“Người muốn nhét người vào bên cạnh ta cũng không phải chỉ có những thị tộc đó, hiện giờ đang ở nơi đầu sóng ngọn gió, ta cần phải dự phòng trước.” Tiêu Tụng nói.
Dù cho là ai nhét người cho Tiêu Tụng, hắn cũng có thể cự tuyệt, nhưng khi đó mà cự tuyệt khó tránh khỏi sẽ làm người nghĩ nhiều, quyền lợi luôn đi cùng với ngờ vực, cho nên Tiêu Tụng đành phải tỏ rõ thái độ trước.
Tiêu Tụng thấy nàng vẫn cau mày, cười nói: “Cũng chỉ là bị Ngự Sử Đài tham tấu một quyển mà thôi, huống hồ đây cũng không coi là chuyện gì to tát, cùng lắm là phạt ta một tháng bổng lộc.”
Tiêu Tụng bí mật có quan hệ không tồi với vài vị ngự sử, tuy chuyện này truyền khắp Trường An, Ngự Sử Đài không thể giả câm vờ điếc, nhưng có thể tân trang một chút lời ăn tiếng nói, sẽ không làm quá sắc bén. Trong đám khai quốc công thần, một nửa đều là thê quản nghiêm, Phòng Huyền Linh còn từng bị Lư thị đánh, thánh thượng đối với phương diện này khá cởi mở, gặp phải cùng lắm cũng chỉ cười bất đắc dĩ, trừng phạt sơ sơ, cho bá tánh một cái công đạo mà thôi.
Ngày hôm sau.
Khi thượng triều, quả nhiên đúng như Tiêu Tụng sở liệu, thánh thượng chỉ trách cứ hắn hai câu, phạt một tháng bổng lộc, làm chính hắn nghiêm túc tự kiểm điểm.
Từ đó về sau, cửa Tiêu phủ lại khôi phục vẻ an tĩnh như trước, vài người có tâm tư kia cũng tạm thời ngưng nghỉ.
Trường An mùa đông năm nay chỉ đổ hai trận tuyết, sau khi qua năm mới, Tiêu Tụng thanh nhàn hơn một chút, chờ thai Nhiễm Nhan cũng ổn, hắn cứ cách vài bữa sẽ bồi nàng cùng nhau ra ngoài giải sầu.
Hôm nay ngay lúc được nghỉ tắm gội, Tiêu Tụng liền cùng nàng đi Khúc Giang đạp thanh, thuận tiện vào chùa dâng hương.
Xe ngựa vững vàng chạy trên đường lát đá, Nhiễm Nhan nằm trên giường nệm thật dày, một chút cũng không cảm giác được xóc nảy.
“Ta nghe nói thai phụ mỗi ngày đi lại nửa canh giờ đến một canh giờ sẽ có lợi cho sinh sản, đi nhiều không tốt. Đợi chút nữa khi lên núi, ta ôm ngươi, không cho phép cự tuyệt.” Tiêu Tụng cắt một miếng đào đưa cho nàng.
Nhiễm Nhan bất đắc dĩ, Tiêu Tụng nghe nói, khẳng định là nghe toàn bộ y sinh trong Thái Y Thự nói đi.
Mang thai đến bây giờ đã hơn bốn tháng, Tiêu Tụng hầu như ôm đồm toàn bộ sinh hoạt ẩm thực, nghiêm khắc quản chế đồ ăn cùng thời gian nghỉ ngơi của nàng.
Tiêu Tụng chưa từng thoát khỏi tâm lý khẩn trương, nhưng Nhiễm Nhan vẫn có thể cảm giác được. Nhiễm Nhan 17 tuổi mang thai là bình thường, ở Đường triều đại đa số nương tử đều sinh dục trước 20 tuổi, nhưng chết trong lúc sinh đẻ cũng bình thường, cho nên mới nói sinh hài tử là đi qua quỷ môn quan. Hơn nữa Tiêu Tụng cũng 27 28 mới đón đứa con đầu tiên, hắn đương nhiên coi trọng. Cho dù đến tháng thứ tư, Nhiễm Nhan nói có thể làm chuyện phòng the, hắn cũng chưa từng đòi hỏi.
“Ừm.” Nhiễm Nhan rất hiểu tâm tình này của hắn, cho nên không chút do dự đáp ứng.
Nàng ăn xong nửa quả đào, bỗng nhiên nhớ tới một việc, “Chuyện Thái Tử cùng Ngụy Vương sao rồi?”
