*chữ ‘độ’ này nghĩa hơi rộng, nghĩa là ‘vượt qua’, ‘băng qua’, hoặc ‘bao phủ’, ‘giao phó’…tùy hoàn cảnh mà hình dung
Trong phòng tràn ngập mùi thuốc, Nhiễm Vân Sinh đang nửa dựa trên giường đọc sách, vẫn một bộ dáng uể oải, nhưng thân thể đã tốt hơn nhiều, ít nhất sẽ không đến mức vừa động tâm thần liền ngất xỉu.
“Thập ca.” Nhiễm Nhan quỳ ngồi xuống tịch ở trước giường.
Phản ứng của Nhiễm Vân Sinh có chút chậm chạp, hắn buông thư, nói: “A Nhan tới rồi.”
Nhiễm Vân Sinh đã nghĩ thật lâu, lần đó ở Trịnh phủ A Nhan đã dùng hết toàn lực giúp hắn thoát hiểm, hắn sao có thể bởi vì hổ thẹn mà không chịu gặp mặt nàng? Làm tổn thương nàng?
“Ừm.” Nhiễm Nhan vỗ vỗ tiêu trong tay, nói: “Thập ca, ta thổi một khúc cho ngươi nghe đi.”
Nàng hôm nay thổi nó lần cuối cùng, chỉ muốn tìm một người tới nghe.
Nhiễm Vân Sinh nở nụ cười, ôn hòa nói: “Được, ta cũng đã lâu chưa nghe ngươi thổi khúc, vẫn là khúc ‘Quan sơn nguyệt’ kia sao?”
‘Quan sơn nguyệt’ là Tiêu Tụng dạy cho nàng, hôm nay nàng muốn dùng ống tiêu này tấu một khúc từ biệt, nên chỉ nói: “Thổi một khúc Thập ca chưa từng nghe qua.”
Nhiễm Nhan đem tiêu đặt lên môi.
Nhiễm Vân Sinh lẳng lặng nhìn nàng, tư thế lúc này của nàng so với kiểu cứng còng trước kia tự nhiên hơn nhiều.
Tiếng tiêu sâu kín, bằng phẳng mà thanh đạm, mang chút tình ý nhẹ nhàng u uất, như ánh đèn đêm khuya, như mưa phùn dai dẳng, làn điệu hơi cao lên, uốn lượn, rồi lại hạ xuống. Giống như chợ đêm ồn ào dần dần tan đi, chỉ để lại một bờ đê vắng lặng, tiếng mưa rơi rả rích, một mảnh lạnh lẽo, rồi quay về mưa phùn dai dẳng, như có như không, cho đến khi mọi âm thanh đều tĩnh lặng.
Những hình ảnh đó, phảng phất như bày ra trước mắt, nước mắt Nhiễm Vân Sinh không khỏi ứa ra.
Đến khi kết thúc, hắn mới than một tiếng, “Mười dặm trường lộ, đào hoa như độ!”
Nhiễm Nhan sửng sốt một chút, nói: “Tên khúc này chính là ‘Đào hoa độ’.”
“A Nhan thổi khúc có thể diễn ra ý cảnh, là có tâm sự sao?” Nhiễm Vân Sinh ánh mắt nhu hòa, ngữ khí ấm áp, như có sức trấn an nhân tâm.
Nhiễm Nhan gật đầu, vuốt ve trường tiêu trong tay, một lúc lâu sau mới nói: “Thập ca, nếu ta cảm thấy một lang quân không tồi, nhưng tâm ý không rõ, tương lai cũng xa vời, ta nên nói cho hắn biết tâm ý này của ta sao?”
Đến Đại Đường, Nhiễm Nhan đã là Nhiễm Thập Thất Nương, đã chịu hết thảy trói buộc của thân phận này, nàng là Nhiễm thị đích nữ, hắn là Tô gia thứ tử, tình cảnh vô cùng tương tự với Nhiễm Vân Sinh và Tề Lục nương, chỉ khác là giữa bọn họ còn chưa đến mức tương duyệt.
Nàng chỉ là lúc đang gặp phải ngã rẽ trong tình cảm, có thêm một lựa chọn.
“A Nhan cũng động tâm rồi…” Nhiễm Vân Sinh nhìn nàng, ánh mắt hơi ướt át, “Ta cùng với Tề Lục nương, cho dù có quay lại 10 lần nữa, cũng vẫn là kết quả đường ai nấy đi. Chỉ khác là có lẽ ta có thể ngăn cản được nàng đừng phí hoài bản thân.”
