Đại Đường Nữ Pháp Y - Part 2

Chương 263: Thiếu mất một cái



Nhắc tới Tô Phục, thần sắc của Nhiễm Nhan không thay đổi bao nhiêu, nàng chỉ hơi sửng sốt một chút, chợt nở nụ cười nhu hòa, “Chúng ta chỉ là đi qua nhau mà thôi.”

Ở biển người mênh mang, vẫn có những giao thoa không bình thường, nhưng sau khi từng người rời đi, vẫn là mỗi người một cuộc đời riêng lẻ. Nếu không có Tiêu Tụng, nếu nơi này không phải Đại Đường, nếu có thể có nhiều thời gian ở bên nhau hơn, có lẽ tình cảm giữa bọn họ cũng có thể tu thành chính quả, nhưng trên đời làm gì có nhiều “nếu” như vậy? Bởi vậy, khi hai phần cảm tình sâu cạn như nhau xếp ở trước mặt, Nhiễm Nhan không chút do dự sẽ lựa chọn phần thích hợp với mình hơn.

Giữa Tiêu Tụng và Tô Phục, nếu bỏ qua không xét tới tình cảm, một người như núi vĩnh viễn đứng sừng sững ở nơi đó, chỉ cần nàng nguyện ý, bất cứ lúc nào cũng có thể tìm được hắn; mà người kia, lại như thần long thấy đầu không thấy đuôi, Nhiễm Nhan chỉ có thể như ngọn hải đăng, chờ hắn đến tìm nàng.

Chưa nói đến ưu khuyết, hoặc là những thứ khác, chỉ là Nhiễm Nhan thích người trước hơn mà thôi.

Nếu cho thêm thời gian, khi Tô Phục có thể hoàn hoàn toàn toàn tin tưởng Nhiễm Nhan, hắn có thể sẽ báo cho nàng hết thảy hành tung của hắn, thì cũng chưa chắc hắn không thể trở thành một ngọn núi, nếu lại cho thêm thời gian, Tô Phục có lẽ sẽ động tâm sâu hơn nữa, vì nàng mà nỗ lực rời xa bóng tối…chỉ là bọn họ không gặp được nhau vào thời điểm thích hợp mà thôi. Nếu như vậy, Nhiễm Nhan cũng chưa chắc sẽ không vì hắn mà không màng tất cả, cả cuộc đời nàng kia hứa hẹn cho ai cũng còn chưa biết được, nhưng hiện thực buộc nàng một hai phải vào giờ này phút này lựa chọn một vị phu quân.

Có đôi khi, là vấn đề thời gian, chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.

Đối với Nhiễm Nhan, lựa chọn rồi thì chẳng khác nào đã nhận định, sẽ không để cho bản thân hai lòng.

“A Nhan nói rất đúng.” Nhiễm Vân Sinh cảm thấy trong miệng hơi chua xót, “Nhưng ta lại đối với Nhĩ Đông làm ra chuyện như vậy, tuy rằng với tài mạo của nàng ấy, cũng có thể tìm được nhà tốt, chỉ sợ phu quân tương lai của nàng ấy khi biết nàng ấy không còn là xử nữ thì tâm sẽ sinh khúc mắc.”

Nhiễm Vân Sinh đây là dùng bụng ta suy ra bụng người, nếu phu nhân của hắn thất thân trước khi gả cho hắn, hắn có thể sẽ tha thứ, nhưng trong lòng sẽ luôn không thoải mái.

Nhiễm Nhan cười ngọt ngào, nàng rất thưởng thức Nhiễm Vân Sinh trọng tình nghĩa như vậy, chuyện này nếu ở nhà người khác, cũng bất quá chính là ngủ với một thị tỳ mà thôi, muốn nâng phòng thì nâng phòng, muốn tống cổ thì tống cổ, làm gì có người nào vì một thị tỳ mà lo lắng?

“Vừa rồi Nhĩ Đông cũng là cầu xin ngươi đừng có cưới nàng đi?” Nhiễm Nhan nói.

