Đại Đường Nữ Pháp Y - Part 2

Chương 308: Nguyên do



Đủ loại ngạo kiều đủ loại biệt nữu của một gia đình cán bộ cấp cao, Nhiễm Nhan âm thầm kết luận.

“Ngươi sao lại trở mặt với a ông?” Nhiễm Nhan hỏi.

Tay Tiêu Tụng nắm tay nàng hơi căng thẳng, chần chờ một chút, mới nói: “Ông ấy hy vọng ta từ quan hồi Lan Lăng.”

“Vì cái gì?” Nhiễm Nhan kinh ngạc, thế gia đại tộc là nhờ thanh danh và tôn quý của quan vị lớn bồi đắp thành, Tiêu Tụng hiển nhiên là một người rất có tiền đồ về mặt chính trị, vì sao Tống Quốc Công lại muốn chặt đứt tiền đồ của nhi tử mình như vậy?

Hoa hạnh trong viện đã sắp tàn, cánh hoa trắng rơi đầy đất, Tiêu Tụng duỗi tay nhẹ nhàng vỗ vỗ lên thân cây, hoa trên cây bay lả tả, rơi như tuyết đầy đầu hai người, Nhiễm Nhan trừng mắt nhìn hắn.

Tiêu Tụng cười ha hả nói: “Cái cây này là khi còn nhỏ a gia sai ta trồng, là hạnh, cũng là hạnh*. Ông ấy nói nếu như không đường đường chính chính làm người, chỉ dựa âm mưu quỷ kế mà xử thế, sẽ không luôn luôn may mắn như vậy, sớm muộn gì cũng sẽ có ngày bại lộ, khi đó không chỉ bôi nhọ Tiêu thị, còn để lại tiếng xấu muôn đời.”

*đây là hai chữ ‘hạnh’ khác nhau, ‘hạnh’ 1 là chỉ hoa hạnh, cây hạnh aka cây mơ hoa trắng, còn ‘hạnh’ 2 là chỉ ‘hạnh phúc’, ‘hạnh vận’ aka may mắn

Nhiễm Nhan thật ra đồng ý với quan điểm của Tống Quốc Công, làm người nên lỗi lạc mới đúng, nhưng người không phạm ta, ta không phạm người, nếu bị bất đắc dĩ, không thể lỗi lạc, cũng không thể cố thủ. Tống Quốc Công là do quá cương trực công chính, cho nên mới không hòa nhập được ở nội các.

“Tộc trưởng Tiêu thị tuổi tác đã cao, họ đã sớm tìm kiếm tân nhiệm tộc trưởng, tộc lão nhất trí đề cử ta tiếp nhận chức vụ.” Tiêu Tụng nói ra nguyên do Tống Quốc Công muốn hắn từ quan.

Thị tộc khổng lồ như Lan Lăng Tiêu thị, việc của tộc trưởng rất nhiều, tuyệt đối không thể kiêm nhiệm, mà Tống Quốc Công vẫn luôn cho rằng tính cách và cách xử sự của Tiêu Tụng nếu chọc ra chuyện gì, sẽ làm bẽ mặt Tiêu thị, thậm chí có khi còn bị trục xuất ra khỏi Tiêu thị tộc phổ. Nhưng nếu tiếp nhận chức vụ tộc trưởng, dù có tâm cơ thâm trầm cũng thế, dù gì cũng là ở trong tộc, huống hồ còn có nhiều tộc lão ở bên cạnh giám sát hiệp trợ như vậy, cũng sẽ không có sai lầm gì ghê gớm.

Nhiễm Nhan nghĩ nghĩ, bỗng nhiên khựng lại, chồm sát vào hắn nhỏ giọng nói: “Vậy người mưu hại thê thất của ngươi, làm ngươi mang danh khắc thê kia, chính là vì vị trí tộc trưởng này à?”

Tiêu Tụng cười nhìn nàng, mặt mũi rạng rỡ, “Phu nhân vẫn nhạy bén như thế.”