Nhiễm Nhan tự hỏi ý tứ trong những lời này của hắn, Nhiễm Vân Sinh tiếp tục nói: “Ta cùng với nàng thân phận khác biệt, nếu muốn ở bên nhau, chỉ có tư bôn mà thôi. Nhưng mà, cho dù có thể chạy đến một địa phương không ai tìm được, phụ thân ta, mẫu thân ta còn có a Vận, còn có ngươi, đều phải thay ta gánh vác cái hậu quả này, có lẽ gia nghiệp mà phụ thân dốc hết cả đời tâm huyết sáng lập ra sẽ bị hủy trong tích tắc…cho dù có thêm 10 lần cơ hội nữa, ta cũng không thấy sau khi tư bôn cùng nàng thì sẽ có hạnh phúc.”
Nếu Nhiễm Vân Sinh thật sự cùng Tề Ninh Quân tư bôn, Tề gia gây khó dễ, với ánh mắt thiển cận của Nhiễm Văn, là sẽ giữ túi tiền Nhiễm Bình Dụ này, hay là sẽ mổ gà lấy trứng, cũng còn chưa biết. Nhiễm Vân Sinh đánh cuộc không nổi, loại hạnh phúc được thành lập trên hoạn nạn của người thân hắn, hắn sao có thể an tâm.
Nhiễm Nhan cũng vậy, khi vừa tới Đại Đường, nàng không có vướng bận, vẫn còn cảm giác như đang nằm mộng, luôn cảm thấy có phải lại chết lần nữa thì sẽ tỉnh mộng hay không, cho nên làm việc cũng không cố kỵ. Nhưng bây giờ nàng cũng có vướng bận, cũng tinh tường hiểu được đây là thế giới hiện thực, dù cho chuyện lúc trước làm quá tùy ý, bây giờ phải dọn dẹp có chút phiền phức, nhưng cũng cần nghiêm túc mà sống.
Nàng mỉm cười giơ tiêu trong tay lên, “Ta muốn đem thứ này trả lại cho hắn, lại không biết phải đi đâu tìm.”
Thái Y Thự lại không phải là nơi nàng có thể đi, mà chỗ Tô Phục ở, nàng chỉ biết là ở phường An Thiện, nhưng phường An Thiện ít nhất cũng có hơn một ngàn hộ nhân gia, biết tìm ở đâu?
“Ngươi đã có lựa chọn rồi?” Nhiễm Vân Sinh hỏi.
Nhiễm Nhan gật đầu, “Đúng vậy, có lẽ trong lòng ta sớm đã có lựa chọn, cũng đã thực hiện, chỉ là bản thân cho đến bây giờ mới ý thức được mà thôi.”
Có đôi khi tiềm thức đã chi phối hành động rồi, mà trong lòng lại không hiểu rõ ràng. Đây là lần đầu tiên suy nghĩ của Nhiễm Nhan lại chậm hơn hành động, chuyện tình cảm, quả nhiên không thể dùng lý trí và lẽ thường để mà suy luận.
Nhiễm Vân Sinh kinh ngạc với sự tiêu sái của Nhiễm Nhan trong chuyện tình cảm, thích một người sao có thể muốn buông là buông? Là bởi vì tình chưa sâu, hay là thật sự cầm được thì cũng buông được? Trong lòng hắn tò mò, liền hỏi: “Có thể nói một chút không?”
Nhiễm Nhan lẳng lặng nở nụ cười, “Phu quân ta cần, kỳ thật cũng không cần vì ta mà làm quá nhiều chuyện, chỉ cần hắn vẫn luôn luôn ở nơi ta có thể tìm thấy.”
Tựa như hải đăng trong biển đêm mênh mang, như sao bắc cực trên cánh đồng bát ngát. Chiếu sáng con đường trong đêm tối trầm luân cho nàng. Chỉ cần nàng ngẩng đầu một cái đều có thể nhìn thấy, để nàng sẽ không cô độc cùng mê mang như vậy. Cho dù Tiêu Tụng là nhiệt tình nhất thời cũng được, hoặc là dụng tâm kín đáo cũng tốt, cuộc sống sau này nếu không hạnh phúc, ai đi đường nấy cũng không sao, nàng cũng không phải là người cầm lên được mà đặt xuống không được.