Nhiễm Vân Sinh kỳ quái hỏi: “Sao ngươi biết?”

Nhĩ Đông không muốn làm vợ, chỉ cam nguyện làm thiếp. Nhiễm Vân Sinh hiểu Nhĩ Đông đây là muốn tốt cho hắn, Nhĩ Đông chẳng những không có nhà mẹ đẻ, hơn nữa bây giờ còn là tiện tạ, muốn thoát tịch còn phải tốn không ít công phu, đó là chưa nói đến tương lai còn phải làm chưởng gia phu nhân, ở trong cái xã hội phân cấp rõ rệt này, chỉ cần xuất thân không ổn thì rất khó trấn áp phó tì bên dưới, huống chi, Nhĩ Đông lại không phải là người quá tài năng.

“Nàng ấy nói không muốn làm thê, ta chỉ nghĩ là nàng ấy có người trong lòng, càng thêm áy náy, cho nên hứa sẽ giúp nàng ấy thoát ly tiện tạ, tương lai sẽ còn cho một phần hồi môn phong phú, như vậy cũng có thể giảm bớt được bất mãn của nhà chồng tương lai của nàng.” Nhiễm Vân Sinh minh bạch thế giới này thực tế cỡ nào, thân phận của Nhĩ Đông gả không đến dòng dõi cao, bởi vậy một phần tiền của phong phú về cơ bản có thể giúp bù đắp cho chuyện nàng không còn trong trắng, nhưng Nhiễm Vân Sinh lại nghĩ, nếu là lưỡng tình tương duyệt, thì hoặc nhiều hoặc ít vẫn sẽ để ý.

Trầm ngâm một chút, Nhiễm Vân Sinh mặt đầy nghi hoặc nói: “Chỉ là nàng ấy cự tuyệt, một hai phải làm thiếp, đây là vì cái gì?”

Vì cái gì? Còn không phải là vì một chữ “Tình”? Nếu không phải một lòng vì Nhiễm Vân Sinh, có nữ tử nào lại bỏ qua không cần vị trí chính thê, mà đi làm thiếp?

“Thập ca đây là người trong cuộc nên không rõ…” Nhiễm Nhan đang muốn nói tiếp, thanh âm của Vãn Lục từ bên ngoài truyền vào, “Nương tử! Nương tử!”

Nhiễm Nhan quay đầu lại, thấy nàng đang bất an mà đứng ngoài cửa, thở hồng hộc nói: “Nương tử, Văn Hỉ Huyện chủ không thấy đâu nữa!”

“Tiến vào nói, sao lại như vậy?” Nhiễm Nhan hơi nhíu mày, từ nãy đến giờ không đến nửa canh giờ, sao có thể có chuyện một người sống to như vậy lại biến mất?

Vãn Lục bước nhanh đến, khom người nói: “Nô tỳ nghe nương tử phân phó, sai người đi thỉnh Thiến nương đưa thêm mấy hộ viện qua, mới đi một chút, lúc trở về, thị tỳ ở cửa đều đã bị đánh bất tỉnh, trong phòng cũng không còn ai nữa.”

Nếu bình thường, khi nhân cách “Lý Uyển Bình” kia đã xác định không cần cứng đối cứng, cho nên không xuất hiện nữa, có thể là nhân cách dã thú kia không biết vì sao bỗng nhiên xuất hiện…

“Nói như vậy, là không thấy trong phủ nữa?” Nhiễm Nhan hỏi.

“Dạ.” Vãn Lục có chút bất an, bởi vì hai thị tỳ kia đập không nhẹ, căn bản nhìn không ra là Văn Hỉ Huyện chủ kia nhìn nhu nhu nhược nhược, cả nói chuyện cũng lí nhí như vậy lại có thể hạ thủ tàn nhẫn đến thế. Ai biết nàng ta còn có thể thương tổn thêm những ai nữa hay không?

“Thập ca, ta muốn thỉnh ngươi giúp một chút.” Nhiễm Nhan có chút ngượng ngùng nói.

