Đại Đường Nữ Pháp Y - Part 2

Chương 269: (vô đề)



Nhiễm Nhan đi theo Tiêu thái phu nhân ra thiên thính.

Thiên thính ở gần nguồn nước, phòng vẫn chưa nhóm lửa trong bồn, cả Nhiễm Nhan cũng có thể cảm giác được làn da lạnh lẽo đau đớn.

Thị tỳ lấy hai tấm thảm lông dê thật dày, đặt ở trên hai cái ghế cong phía trước cửa sổ. Tiêu thái phu nhân chọn một cái ngồi xuống, duỗi tay ra hiệu cho Nhiễm Nhan cũng ngồi xuống.

“Mở cửa sổ ra.” Tiêu thái phu nhân nói.

Thị tỳ muốn khuyên can, lời đến bên miệng rồi lại nuốt xuống, duỗi tay đẩy cánh cửa sổ ra, một luồng gió lạnh buốt tức khắc ập vào mặt.

Đối với tính tình của Tiêu thái phu nhân, Nhiễm Nhan cũng có thể đoán ra một chút, nên cũng không khuyên thêm gì nữa, chỉ quay đầu sai Vãn Lục: “Lấy chăn mỏng tới.”

Tiêu thái phu nhân cười nhẹ, nhìn ra mặt hồ trụi lủi bên ngoài, bên trên đã kết một lớp băng mỏng như cánh ve, dưới ánh mặt trời phản xạ ra tia nắng lấp lánh.

Trong phòng im ắng, chỉ có tiếng vải vóc cọ nhau loạt xoạt từ những động tác ngẫu nhiên.

Vãn Lục đem chăn mỏng đưa cho thị tỳ bên người của Tiêu thái phu nhân, thị tỳ kia tiếp lấy rồi đắp lên người bà.

“Các ngươi đều lui xuống hết đi.” Tiêu thái phu nhân nói.

Thị tỳ lần lượt rời đi, cửa kẽo kẹt một tiếng đóng lại. Lặng im trong chốc lát, Tiêu thái phu nhân mới chậm rãi nói: “Ngươi là một hài tử không tồi.”

Nhiễm Nhan giương mắt, nhìn thấy trên mặt Tiêu thái phu nhân mang nụ cười hiền từ, dưới ánh tuyết chiếu rọi, Nhiễm Nhan chợt thấy được chút thân thiết, cũng bất giác mỉm cười.

“Cả đời này của ta, đã nhìn qua đấu tranh âm u trong hậu cung, cũng đã nhìn qua thảm kịch thay đổi triều đại.” Những gì Tiêu thái phu nhân trải qua còn xa hơn nhiều so với những gì hai câu đơn giản này muốn khái quát, bà là Hoàng Hậu Tây Lương, là mẹ của Tiêu Hoàng Hậu, là phu nhân môn phiệt, đã từng là mẫu nghi thiên hạ, đã từng chịu nỗi đau mất nước, đã không chỉ một lần người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, cả đời lên xuống trắc trở, người bình thường căn bản vô pháp tưởng tượng.

Nhiễm Nhan đối mặt với một nữ tử như vậy, trong lòng tràn ngập tôn kính.

Tiêu thái phu nhân thấy thái độ của Nhiễm Nhan tôn kính lại không một chút hèn mọn, ý cười trên mặt càng đậm, “Ngươi ở bên cạnh Việt nhi, không cần thay đổi tính cách của mình, hắn sẽ tự động hộ ngươi chu toàn.”

Nhiễm Nhan hơi cắn môi, chẳng lẽ Tiêu thái phu nhân muốn cho nàng thành thành thật thật mà núp dưới cánh của Tiêu Tụng?

“Cũng không phải là để ngươi tránh phía sau hắn.” Tiêu thái phu nhân phảng phất có thể nhìn thấu suy nghĩ của Nhiễm Nhan, ngón tay khô gầy của bà nhẹ nhàng gõ xuống tay vịn, ánh mắt không có tiêu cự mà nhìn mặt hồ bên ngoài cửa sổ, “Việt nhi là hài tử ta dạy dỗ ra, làm người xử thế cùng tính tình cũng có chút giống ta. Chuyện này cũng không tốt đẹp gì, hắn càng tiếp tục như vậy, thì càng cảm thấy cuộc đời này dơ bẩn, bản thân hắn cũng càng ngày càng dơ bẩn, cho nên hắn cần một người đơn thuần ở bên cạnh hắn.”

Tiêu thái phu nhân và Hiếu Minh Hoàng đế là phu thê trong hoạn nạn, lại sinh ra mấy đích tử đích nữ, hậu vị ổn định vững chắc, thêm nữa là bà ở trong chuyện chính trị rất có thủ đoạn, cũng không có phi tử nào dám không sợ chết mà trêu chọc bà. Nhưng mà làm chính khách, tàn khốc hơn xa tranh sủng trong hậu cung. Có đôi khi lỡ trượt chân một cái, không phải chỉ cần bồi vào mạng một người hay mạng một nhà là xong chuyện.

Hơn nữa, bà cũng cần phải có sự cân bằng giữa một hậu phi và một chính khách, tuyệt đối không thể chỉ làm gà mái báo sáng, cũng không thể hoàn toàn gạt bỏ.

“Chỉ cần ngươi chiếu cố Việt nhi cho tốt, Tiêu gia ta, cũng có thể trở thành cây đại thụ cho ngươi dựa vào.” Tiêu thái phu nhân nói đầy thâm ý.

Nhiễm Nhan ngạc nhiên, nói đây là chuyện nghiệm thi sao?

