, nếu không mặt mũi bà đây thật sự không biết phải để ở đâu.

Hai người sóng vai quay về chủ viện, Độc Cô thị liền tự mình đi chuẩn bị hành trang cho lão thái thái. Tuy nói từ Kỳ Châu đi Trường An rất gần, nhưng lão thái thái dù sao cũng đã quá lớn tuổi.

Bầu trời xám xịt, bông tuyết đã bắt đầu rơi lả tả.

Thành Trường An cũng mây đen sà thấp, từng hạt băng đã bắt đầu rơt xuống.

Nhiễm Nhan còn ở trong phủ Tiêu Tụng làm công tác phục hồi dung mạo, Tiêu Tụng thì đi công sở trông coi công việc.

Vì biết Tiêu Tụng sẽ quay về dùng cơm trưa, sắp đến buổi trưa, Nhiễm Nhan dùng trung dược rửa tay, tự mình đi phòng bếp làm cơm trưa. Nàng không biết Tiêu Tụng thích ăn gì, nên chỉ làm bốn món một canh như bình thường.

Lúc đang hầm canh, cửa phòng bếp bị người đẩy ra, Tiêu Tụng sau khi hồi phủ nghe gã sai vặt nói lại việc này, trong lòng cao hứng thì cao hứng, nhưng cũng không ôm quá nhiều hy vọng, có điều vừa vào cửa liền ngửi thấy mùi đồ ăn thơm nức, không khỏi sửng sốt.

“Xong.” Nhiễm Nhan đem chén canh đặt lên khay, tháo tạp dề.

Tiêu Tụng nhìn động tác của nàng, trong lòng mềm mại mà ấm áp, mỏi mệt toàn thân như được quét đi hơn phân nửa.

“Sao lại muốn tự mình xuống bếp?” Tiêu Tụng bước tới nắm tay Nhiễm Nhan hỏi.

Nhiễm Nhan đen mặt, lại không rút tay ra, “Lưu Thanh Tùng không ở đây, phòng bếp không có ai, chẳng lẽ muốn đói bụng sao?”

Tiêu Tụng ho khan một tiếng, mới cười nói: “Ta bình thường không để ý mấy chuyện này, không thì để ta lôi Lưu Thanh Tùng về, dù sao ngươi cũng muốn cùng hắn lên phố khám bệnh cho người ta phải không? Nếu hắn ở đây, ngươi đến đây cũng tiện.”

“Hắn cả chuyện này cũng nói cho ngươi?” Nhiễm Nhan có chút phẫn nộ, Lưu Thanh Tùng tên bà tám này! Nhưng lại hồ nghi liếc nhìn Tiêu Tụng một cái, cảm thấy hắn có phải đã nghiêm hình bức cung Lưu Thanh Tùng hay không đây!

Hai người vào trong phòng, Tiêu Tụng mới lưu luyến mà buông tay Nhiễm Nhan ra, từng người ngồi xuống tịch.

Tiêu Tụng khi dùng bữa cử chỉ rất tùy ý, lại có loại ưu nhã khó tả, hoàn toàn không phát ra tiếng, hiển nhiên là có quan hệ với xuất thân cùng giáo dục tốt.

Nhiễm Nhan thì động tác ăn cơm không coi là ưu nhã, nhưng cũng không thất lễ.

Từ sau khi Tống Quốc Công nhậm chức Thứ Sử Kỳ Châu, Tiêu Tụng liền rất ít dùng bữa trong phủ, năm kia tìm được cái viện này ở phường Bình Khang, liền sống một mình tại đây, từ đó về sau hắn không phải ở công sở ăn, thì là cùng người xã giao bên ngoài ăn. Tiêu Tụng lúc đó không cảm thấy gì, nhưng so với hôm nay, sao cảm giác trước kia có vẻ thê lương như vậy?

Thấy Tiêu Tụng buông chén đũa, Ca Lam bưng nước tới hầu hạ hắn súc miệng.

Trong phòng an tĩnh, bếp lò ấm áp, hạt băng sột sột soạt soạt rơi trên mái ngói, nghe đặc biệt an tường tĩnh lặng.

“Muốn nghỉ một chút không?” Tiêu Tụng hỏi.

Nhiễm Nhan lắc đầu, hỏi: “Có thể phá án trước cuối năm không?”

“Khó nói. Ba người kia sống không thấy người chết không thấy xác.” Tiêu Tụng xoa xoa huyệt Thái Dương, rũ mắt nói: “Bất quá, tra được Đậu Trình Phong lén lút lui tới mật thiết với một góa phụ, việc này là nhờ ta luôn lừa hỏi huynh trưởng của Đậu Trình Phong mới biết được, vừa biết tới thân phận vị nương tử kia, ta liền cho phủ binh canh ở chỗ nàng ta ở. Buổi chiều bớt chút thời giờ đi nhìn xem. Ta không tin một cái người sống to như vậy đi ra vùng ngoại ô, mà không có ai biết tin tức gì.”

Nhiễm Nhan nhìn quầng thâm nhàn nhạt trên mắt hắn, nói: “Ngươi đi chợp mắt một chút đi, nghỉ ngơi tốt thì suy nghĩ mới sáng suốt được, lát nữa ta sẽ gọi ngươi dậy.”

Tiêu Tụng ngước mắt lẳng lặng nhìn nàng, nụ cười tường hòa ôn nhu nói không nên lời, không giống với bất kỳ nụ cười thường ngày nào của hắn.

“Được.” Hắn lên tiếng, đứng dậy đi đến trước mặt Nhiễm Nhan, cúi người nhẹ nhàng hôn lên mép tóc nàng.



Lời editor: đậu hủ khai vị…đậu hủ tráng miệng, ngán không? Đương nhiên là không!! Vậy còn chư vị ăn cẩu lương có ngán không? Cũng không? Tầm này mà kể zô…mà Tiêu Tiêu có ngủ ít thì vẫn dư máu nha!

Lão luôn thắc mắc là người xài não nhiều thì sao còn máu mà chảy chỗ khác chứ? Căn bản là chúng nó không bị ép hiến máu hàng tháng có phải hay không…


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.