Đại Đường Nữ Pháp Y - Part 2

Chương 305: Người tự sát



Ngàn vạn lần đừng làm chuyện hối hận không kịp…

Tô Phục đời này chưa làm chuyện gì mà không hối hận, thêm một chuyện hay bớt một chuyện đối với hắn mà nói, cũng không ảnh hưởng gì lớn.

Tang Thần thấy hắn không nói lời nào, sắc mặt càng thêm trắng, lắp bắp nói: “Đại hiệp…tráng sĩ…ngươi…ngươi nghĩ thông một chút! Thiên địa to lớn, người như con kiến, có khó khăn nữa cũng bất quá là chuyện cỏn con thôi!”

Tô Phục không nghĩ tới Tang Thần nhìn văn văn nhược nhược mà lại có lòng dạ tiêu sái như vậy, Tô Phục hắn vốn chính là người mang khoái ý ân cừu, những lời này đã chạm đến tim hắn.

“Hào sảng.” Hắn ngửa đầu uống một ngụm rượu, giơ giơ túi rượu trong tay, “Uống được không?”

Non nửa canh giờ sau…

Chỉ thấy bên bờ sông một bộ áo bào tro đang ngồi xổm, bên cạnh có một nam tử mặc huyền y vững vàng, hai người cách nhau ba thước, nghe thiếu niên áo bào tro kia khóc đến nước mũi nước mắt tèm lem, nghẹn ngào nói: “…có điều nàng hiện giờ đã gả chồng, ta cũng không cần phải phân vân nữa, chỉ là trong lòng thực sự vô cùng khó chịu, lại hận chính mình vô năng, làm nghiên mực bùn lắng, hôm nay te te chạy tới đưa lễ mừng, không ngờ lại lạc đường, bây giờ cửa thành cũng đóng, ta chỉ có thể ăn ngủ ngoài trời ở vùng ngoại ô, cũng không biết năm nào tháng nào mới có thể tìm được đường về, ngày mai điểm danh chắc lại trễ nữa…ô ô ô…”

Té ra vừa rồi ở trên đường thò thụt tới lui sau lưng hắn, không vì cái gì khác, mà bởi vì lạc đường! Tô Phục chống trường kiếm, mắt nhìn xa xăm, tâm cảm thấy bản thân lại vừa làm thêm một chuyện đáng hối hận, mới vừa rồi không nên cho hắn uống rượu, mới uống một ngụm, đã bắt đầu phun một đống nước đắng* như tiểu tức phụ.

*giống bù lu bù loa

“Đại trượng phu sinh ra trên đời, sống không sảng khoái, không thỏa chí trong lòng như vậy, thì tồn tại còn có ý nghĩa gì nữa?” Tang Thần khóc đến khàn giọng, la lên một tiếng, đột nhiên lao thẳng vào hồ nước trước mặt.

Tô Phục hơi kinh ngạc, hắn trước nay chưa thấy qua gia hỏa nào nói xong làm liền như vậy, thậm chí lời nói còn chưa dứt, người đã rơi vào trong nước. Nhưng trên mặt lại rất nhanh khôi phục bình tĩnh như lúc đầu, rũ mắt nhìn Tang Thần đang quẫy đạp, nhàn nhạt giơ kiếm trong tay ra, “Muốn đi lên thì bắt lấy.”

Nước lạnh lẽo làm men say của Tang Thần nháy mắt tiêu tán hơn phân nửa, ít nhất sẽ không tiếp tục làm bậy, hắn vùng vẫy trong nước, căn bản không nghe được Tô Phục nói cái gì, nhưng thấy vỏ kiếm chìa ra thì đôi tay đã vội vàng tóm chặt lấy.

Tô Phục kéo hắn tới bờ, duỗi tay nắm cổ áo đằng sau của hắn xách lên khỏi mặt nước, ném lên bờ, xoay người bỏ đi.

“Tráng sĩ!” Tang Thần tóm lấy góc áo hắn, sặc hai tiếng khụ khụ, nói: “Ngươi có phải muốn về thành hay không, có thể đi cùng được không?”

