Nhiễm Nhan nhíu mày, thanh âm bình bình: “Những thứ này có lẽ đều là chứng cứ quan trọng, trước kia không biết thì thôi, nếu đã tìm được manh mối, để chúng nó ở đây có sơ xuất gì thì sao? Đây là tra án, cần chính là sự thật, không phải cảm tình.”
“Không phải có câu nói là, pháp luật không ngoài nhân tình sao?” Lưu Thanh Tùng cũng cảm thấy suy nghĩ của mình có chút buồn cười, nhưng vẫn ra vẻ vịt chết cái mỏ vẫn còn cứng.
Nhiễm Nhan hơi nhướng mày, “Nếu ngươi muốn luận nhân tình, vậy thì luận, Tiêu Tụng là vị hôn phu của ta, thánh thượng ra thời hạn phá án quá cấp bách, ngươi nói ta đây là nên chiếu cố cảm thụ của Sài Huyền Ý, hay là nên trợ giúp Tiêu Tụng?”
Nhiễm Nhan ngồi xổm xuống, đem từng quyển ghi chép xếp lại thành chồng, “Không cần thiên chân, ta chỉ là mượn, cũng không phải không trả, Sài Huyền Ý hắn mắc bệnh này, ta mượn một ngày hay là mượn một năm, kết quả đều giống nhau, mỗi ngày của hắn đều là một tờ giấy trắng, có bớt nhìn mấy cái hồi ức này đi thì kỳ thật không khác gì nhau.”
Lưu Thanh Tùng biết Nhiễm Nhan hiểu biết về phương diện này nhiều hơn hắn, nên cũng không kiên trì nữa, chỉ bất đắc dĩ nói: “Vậy ta đi một chút rồi về.”
Nhiễm Nhan ứng tiếng, Lưu Thanh Tùng liền vội vàng rời đi. Lúc này, sắc trời đã không còn sớm.
Nhiễm Nhan đem mớ sách dọn ra, sửa sang lại theo trình tự thời gian, đặc biệt là những bức họa, nàng tỉ mỉ cuốn lại, bỏ vào những ống trúc chuyên dụng còn trống. Thu thập xong hết thảy, phỏng chừng Lưu Thanh Tùng có thể không quay lại nhanh đến thế, nàng liền bắt đầu xem xét cái thư phòng này. Nếu là ngày thường, Nhiễm Nhan tuyệt đối sẽ không xâm phạm đời tư người khác như vậy, nhưng hiện tại lại không có cách nào xin điều tra nơi ở, có thể có cơ hội xem xét, nàng liền không lãng phí.
Bốn vách tường của thư phòng đều đặt kệ sách, phía trước có ba dãy bàn dài, bên trên chất đầy các loại thư tịch, thậm chí còn có thư từ. Sài Huyền Ý là một bác học, mấy cuốn sách này tất nhiên không phải dùng để làm màu.
Nhiễm Nhan chuyển xuống hàng cuối cùng của kệ sách, thấy trong một góc có đặt một cái hũ bằng sứ ba màu, đường kính khoảng thước rưỡi, cao hơn ba thước, bên trong cắm hơn mười bức hoạ cuộn tròn, nàng tùy tiện rút một cuốn mở ra xem.
Bức thứ nhất là tranh chữ, rồng bay phượng múa, rất tiêu sái, đáng tiếc Nhiễm Nhan xem không hiểu bên trên viết đến tột cùng là cái gì, nhìn vài lần, nàng liền cuốn lại thả trở về, sau đó lại cầm lấy cuốn thứ hai.
Nhiễm Nhan đang xem đến nghiêm túc, không hề phát giác phía sau có người đang nhẹ nhàng tới gần. Tiếng bước chân người nọ rất nhẹ, hoàn toàn bị thanh âm lật bức họa của Nhiễm Nhan át đi.