Nhiễm Nhan lựa chọn như vậy, là có quan hệ tới cuộc sống trước kia của nàng. Từ khi nàng còn nhỏ, cha mẹ thì hàng năm bôn ba bên ngoài, nàng tuổi nhỏ, chỉ có thể đến sống với ông ngoại một thời gian rồi lại đến sống với ông nội một thời gian, sau khi có công tác thì bôn ba qua các thành thị, thường xuyên buổi sáng ở thành phố này nghiệm thi, buổi tối lại đến thành phố kia, mấy chuyện này nàng đều có thể chịu được, chỉ là sau khi ông ngoại và ông nội lần lượt qua đời, mỗi lần trở lại thành phố nơi mình lớn lên, thời điểm toàn thân mỏi mệt, lại không biết nên đi nơi nào.
Thỉnh thoảng, những lúc như vậy, nàng sẽ ảo tưởng có một người chồng ở thành phố này, cho dù hắn rất bận, cũng có thể nói với hắn một tiếng “Ta về nhà rồi”.
Đáng tiếc, trước kia đối tượng xem mắt hễ nghe nói nàng là pháp y đều né ra xa ba thước, vài người có thể tiếp thu, thì lại thấy gương mặt Poker của nàng quá mức vô cảm, không có chút nữ tính nào.
Có lẽ chính vì vậy, nên khi Tiêu Tụng xuất hiện ở trước mặt nàng, đã bị bất tri bất giác mà hấp dẫn. Nên Nhiễm Nhan nguyện ý cho hắn một cái cơ hội, cũng muốn cho chính mình một cái cơ hội.
“Gả đến Tiêu phủ thì sẽ phải đối mặt rất nhiều vấn đề, đầu tiên chính là thân phận của ngươi…” Nhiễm Vân Sinh nghe Nhiễm Nhan nói xong, cũng bớt sầu lo, chỉ là có vài chuyện, hắn làm huynh trưởng cần phải nhắc nhở nàng.
Nhiễm Nhan cười nói: “Nhân sinh trên đời, nếu là không gặp chuyện gì khó xử, không phải là quá không thú vị sao?”
Nhiễm Vân Sinh giật mình, giờ mới phản ứng kịp, Nhiễm Nhan tâm sự với hắn nhiều như vậy, kỳ thật cũng đã khuyên hắn nghĩ thông ra nhiều.
Nhiễm Nhan thấy hắn minh bạch, mới nói thẳng: “Thập ca, tình thâm duyên thiển không phải là lỗi của ai hết, mỗi người đều phải có trách nhiệm với bản thân mình, mỗi người cũng đều có quyền lựa chọn.”
“A Nhan…thông thấu hơn ta nhiều.” Nhiễm Vân Sinh rũ mắt xuống.
Thông thấu sao? Nhiễm Nhan chỉ mỉm cười, bất quá là hiểu chút tâm lý học, sau đó đứng nói chuyện thì eo không đau thôi. Đạo lý là một chuyện, tình cảm lại là chuyện khác. Cho dù có minh bạch đạo lý hơn nữa, vết thương trong lòng của Nhiễm Vân Sinh cũng sẽ không bị mài đi.
Nhiễm Vân Sinh trò chuyện một lát, tinh thần đã hơi mệt mỏi, Nhiễm Nhan để Nhĩ Đông hầu hạ hắn uống dược, rồi rời khỏi chỗ hắn ở.
Lúc này trong viện đã lên đèn, trên hành lang ngẫu nhiên có thị tỳ qua lại, thấy Nhiễm Nhan thì lui qua một bên, nhún người hành lễ với nàng.
Mây đen dồn nén trên trời đã lâu rốt cuộc đã bắt đầu nổi tuyết.
Chờ đến khi tất cả mọi người đã ngủ, Nhiễm Nhan mới phủ thêm áo choàng, xách đèn lồng khoanh chân ngồi xuống hành lang.
Lẳng lặng ngồi hồi lâu, mới nhẹ giọng nói: “Ngươi có ở đây đi.”
Đáp lại nàng là tiếng gió gào thét trong ngõ nhỏ cùng với bông tuyết nhẹ nhàng bay xuống.
“Cảm ơn ngươi đã đưa tới dược.” Nhiễm Nhan tiếp tục tự nói. Lần trước nàng giúp Tô Phục nghiệm thi đã khiến cho Lý Khác chú ý, cho nên lần này Lý Khác bắt nàng để dụ Tô Phục chui đầu vô lưới, nghĩ chắc là hắn sợ loại chuyện này phát sinh lần nữa, cho nên mỗi đêm đều canh giữ ở Nhiễm phủ, nếu không hắn cũng không thể nhanh như vậy đã biết Nhiễm Vân Sinh hộc máu té xỉu.