Tô Phục hơi nhíu mày, tuy hắn không kiên nhẫn, nhưng có lẽ vì đây là lần đầu có người phun nước đắng không chút phòng vệ trước mặt hắn như vậy, làm hắn lại vi phạm quyết định trong lòng hắn thêm lần nữa, “Đi thôi.”

Tang Thần vội vàng bò dậy, đi theo Tô Phục về hướng cổng Chu Tước.

~~ * ~~ * ~~ * ~~ * ~~

Đêm đã vắng vẻ.

Sáng sớm hôm sau, tiếng trống canh còn chưa vang, Vãn Lục đã gọi Nhiễm Nhan rời giường. Tân nương dậy muộn là sẽ bị chê cười, Nhiễm Nhan liền mơ mơ màng màng bò dậy, ngồi vào bàn trang điểm, để Vãn Lục giúp nàng chải tóc.

Tiêu Tụng cũng đã tỉnh, đang lười nhác dựa trên giường nhìn Nhiễm Nhan trang điểm.

Thanh La dẫn bốn thị tỳ mang đồ rửa mặt đi vào, bởi vì Tiêu Tụng vốn không có thị tỳ, chỉ có thể để tỳ nữ hồi môn của Nhiễm Nhan hầu hạ.

Tiêu Tụng hơi nâng tay, cản bước chân Thanh La, ánh mắt vẫn nhìn chăm chú vào Nhiễm Nhan, chưa từng nhìn qua chỗ khác.

Đợi Nhiễm Nhan trang điểm xong, hắn mới rời giường lấy ý phục từ trong khay ra, mặc luôn vào. Thanh La có ý muốn bước tới hầu hạ, lại sợ uy nghiêm của hắn, có vẻ hơi tiến thoái lưỡng nan.

Một thanh âm nữ nhân trung niên vang lên ngoài cửa: “Lang quân, phu nhân, lão phu nhân sai nô tỳ tới lấy khăn gấm.”

Lão phu nhân là chỉ Độc Cô thị mẫu thân của Tiêu Tụng.

Nhiễm Nhan đêm qua nói thì nhẹ nhàng, lúc này vừa nghe lời này, sắc mặt xoát một cái đỏ bừng lên, lát nữa còn phải đem cái món đồ kia triển lãm trước mặt Độc Cô thị…

“Vào đi.” Tiêu Tụng cười liếc mắt nhìn Nhiễm Nhan một cái nói.

Đã là người do Độc Cô thị phái tới thu khăn gấm, nghĩ chắc cũng là người đáng tin cậy bên cạnh bà, vì thế Nhiễm Nhan liền đứng dậy đón.

Bước vào cửa là một phụ nhân chừng trên dưới 35 tuổi, mặc một cái áo ngoài màu xanh lục sẫm, hoa văn dây đằng chìm màu vàng, khuôn mặt trắng nõn, mái tóc đẹp đen nhánh được chải thành một búi tóc đơn giản, bên trên cắm hai cây trâm vàng có tạo hình cổ xưa. Phụ nhân này có ngũ quan rất bình thường, mũi thon nhỏ, môi hơi mỏng, nổi bật nhất không gì hơn là vầng trán cao mịn màng, cùng với hàng chân mày dài mảnh cong cong.

Vãn Lục dùng hai tay đưa hộp đựng khăn gấm cho nàng.

Phụ nhân tiếp nhận, lại mở nắp hộp ra, lấy cái khăn ra, hộp thì đưa cho thị tỳ bên người.

Vãn Lục cực kỳ quẫn bách, cúi đầu không dám phát ra tiếng động.

Phụ nhân mở khăn ra, nhìn thoáng qua vết máu bên trên, tay hơi dừng một chút, nhưng sắc mặt vẫn bình tĩnh giơ khăn ra trước mặt Tiêu Tụng, thấy Tiêu Tụng hơi gật đầu, mới cẩn thận xếp lại thả vào trong hộp, “Vậy nô tỳ liền trở về phục mệnh, A Lang và phu nhân đều ở bên nhà cũ, đừng quá lâu.”

