Đại Đường Nữ Pháp Y - Part 2

Chương 302: Đại hôn, thơ tước phiến



Hôm nay Nhiễm Bình Dụ cùng Nhiễm Vân Sinh không thể quang minh chính đại đến tham dự, làm Nhiễm Nhan có chút mất mát, nàng từ khi đến Đại Đường, ngoại trừ phó tì bên người, hai người đối với nàng tốt nhất lại vì vấn đề thân phận mà không thể tham gia, bản thân Nhiễm Nhan cũng không để ý chuyện này, nhưng Nhiễm Bình Dụ cùng Nhiễm Vân Sinh kiên quyết cự tuyệt.

Tuy rằng không thể đưa dâu, Nhiễm Nhan lại biết bọn họ nhất định sẽ ở một nơi có thể thấy được nàng nhìn theo nàng xuất giá.

Đang nghĩ ngợi, xe ngựa đã dần dần ngừng lại, thanh âm bên ngoài ầm ĩ, Vãn Lục vội vàng nói: “Mau! Mau! Nương tử mau dùng quạt che mặt lại!”

Nàng vừa nói vừa vội vội vàng vàng lấy tấm lụa đỏ treo ở vách xe, chờ Nhiễm Nhan làm xong động tác, liền trùm lên đầu nàng.

Trước cửa ngay sau đó pháo trúc được đốt lên, chậu than cũng được đốt lên.

Bên ngoài truyền đến thanh âm băng nhân nhắc nhở, “Nhiễm nương tử, có thể xuống xe.”

Nhiễm Nhan đã sớm chuẩn bị thỏa đáng, được Vãn Lục và một thị tỳ khác đỡ chậm rãi xuống xe. Thoa điền lễ y tầng tầng lớp lớp, sắc thái diễm lệ, giống như ráng mây, làm mấy nương tử chưa lấy chồng hâm mộ không thôi, thêm thái độ Tiêu Tụng hôm nay thân thiện, bộ dáng tuấn lãng phi phàm, nhất thời làm ngây ngất rất nhiều nương tử của thế gia vừa và nhỏ, toàn bộ đem mệnh cách ‘khắc thê’ của Tiêu Tụng vứt ra sau đầu, chỉ giận chính mình không có một nhà ngoại là môn phiệt sĩ tộc!

Vãn Lục đi theo Hình Nương học ba tháng quy củ, cẩn thận dìu Nhiễm Nhan đi về hướng cửa chính, khi tới cửa, dừng bước, chờ tư lễ cao giọng nói: “Giờ lành đến! Tân nhân bái đường!”

Ngay sau đó liền có hai ba chục thị tỳ ôm những túi ngũ cốc năm sáu màu và gấm vóc chạy tới, trước tiên trải một tầng thảm đỏ trên mặt đất, rồi sau đó thả túi ngũ cốc và gấm vóc lên, ngụ ý tiền đồ như gấm, nối dõi tông đường.

Vãn Lục lúc này mới đỡ Nhiễm Nhan vượt qua ngạch cửa, con đường sau đó là Tiêu Tụng sóng vai cùng nàng.

Trời đang lúc hoàng hôn, hai hàng thị tỳ nâng đèn hoa sen dẫn đường phía trước, đằng sau có hai thị tỳ rải ngũ cốc và đậu, chuyện này không lãng mạn như rải cánh hoa, đối với Nhiễm Nhan và Tiêu Tụng, thật sự không thua gì khổ hình, cả đoạn đường dài như vậy, tuy hai thị tỳ rải rất có kỹ xảo, cơ bản đều rơi lại phía sau, nhưng luôn có vài hạt đậu lăn ra đằng trước, vạn nhất không cẩn thận dẫm phải rồi té ngã thì có thể ê mặt.