Mặt trời ngả về phía tây, ánh nắng từ cửa sổ phía sau bên phải của Nhiễm Nhan chiếu vào trong. Nàng nhìn những thứ này vốn dĩ cũng không quá tập trung, đang lúc cuốn lên bức họa trong tay, dư quang bỗng nhiên thoáng thấy trên mặt đất có một cái bóng người đang dần dần tới gần.
Nhiễm Nhan hơi hốt hoảng, nhưng cố ép mình bình tĩnh liếc nhìn lại lần nữa, bóng người có hai búi tóc, tà váy lay động theo bước chân, là một nữ tử, nàng đột ngột xoay người lại. Người nọ hoảng sợ, đột nhiên lùi về phía sau vài bước, ‘bộp’ một tiếng, phần lưng đụng vào kệ sách, sách trên kệ lung lay, có một chồng rơi lả tả xuống đất.
Nhiễm Nhan lúc này mới thấy rõ người tới, là một thị tỳ váy xanh, bộ dáng khoảng 17-18 tuổi, mặt tròn, mũi hơi tẹt, hai má phúng phính, miệng nhỏ, tuy không đẹp, nhưng cũng có chút đáng yêu.
“Phu nhân!” thị tỳ lúc này mới phục hồi lại tinh thần, vội vàng khom người hành lễ với Nhiễm Nhan, “Nô tỳ…nô tỳ không biết là phu nhân đang ở đây, còn thỉnh phu nhân thứ tội!”
Nhiễm Nhan tâm niệm vừa động, thị tỳ này chắc là chưa thấy qua Văn Hỉ Huyện chủ được mấy lần, mới nhìn nhầm nàng…bất quá như vậy cũng tốt…
“Ta chưa thấy qua ngươi, ngươi là ai?” Nhiễm Nhan nghĩ, liền hỏi nàng ta.
Thị tỳ khom người nói: “Nô tỳ là Viên Tử, hầu hạ sinh hoạt hàng ngày của A Lang.”
A Lang? Trong phủ này cũng chỉ có một mình Sài Huyền Ý là nam chủ tử đi! Nhiễm Nhan trong lòng kinh ngạc, dù cho trước đó có nghe nói qua tính cách Văn Hỉ Huyện chủ quái gở, không muốn gặp người, cả thị tỳ trong nhà có vài người còn chưa gặp qua nàng ta, không nghĩ tới cả thị tỳ bên người của phu quân nàng ta mà cũng chưa gặp qua!
Viên Tử là người hầu của Sài gia, hầu hạ Sài Huyền Ý cũng đã 5 năm, biết rõ tính nết của Văn Hỉ Huyện chủ, lại vì thân phận của Văn Hỉ Huyện chủ quá đặc thù, chính là cô nhi của ẩn Thái Tử, Huyện chủ không thích tiếp xúc với người khác, cho nên toàn phủ trên dưới cũng thuận theo nàng, dùng thái độ không chậm trễ cũng không thân cận mà hầu hạ.
Trong lòng Viên Tử cũng thấy kỳ quái, vị chủ nhân này không phải ngày thường mười ngày nửa tháng không ra khỏi phòng ngủ, nửa bước không rời viện sao? Sao bỗng nhiên lại chạy đến thư phòng xem tranh?
“Bệnh mất trí nhớ của hắn thế nào? Có thể nhớ ra cái gì không?” Nhiễm Nhan cuộn bức tranh trong tay lại rồi thả vào hũ.
Viên Tử biết đối phương hỏi về Sài Huyền Ý, trong lòng ẩn ẩn cảm thấy hơi kỳ quái, nhìn nữ tử trấn định đối diện kia, nàng một chút cũng không thể nghĩ đến Văn Hỉ Huyện chủ. Ấn tượng của nàng đối với Văn Hỉ Huyện chủ chỉ là vài lần gặp thoáng qua, nhìn thấy cũng không rõ ràng, nhưng cũng không phải là hoàn toàn không biết tính tình Văn Hỉ Huyện chủ.
“A Lang nửa năm này bệnh hay quên rất nặng, hầu như cái gì cũng quên mất, cả mấy đứa nô tỳ cũng không quen biết.” Viên Tử tuy trong lòng có nghi hoặc, nhưng vẫn đáp lại.