“Làm phiền Thiền nương.” Tiêu Tụng khách khí nói.

“Cửu Lang không cần khách khí như thế.” Thiền nương hơi khom người thi lễ với Tiêu Tụng và Nhiễm Nhan nói: “Nô tỳ cáo lui trước.”

Nhiễm Nhan cùng Tiêu Tụng đáp lễ.

Tiêu Tụng vẫn một thân thường phục viên lãnh màu tím, không khác gì ngày thường, mà Nhiễm Nhan lại phải lăn lộn một hồi lâu, một bộ thoa điền lễ y màu xanh lá đậm, búi tóc cao trầm ổn hoa lệ, trên tóc là bốn cây thoa điền thon dài, so với thoa điền hơn 10 cân hôm qua thì nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

Tiêu Tụng nhẹ nhàng cầm tay Nhiễm Nhan, cầm từ trong nội môn lên đến trên xe ngựa.

Ngồi trên xe ngựa, Tiêu Tụng chồm sát vào bên tai nàng nhẹ giọng hỏi: “Còn đau phải không?”

Mặt Nhiễm Nhan đỏ lên, gật đầu không được lắc đầu cũng không xong, đành phải nhích mông qua, quay mặt đi chỗ khác.

Tiêu Tụng thấy nàng ngượng ngùng, mới cười dời đề tài đi, “Lần này người phải bái kiến là tổ mẫu, phụ thân, mẫu thân, đại huynh, đại tẩu, nhị huynh, nhị tẩu, bởi vì bổn gia ở khá xa, chờ sau ba tháng, lại cùng đi bái từ đường và bái kiến các vị thúc bá trưởng bối. Hôm nay đều là người trong nhà, ngươi không cần phải khẩn trương, Tương Thành công chúa làm người hiền lành, Gia Vinh Huyện chủ tuy hơi đanh đá, nhưng cũng không phải người vô lễ.”

“Ừm.” Nhiễm Nhan nghiêm túc nghe, những người này ngày sau chính là thân nhân của nàng, nếu không thể coi như thân nhân, cũng nhất định phải bảo trì hòa thuận mặt ngoài.

Tiêu Tụng vuốt ve tay nàng, tiếp tục nói: “Trong mắt phụ thân khó chứa nổi một hạt cát, nhưng nếu ông đã đồng ý để ngươi vào cửa, tất nhiên sẽ không làm khó dễ ngươi, mẫu thân làm người tuy cao ngạo một chút, nhưng sẽ không vô duyên vô cớ làm ngươi khó chịu.”

Độc Cô thị từng ra oai phủ đầu khi Tương Thành công chúa và Gia Vinh quận chúa nhập môn, nhưng đây là do bà cho rằng thân phận bọn họ đáng giá để bà động tâm tư, đối với Nhiễm Nhan, giờ phút này bà ước chừng sẽ cho rằng có thể giống như lão thái thái đè đầu bà vài thập niên, sẽ dễ như trở bàn tay mà đàn áp tức phụ có thân phận cũng không cao này.

Lui một bước mà nói, thân phận Độc Cô thị cao quý, hiện giờ cũng đã qua tuổi hoa giáp, chưởng gia cũng đã vài thập niên, đi khó xử con dâu cũng chỉ để lập uy mà thôi, bà đương nhiên khinh thường làm như vậy. Còn về tính cách cao ngạo, Tiêu Tụng thật sự giống Độc Cô thị hết 10 thành, người có thể lọt vào mắt thì mới chịu tốn tâm tư đi giao hảo hoặc đối phó, không vào mắt thì toàn bộ đều là cặn bã.

“Ta thấy rất khó nói.” Nhiễm Nhan nhớ tới tấm khăn gấm kia, không biết sau khi Độc Cô thị nhìn thấy thì sẽ có biểu tình gì, sẽ phản ứng ra sao.

Lời editor: mắc cười quá, để cái tên chương cho máu me, Tô đại hiệp a, tráng sĩ phải nghiêm túc tự vấn lại độ ngầu của bản thân đi nghe!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.