Tiêu thái phu nhân vừa lòng nhìn biểu tình kinh ngạc của nàng, trong tay không biết khi nào có thêm một cây trâm bạch ngọc. Thân trâm trắng tinh như mỡ dê, có hình mây trôi, giống như đúc cây trâm Tiêu Tụng đưa cho nàng trước kia.

“Ngươi từng thấy cây trâm này rồi?” Tiêu thái phu nhân nhạy bén nhận ra biến hóa nhỏ trong thần sắc của Nhiễm Nhan.

Nhiễm Nhan cũng không dấu diếm, “Tiêu lang quân từng tặng cho ta một cây trâm giống như vậy, lúc đầu cũng không biết nội tình, chỉ nghĩ là rất đáng quý mà thôi, sau đó biết được đây là tượng trưng cho Tiêu thị vợ cả, liền hoàn trả.”

“Ồ?” Tiêu thái phu nhân đối với cách làm của Nhiễm Nhan cảm thấy rất hứng thú hỏi: “Vì sao trả lại, chẳng lẽ giá trị cây trâm của vợ cả Tiêu gia còn không bằng nhà bình thường?”

“Không, là bởi vì giá trị quá cao, mới phải cẩn thận. Ta trước khi nhận lấy cây trâm kia, phải cảm thấy sức lực của bản thân ta có thể gánh nổi giá trị của cây trâm đó.” Nhiễm Nhan nói.

Tiêu thái phu nhân vuốt ve cây vân trâm, rũ mắt không biết suy nghĩ gì, một lát mới nói: “Đứa bé của Thôi thị Lục phòng kia ta cũng có biết một chút, luận nhân phẩm, tài đức, gia thế, đều không dưới Việt nhi, vì sao không chọn hắn?”

Vấn đề này, có rất nhiều người hỏi nàng không chỉ một lần, giờ này khắc này, nàng cũng không giải thích gì nhiều, chỉ nói: “Bởi vì thích, bởi vì đáng giá.”

Tiêu thái phu nhân nhẹ nhàng gật gật đầu, dùng gậy chống gõ nhẹ vài cái.

Ngoài cửa lập tức có thị tỳ đẩy cửa bước nhanh đi vào, Tiêu thái phu nhân được thị tỳ nâng dậy, ánh mắt bà xẹt qua mặt Nhiễm Nhan, thanh âm khô ách nói: “Một khi đã như vậy, ngươi liền an tâm chờ gả đi.”

Đừng nói là Thôi gia hạ sính, dù là hoàng thất hạ sính, mối hôn sự này cũng không thoát khỏi sự khống chế của bà. Tiêu thái phu nhân xoay người ra cửa, bà có dự cảm đây là lần mưu hoa cuối cùng trong cuộc đời này của mình.

Chuyện này trong mắt bà căn bản không coi là quá khó giải quyết, trước khi bà đến đây đã biết Thôi thị bên kia đang giằng co với Tang Thần, có rất nhiều chỗ để cho bà đánh đòn cân não. Có lẽ là bởi vì tính toán cho tôn tử bà thương yêu nhất, mà cũng có lẽ là vì muốn cho nhân sinh của mình một cái kết viên mãn, thái độ của Tiêu thái phu nhân rất thận trọng.

Nhiễm Nhan ngơ ngẩn mà nhìn bóng dáng hơi khòm xuống của lão nhân gia, cảm xúc trong lòng khó có thể nói hết. Khi nàng có phản ứng, bước ra khỏi thiên thính, Tiêu thái phu nhân đã đi lên hành lang thông ra nội môn.

Lưu Thanh Tùng cùng La thị đang đứng ở tiền sảnh nhìn theo bà.

La thị thấy Nhiễm Nhan bước ra, rất muốn lập tức hỏi kết quả, nhưng xét thấy Lưu Thanh Tùng còn ở đây, bà cũng đành phải nhịn xuống. Chờ đến khi nghe thấy tiếng bánh xe ngựa lăn đi từ nội môn, La thị mới nói: “A Nhan, chúng ta cũng nên cáo từ.”

Chính chủ đều đã đi hết, các nàng cũng không cần phải lưu lại.

Nhiễm Nhan vừa định đáp ứng, lại bị Lưu Thanh Tùng chen ngang, “Tương Thành công chúa muốn gặp Thập Thất Nương, La phu nhân không bằng đi về trước, chờ gặp qua công chúa xong, ta liền lập tức phái người đưa nàng hồi phủ.”

Trong lòng La thị tuy có nghi hoặc, nhưng bà cũng không rành chuyện trong Tiêu gia, chỉ nghĩ, Nhiễm Nhan nếu là gả vào cửa, Tương Thành công chúa cũng chính là đại tẩu của Nhiễm Nhan, nàng muốn gặp Nhiễm Nhan không biết xuất phát từ nguyên nhân gì…bất quá nghe nói Tương Thành công chúa ôn nhã hữu lễ, tính tình cũng không khó chịu, trong lòng La thị cũng không quá lo, dặn dò Nhiễm Nhan vài câu, rồi dẫn thị tỳ rời đi.

Chờ La thị đi ra khỏi nội môn, Lưu Thanh Tùng lập tức nói: “Sài Huyền Ý cùng Văn Hỉ Huyện chủ bị tập kích, suýt nữa mất đi tính mạng, ngoài thành lại phát hiện một khối nam thi vô danh, không phải là người nào trong vụ án này, nhưng nghe nói tình trạng thi thể vô cùng tương tự với nam thi được phát hiện lần trước.”

“Nói như vậy, thi thể trước đó, cũng có thể không phải Du Lang kia?” Nhiễm Nhan nhíu mày nói.

Lưu Thanh Tùng khó có khi lộ ra thần sắc nghiêm túc, chậc lưỡi nói: “Tình huống rất phức tạp a, đi, chúng ta nhìn một cái đi.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.