Nhiễm Nhan gật đầu nói: “Hắn mỗi ngày đều làm những gì?”
Viên Tử kinh ngạc liếc nhìn Nhiễm Nhan một cái, mới đáp: “A Lang từ sau lần tìm được đường sống trong chỗ chết đó, bọn nô tỳ mò mẫm suốt một đoạn thời gian mới hiểu được bệnh hay quên của A Lang rất nặng, không chỉ quên chuyện trong quá khứ, cả chuyện phát sinh gần đây cũng có thể quên. Cho nên bọn nô tỳ sáng sớm mỗi ngày đều nhắc nhở hắn, thư phòng có thứ hắn viết, hắn sau khi xem xong, thì sẽ qua chỗ của ngài.”
Nghe ý tứ trong lời Viên Tử, ký ức của Sài Huyền Ý chỉ có một ngày đêm, có thể ngày hôm sau thức dậy vẫn còn nhớ một chút, nhưng cũng sẽ không kéo được lâu.
Văn Hỉ Huyện chủ thích đọc sách, ngày thường đều là thị tỳ trong viện nàng lại đây lấy, nàng sẽ không tự mình lại đây, Viên Tử nhìn nhất cử nhất động của Nhiễm Nhan, càng lúc càng hồ nghi, “Ngài muốn tìm sách gì? Để nô tỳ giúp ngài.”
“Trước tiên nhặt sách dưới đất lên đi.” Nhiễm Nhan nâng nhẹ hàm dưới, ra hiệu về đống thư tịch bị nàng ta đụng rơi.
Viên Tử nói một tiếng “Dạ”, vội vàng ngồi xổm xuống nhặt sách lên.
Nhiễm Nhan cũng đi qua hỗ trợ, Viên Tử ngăn cản vài lần không có kết quả, nên cũng không nhiều lời nữa, động tác trên tay lại nhanh hơn rất nhiều. Nàng ta chỉ lo chồng sách lên, động tác đương nhiên sẽ không quá nhẹ nhàng, khi nàng ta cầm lên quyển cuối cùng, sợi chỉ đóng gáy sách có thể là vì quá lâu nên bị đứt ra, trang sách bung ra đầy đất.
“Nô tỳ đáng chết!” Viên Tử hốt hoảng thất sắc, lập tức quỳ xuống thỉnh tội.
Thư, trang giấy, đều không phải đồ rẻ tiền, còn có vài cuốn sách có giá trị mà có đem bán cả nhà nàng ta cũng không đền nổi.
Nhiễm Nhan ‘ừ’ một tiếng, ánh mắt lại bị một món đồ trên mặt đất hấp dẫn, những trang giấy rơi rụng trên mặt đất đều phiếm màu vàng nâu, bởi vậy một tờ giấy màu trắng như gạo nằm giữa có vẻ đặc biệt chói mắt.
Nàng duỗi tay cầm lên, nhẹ nhàng mở ra xem.
Là một bức thư không có quy tắc, chữ viết rất tinh tế, thanh tuấn sâu sắc, bên trên: Sống chết có nhau, cùng người thề ước. Nắm lấy tay người, cùng nhau đầu bạc.
Lạc khoản là…Đậu Trình Phong.
Mặt trên không có viết tên người nhận, nhưng Văn Hỉ Huyện chủ vốn đại môn không ra nhị môn không bước, nàng ta là người cẩn thận chặt chẽ như vậy, sao có thể đem thư tình người khác viết tùy tiện đặt trong thư phòng?
Thư viết cho Sài Huyền Ý? Nhiễm Nhan kinh ngạc, toàn bộ đầu óc đều là một câu: Không thể nào!!
Chẳng lẽ thật sự là Lưu Thanh Tùng nhất ngữ thành sấm? Văn Hỉ Huyện chủ vì hận những người đó đã phá nát gia đình nàng, mà nổi lên sát tâm?