“Bất hiếu hữu tam vô hậu vi đại, người nọ sợ cũng là muốn tạo ra khuyết điểm vô hậu cho ta, để các tộc lão đánh mất ý niệm, bất quá hắn không ngờ ta lại tương kế tựu kế, tự tạo cái danh ‘khắc thê’ cho mình.” Tiêu Tụng nhàn nhạt cười nói.

Tính tình Tiêu Tụng không thích hợp làm tộc trưởng, hắn vốn không phải là người dễ bị quy củ trói buộc, tính tình này cũng đã hình thành, làm tộc trưởng, nhìn thì như quyền lực rất lớn, nhưng đối với hắn mà nói, còn lâu mới được như cá gặp nước như trong chính trường.

Làm tộc trưởng, nhất định phải làm gương cho tộc nhân ở mọi phương diện, mệnh ‘khắc thê’ của Tiêu Tụng chính là một cái khuyết điểm chí mạng, cho nên hắn mới tương kế tựu kế.

Nhiễm Nhan lại chú ý tới lời hắn nói, hơi mím môi, trầm mặc một lát mới nói: “Những người chết đó…”

Có người là chính ngươi giết đi?

Tiêu Tụng không phủ nhận, chỉ lẳng lặng nhìn nàng, đôi mắt đen láy cất dấu một tia hy vọng.

“Thôi.” Nhiễm Nhan thở dài nói: “Ta sẽ không vì chuyện quá khứ mà nháo với ngươi, chỉ là sau này trước khi ngươi làm những chuyện như vậy, thì cùng ta thương lượng một chút đi.”

Tiêu Tụng khóe môi khẽ nhếch, “Được.”

Hai người lui tới trong phủ cả một buổi sáng, lúc sắp đến trưa, có thị tỳ đến thỉnh hai người đi dùng cơm.

Màu sắc món ăn tất nhiên là không cần phải nói, công chúa chủ trì nội trợ, đương nhiên không phải nhà người bình thường có thể so, nhưng Nhiễm Nhan ăn rất vô vị, lúc ăn không nói, trong bữa ăn bình thường không thể trò chuyện, nhưng khi trưởng bối ngẫu nhiên hỏi chuyện, phải buông đũa nghe xong, mới có thể tiếp tục ăn cơm.

Độc Cô thị đương nhiên không có gì quan trọng để hỏi nàng, bất quá là vì thử nàng.

Cũng may trước khi xuất giá, Hình Nương đã dạy dỗ hết từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ, lại thêm Nhiễm Nhan biểu hiện luôn bình tĩnh, nên cũng phối hợp vô cùng khéo léo. Coi như được mọi người Tiêu thị tán thưởng, tiếp nhận hơn.

Dùng xong cơm trưa, Tiêu Tụng liền cùng Nhiễm Nhan cáo từ rời khỏi nhà cũ.

Tống Quốc Công ngày mai phải về Kỳ Châu, bởi vậy Độc Cô thị vội vàng chuẩn bị, cũng không giữ lại, chỉ nói Tiêu Tụng yên tâm, lễ vật để ba ngày sau hồi môn đã chuẩn bị tốt, tất nhiên sẽ không chậm trễ Nhiễm gia.

Chuyện này cũng hoàn toàn không đại biểu là Độc Cô thị rất xem trọng Nhiễm Nhan, chẳng qua xuất phát từ tính tình bà mà thôi, thế gia thì phải có khí độ thế gia, hà tất phải tính toán chi li như mấy gia đình bình dân! Tiêu thị cũng không thiếu chút lễ hồi môn này, bà cảm thấy nếu so đo chuyện như vậy, không phải là làm Nhiễm Nhan khó sống, mà là tự làm mình khó sống.

Nhiễm Nhan đương nhiên minh bạch, cũng thấy may mắn là bà bà này của mình sĩ diện như vậy, vậy thì ít ra mặt mũi mọi người đều coi như tốt đẹp.