Nhiễm Vân Sinh nói: “Đừng khách khí, nói đi.”

“Thỉnh ngươi tìm một người đáng tin cậy, bí mật tìm trong phủ một nữ tử giống ta đến năm sáu phần, tốt nhất là đừng tiết lộ ra ngoài.” Nhiễm Nhan nói.

“Được.” Nhiễm Vân Sinh cũng không hỏi là phát sinh chuyện gì, ra ngoài phân phó tìm người trước.

Nhân cách xuất hiện và thay đổi, không có quan hệ nhân quả tất yếu, có thể là gặp phải kích thích gì đó, thì nhân cách mang tính bảo hộ mới có thể xuất hiện, ví dụ như khi Nhiễm Nhan dùng ngân châm uy hiếp sinh mệnh nàng ta, nhưng cũng có thể là muốn xuất hiện thì xuất hiện, căn bản không cần ngoại lực gì tác động.

Cho nên cũng không thể dùng logic để suy luận, đây mới là chỗ làm cho người ta đau đầu.

Tìm cả ngày trong toàn bộ Nhiễm phủ vốn cũng không lớn lắm, lại không có kết quả! Sắc trời dần tối, trong phủ đốt đèn lồng, đèn đuốc sáng trưng, những người đó vẫn còn đang bí mật tìm kiếm.

Bởi vì trời đã tối, Nhiễm Nhan cũng không tiện ăn vạ ở chỗ Nhiễm Vân Sinh mãi không về, còn phải học hỏi Hình Nương chuyện lễ tiết để ngày mai gặp Tiêu lão thái thái, vì thế liền quay về Hòa Nhã cư chờ tin.

Trăng lên cao, phần lớn tuyết trong thành Trường An đã được quét sạch sẽ, mà bên ngoài thành thì một vùng trắng phau, ánh trăng rọi lên, mọi thứ vô cùng rõ ràng.

Một nam tử mặc áo bào rộng màu đen, trên người khoác hồ cừu màu trắng, đai lưng có thêu hình cỏ triền chi dao màu bạc, theo động tác mà lấp lánh dưới ánh trăng, giống như sao trời.

Người nọ ôm ngực, phảng phất như đang rất thống khổ, thở phì phò từng hơi một, hơi thở đọng thành đám sương phả ra từ miệng hắn, kết thành khói trắng lẫn vào tóc đen đang rũ xuống. Hắn càng đi càng loạng choạng, cuối cùng ‘bịch’ một tiếng ngã sấp vào trong tuyết, bông tuyết văng khắp nơi, chung quanh vắng vẻ không người, chỉ có tiếng sói tru ẩn ẩn truyền đến từ một nơi xa xôi.

Hắn nhíu mày lắng nghe thanh âm này, đôi mắt càng thêm mê mang.

Nhiễm phủ, bên trong Hòa Nhã cư.

Trong phòng ngủ đốt chậu than, Nhiễm đang đọc sách bên ngọn đèn dầu, Hình Nương khuyên: “Nương tử vẫn nên nghỉ ngơi sớm đi, ngày mai còn phải dậy sớm.”

Nhiễm Nhan đâu phải không muốn ngủ sớm, chỉ là nàng không có chút buồn ngủ nào, nghĩ lại đủ thứ chuyện, nàng rất ít khi thấy lo âu như bây giờ.

“Nương tử, ở trong này thiếu mất một cái dược bình màu đỏ! Dùng hết rồi sao?” Vãn Lục đang mang bao tay sắp xếp hòm thuốc của Nhiễm Nhan, Nhiễm Nhan từng dặn dò qua, ở ngăn này đều là đồ nguy hiểm, cần phải trông coi cho kỹ, cũng không cần đụng vào.

Trong lòng Nhiễm Nhan căng thẳng, thiếu mất mộtcái? Còn là bình màu đỏ? Nàng vẫn luôn dùng chai màu đỏ để đựng kịch độc…


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.