Không có người trả lời, ngồi thêm chốc lát, Nhiễm Nhan mang guốc giày vào, lấy trường tiêu từ trong tay áo ra, giẫm lên tuyết lạo xạo đi đến giữa sân, đem tiêu đặt trên mặt đất.
“Dù đã bị Lý Khác lấy đi rồi, chỉ còn lại thứ này.” Nhiễm Nhan dứt lời, liền xoay đi vào trong phòng.
Phía sau vẫn yên tĩnh như lúc ban đầu, thời điểm nàng đi lên hành lang, quay đầu lại nhìn thoáng qua, liền nhìn thấy một bộ hắc y không biết khi nào đã đến trong viện, đang khom lưng nhặt trường tiêu lên.
Tuyết lớn như lông ngỗng rơi trên hắc y đặc biệt rõ ràng.
Nhiễm Nhan nhìn hắn lẳng lặng cười.
Tô Phục vẫn tuấn mỹ đến làm người không rời được mắt, ánh mắt lạnh lẽo của hắn thoáng nhu hòa, nhìn nhau một lát, hắn mới mở miệng nói: “Chúc mừng ngươi tìm được phu quân.”
Thanh âm lạnh lùng hòa giữa trời tuyết, nghe không ra là vui hay không vui, chỉ nhàn nhạt như đang nói một chuyện vô cùng bình thường.
“Đêm đen trời giá rét, ngươi cũng đừng canh giữ ở đây nữa.” Nhiễm Nhan dừng một chút nói: “Cảm ơn.”
Tô Phục hơi cong khóe môi, đem tiêu nhét vào trong tay áo, xoay người rời đi.
Gió lạnh thổi đến làm mắt cay cay, Nhiễm Nhan nheo mắt lại nhìn theo thân ảnh màu đen của Tô Phục hòa tan vào đêm tuyết mênh mang, rồi trở vào trong phòng.
Nhiễm Nhan khi còn ở viện y học cũng từng lần lượt để ý qua hai người, tâm tình lúc ấy là cái gì, nàng một chút cũng không nhớ rõ, tình yêu đến nhẹ nhàng nhợt nhạt, khi buông tay cũng vân đạm phong khinh. Nhớ tới Tần Vân Lâm đối với đội trưởng đội cảnh sát hình sự kia kia bám riết không tha, nghĩ hết mọi biện pháp biểu hiện trước mặt hắn để hấp dẫn ánh mắt hắn, Nhiễm Nhan cảm thấy thực hâm mộ.
Nhiễm Nhan nói: Vân Lâm, có phải là ta quá bạc tình?
Tần Vân Lâm cười nói: Không phải bạc tình, là người kia còn không có xuất hiện. Có mấy người cả đời đều bình bình đạm đạm, gặp không được chân mệnh thiên tử, bất quá ngươi thì nhất định sẽ gặp được.
Vì cái gì?
Bởi vì ông trời sẽ không bỏ qua tên nghiệp chướng nào hết! Sẽ luôn có người có thể đem ngươi thu về nhà, miễn cho thả ra hù dọa hài tử. Eh? Nói đến hù dọa hài tử, ngươi chắc cũng đem mẹ người ta dọa ngốc luôn đi, ha ha!
……………
Nhiễm Nhan nằm trên giường, không khỏi bật cười.
Việc này là có nguyên nhân, Nhiễm Nhan đặc biệt không biết ở chung với tiểu hài tử ra sao, có một lần đến nhà Tần Vân Lâm, gặp ngay biểu tỷ của nàng mang nhi tử mới 4 tuổi tới thăm, Tần Vân Lâm thấy Nhiễm Nhan quá tử khí trầm trầm, liền muốn cho nàng thả lỏng một chút, khi chơi đùa với tiểu hài tử, gọi Nhiễm Nhan gia nhập.
Vì muốn làm quen, Nhiễm Nhan nghẹn một lúc, mới nặn ra được một câu: Tiểu tử này trái tim tung tăng nhảy nhót, thật là đáng yêu a!
Lúc đó Tần mẫu đang cắt trái cây ở gần đó, suýt chút nữa cắt luôn ngón tay.
Sau đó Tần Vân Lâm nói dối Nhiễm Nhan là bác sĩ khoa tim mạch, có bệnh nghề nghiệp, mẹ của đứa nhỏ đang xanh mặt mới bớt khủng hoảng một chút.