Tiêu Tụng thả chậm bước chân, đi rất gần Nhiễm Nhan, nhờ tay áo rộng che chắn trộm cầm lấy tay Nhiễm Nhan, ra hiệu cho nàng yên tâm. Hai người nắm tay đi đến chỗ lư hương bái đường trong trướng, quỳ lạy dưới sự chỉ dẫn của tư lễ. Kỳ thật thời gian bái đường cũng không dài, chỉ cần làm xong lễ giao bái. Sau khi kết thúc buổi lễ, khách nhân lập tức vây quanh chúc phúc, nói các loại lời ngụ ý cát tường.

Trong vòng vây của mọi người, Tiêu Tụng nhẹ nhàng cầm tay Nhiễm Nhan, đi vào động phòng.

Tư lễ chỉ huy tỳ nữ rải trướng, sau đó thắp lên nến hoa, hợp quyển.

Nhưng trước khi cử hành lễ kết tóc quan trọng nhất kia, tân lang còn có một chuyện cũng quan trọng phải làm, đó là niệm thơ tước phiến, tân lang niệm thơ tước phiến, để tân nương buông cây quạt che mặt xuống, bởi vậy còn có tên là khứ phiến.

Công bố dung mạo tân nương, đây là màn thích nhất của khách đến dự lễ, đối với nữ tử mà Trường An Quỷ Kiến Sầu cưới, mọi người càng thêm tò mò, vì thế tư lễ mới vừa quay đầu tuyên bố tước phiến, lập tức có người bắt đầu thúc giục Tiêu Tụng mau niệm thơ tước phiến.

Nhiễm Nhan ở sau cây quạt đột nhiên có chút hồi hộp, hơn hai tháng mới thấy mặt Tiêu Tụng, giờ phút này rất có cảm giác “cận hương tình khiếp”.

Chỉ nghe thanh âm thuần hậu của Tiêu Tụng chậm rãi đọc:

“Thành thượng phong sinh sáp chúc hàn,

Cẩm duy khai xứ lộ tường loan

Dĩ tri tần nữ thăng tiên thái,

Hưu bả viên khinh cách mẫu đan.”

Hình Nương dặn dò, phải ngâm đến lần thứ hai mới thả quạt xuống, Nhiễm Nhan nghe theo. Chuyện này cũng không kỳ quái, khi đọc lần đầu, tân nương có lẽ là cảm thấy ngượng ngùng, rụt rè v.v., hơn phân nửa sẽ nắm chặt cây quạt không thả, nếu tân lang đọc không tốt, có thể đọc lại bài thơ tước phiến, đọc đến bốn năm lần là bình thường.

Mọi người duỗi dài cổ đợi một lúc lâu sau, thấy không có động tĩnh, lại thúc giục Tiêu Tụng tiếp tục ngâm thơ.

Tiêu Tụng hơi mỉm cười, tiếp tục đọc:

“Khuê lý hồng nhan như thuấn hoa,

Triều lại hành vũ giáng nhân gia;

Tự hữu vân y ngũ sắc ánh,

Bất tu la phiến bách trọng già.”

Bài thơ này mang ý khuyên nhủ còn sâu sắc hơn: Tức phụ ngươi xinh đẹp, nhìn như tiên nữ giáng trần, nhất định là hào quang lóa mắt, không cần phải dùng quạt che.

Nhiễm Nhan chần chờ một chút, chậm rãi thả cây quạt trong tay xuống. Không phải nàng muốn rụt rè ưu nhã gì đó, mà tay nâng quạt đã tê cứng, còn thêm đồ trang sức nặng hơn 10 cân, hầu như muốn ép gãy xương cổ.

Nhưng theo cây quạt dần hạ xuống, dung nhan tinh xảo tuyệt luân của Nhiễm Nhan dần xuất hiện trong tầm mắt mọi người, mặt trái xoan, hàng mi mơ mộng, mũi thon nhỏ, đôi môi với đường cong nhu nhuận duyên dáng, da trắng hơn tuyết, trán vẽ hoa sen bằng đan chu, phối hợp với hai má hồng nhạt, càng tăng thêm ba phần diễm sắc, tóc đen toàn bộ được búi cao, là búi tóc của phụ nhân.