“A ông có biết những việc ngươi làm không?” lúc trước còn trong phủ, Nhiễm Nhan chưa kịp hỏi rõ ràng, chuyện Tiêu Tụng tự cấp cho mình cái mũ ‘khắc thê’, Tống Quốc Công đến tột cùng có biết hay không.

Tiêu Tụng bật cười nói: “Ông ấy mà biết, còn không lật trời lên, ông ấy chỉ cho rằng thị thiếp kia chọc ta không vui, bởi vậy trách phạt quá nặng mà lỡ lấy tánh mạng nàng ta.”

Tính mạnh của một tiện tịch thị thiếp không đáng giá gì, đừng nói giết một người, dù có giết một tá, Tiêu thị cũng có biện pháp bỏ qua chuyện này. Nguyên nhân Tiêu Tụng làm chuyện này, mới là quan trọng nhất.

“Bất quá hôm nay gây lộn cũng không chỉ vì một việc này, ta gần đây làm một vài chuyện bất lợi đối với thanh danh của Ngô Vương Khác, cho nên ông ấy tìm ta hỏi việc này, một lời không hợp ông ấy liền bốc hỏa.” Tiêu Tụng nửa dựa lên cạnh kỷ, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve ấm trà sứ trắng ở bên cạnh, ý vị không rõ mà cười, “Chuyện này cũng không phải là một lần hai lần, nói là phụ tử đánh nhau, nhưng kỳ thật mặc dù là ở trên triều, cũng chỉ có mình Ngụy Chinh dám bất chấp mà đánh nhau với ông ấy, ta là con ông ấy, sao có thể làm chuyện ngỗ nghịch như vậy.”

Nói cách khác, lần nào cũng đều là bị đập.

Tiêu Tụng xưa nay ở bên ngoài luôn khí thế nghiêm nghị, xét nhà người ta chém đầu người ta, người toàn Trường An đều sợ hắn như sợ quỷ, ai mà biết, đường đường Tiêu Thị lang lại bởi vì chính kiến không hợp với phụ thân mà bị đánh, ở nhà bị ông già đánh, còn không thể phản kích.

Tiêu Tụng có đa tâm kế đi nữa, gặp phải Tống Quốc Công một kích tất trúng kia, cũng chỉ có thể nhận, lão nhân gia kia, hỏa khí bốc lên, quản ngươi muốn nói cái gì, trước nện cho một trận xả tức rồi nói tiếp. Tiêu Tụng là con ông, lão tử giáo huấn nhi tử là chuyện thiên kinh địa nghĩa, càng không cần nhẫn.

“Có bị thương ở đâu hay không?” Nhiễm Nhan ngữ khí nhu hòa.

Tiêu Tụng sẵn đường theo cột bò lên trên, cười tủm tỉm nói: “Buổi tối ngươi không phải sẽ nhìn thấy sao?”

“Ta không muốn nhìn, cho nên ngươi đêm nay ngủ ở thư phòng đi.” Nhiễm Nhan nhìn hắn nhíu mày, hơi nhướng mày nói: “Ngươi không phải hâm mộ Phòng tướng được ngủ thư phòng sao?”

“Ngày sau còn dài, thư phòng để sau này ngủ cũng không muộn!” Tiêu Tụng cầm tay nàng, cười xấu xa.

Nhiễm Nhan đập lên móng vuốt hắn.

Hai người làm ầm ĩ, xe ngựa đã vào tới trong nội môn, Tiêu Tụng nhảy xuống xe, Nhiễm Nhan vừa mới ra đến cửa xe, trên eo căng thẳng, là bị Tiêu Tụng chặn ngang ôm xuống dưới.

“Chậc chậc, thật là hâm mộ chết người ta!” trên bậc thềm nội môn, Lưu Thanh Tùng thõng tay, mặt mũi đáng khinh nhìn chằm chằmhai người.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.