Tiêu Tụng vẫn luôn biết ngũ quan của Nhiễm Nhan rất xinh đẹp, nhưng kỳ thật cũng không cảm thấy nàng mỹ lệ đến động lòng người, hắn thích nàng, không biết là xuất phát nguyên nhân gì. Thường thấy Nhiễm Nhan mặt than lại không trang điểm, giờ phút này vô cùng kinh diễm, thêm rất nhiều ngày không gặp, trong lúc nhất thời làm hắn không rời được mắt.

Trong động phòng lặng ngắt như tờ, đầu của hơn phân nửa người đều bị trống rỗng mất vài giây, rồi tiếng hút khí nhẹ nhàng vang lên, Tiêu Tụng phục hồi tinh thần lại, thân mình hơi ngả về phía trước, nhỏ giọng nói: “Ta quả nhiên thật tinh mắt.”

Nhiễm Nhan giận dỗi lườm hắn một cái, lại không biết nhờ trang dung phụ trợ, cái lườm này, thật sự là làm cho kiều mị mọc lan tràn, Tiêu Tụng lập tức không muốn ra ngoài tiếp khách nữa.

Sau khi tước phiến là nghi thức kết tóc, uống rượu hợp cẩn v.v. chờ hết thảy nghi thức kết thúc, khách dự lễ ào tới như ong vỡ tổ, bắt đầu giai đoạn chọc ghẹo phụ nhân, hỏi tân nương những vấn đề xảo quyệt, cũng có vài phu nhân chưa sinh con, nhân lúc không ai chú ý trộm lấy vài món hoa quả rải trong trướng, để lấy chút hỉ khí, phù hộ sớm sinh con.

Náo loạn trong chốc lát, thì có tư lễ tới thông báo cho mọi người, Tiêu phủ chuẩn bị yến tiệc, thỉnh mọi người dời bước hưởng dụng. Mọi người lúc này mới lưu luyến rời đi, mà Tiêu Tụng cũng cần phải đi tiếp đãi bạn bè thân thích.

Ngồi trong yến thính đều là thân bằng, mà toàn bộ viện cũng bày đầy tiệc rượu, phàm là bá tánh muốn vào tham yến, mặc kệ là có quen biết hay không, chỉ cần bỏ vài văn tiền vào trong hồng bao, coi như lễ mừng, thì có thể vào ăn uống no nê.

Vốn cho rằng nhân duyên của Tiêu Tụng ở Trường An không được tốt lắm, cho nên cũng không chuẩn bị nhiều, lại không biết là hắn hôm nay quá hòa ái dễ gần, hay là bị không khí hôn lễ long trọng vui vẻ ảnh hưởng, hay là vì lòng hiếu kỳ, có rất nhiều người đến. Cũng may Tiêu thị là thế gia đại tộc, đã chuẩn bị đến thỏa đáng đầy đủ, lúc cần có thể thêm nhiều tịch, mới vừa đủ dùng.

Canh giờ còn sớm, chưa tới lúc viên phòng, Tiêu Tụng bị mọi người trong yến thính bao vây tranh nhau kính rượu, đặc biệt là những đồng liêu cùng thế hệ, bằng hữu với Tiêu Tụng, hoàn toàn căn cứ thái độ rót cho Tiêu Tụng say chết để không thể viên phòng, từng đợt từng đợt mà thay phiên nhau tới kính rượu.

Trong tân phòng, Nhiễm Nhan quỳ ngồi trong màn chờ, thoa điền trên đầu đã tháo xuống, tóc đen được buộc lại sau lưng. Nhưng lớp trang dung và y phục thì thế nào cũng phải chờ phu quân vào mới có thể động vào.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.