Tiêu Tụng lau tay, nói: “Việc này tạm thời bị đè ép xuống, nghe nói thánh thượng tìm Tang Tùy Viễn khẩn thiết nói chuyện một lần, hắn cũng không tiếp tục truy cứu.”
Nhiễm Nhan rất kỳ quái, Tang Thần là người một con đường đi tới cuối, một khi nhận định chuẩn một việc, thì dù phía trước có núi đao biển lửa, cũng cố chấp mà đi về phía trước, không biết Lý Thế Dân dùng biện pháp gì thuyết phục hắn.
“Ngày hôm trước thánh thượng chỉ định Phòng tướng làm Thái Tử thiếu sư.” Tiêu Tụng nói, tiếp chung trà Vãn Lục đưa qua, nhấp một ngụm.
Thánh thượng còn chưa có ý muốn phế truất Thái Tử? Rõ ràng đã tới mức đêm khuya còn triệu quần thần tới thương nghị, Nhiễm Nhan không tin đây là việc Lý Thế Dân làm trong lúc nổi nóng xúc động.
Tiêu Tụng nhìn ra suy nghĩ của nàng, liền buông chung trà ngồi vào mép giường, nói: “Ngày hôm trước thánh thượng ở tại hành cung, em trai của Đột Lợi Khả Hãn liên hợp tay trong bức ép Hạ La Cốt con trai của Đột Lợi, thừa dịp bang đêm mai phục ngoài cung, tấn công hành cung, giết chết mấy chục vệ sĩ. Đây là mưu phản, triều dã trên dưới chấn động, sôi nổi phỏng đoán hành động này có phải do vị Khả Hãn Đột Quyết nào đó bày mưu đặt kế hay không, trước khi điều tra rõ, trữ vị không thể động, nếu không rất dễ dàng lung lay cả một quốc gia.”
Phòng Huyền Linh trong năm Trinh Quán đầu tiên đã từng cự tuyệt làm Thái Tử thiếu sư, vào lúc này lại đáp ứng, đơn giản là Đại Đường cần phải dùng phương thức như vậy để bình ổn chuyện phế truất.
Nhiễm Nhan thật ra đã nghe Ca Lam nói qua chuyện này, bất quá nàng cũng chỉ là nghe đồn, không tỉ mỉ kỹ càng như Tiêu Tụng nói.
“Ba Lăng công chúa thì sao?” Nhiễm Nhan vốn muốn tiến cung thăm dò tình huống, tóm một cái thời cơ để báo thù, nhưng không khéo là sau khi tìm hiểu rõ đại khái tình huống trong cung, nàng lại mang thai. Như thế cũng chỉ phải tạm thời dừng tay, nàng không nghĩ mang hài tử đi làm loại chuyện này, nhưng không thể không đề phòng nàng ta.
“Còn nhớ thù a.” Tiêu Tụng cười nằm bên người nàng, “Thánh thượng đã hạ chỉ, lệnh cho nàng ta cùng Sài Lệnh Võ giữa tháng sáu thành hôn, sau đó tiếp tục ở trong phủ tự kiểm điểm, trừ phi được cho phép, không thì không được ra khỏi phủ nửa bước.”
“Vì sao lại làm vậy?” Nhiễm Nhan không phải sát nhân cuồng, Ba Lăng công chúa bị báo ứng như vậy nàng cũng rất cao hứng, nhưng cũng nghi hoặc, người chết ở biệt viện công chúa bên kia đều là vô hộ tịch, hơn nữa Tiêu Tụng vì giấu đi dấu vết có người tập kích biệt viện, mà tạo ra tình huống lò luyện đan nổ mạnh ngoài ý muốn, trừng phạt rồi sau khi kết hôn còn cấm túc, lại không nói rõ kỳ hạn, là có chút quá nghiêm khắc đi.
“Khi còn ở Lan Lăng, ta không phải đã sai Bạch Nghĩa đem một phần chứng cứ giao cho ngự sử Mã Chu sao? Đó là chứng cứ Ba Lăng công chúa bức bách nam nhân làm luyến sủng cho nàng ta, hơn nữa trong đó có vụ án của Văn Hỉ Huyện chủ.” Tiêu Tụng nói.
Văn Hỉ Huyện chủ là cốt nhục duy nhất của ẩn Thái Tử, mặc dù mấy năm nay Lý Thế Dân không cho nàng đãi ngộ gì tốt, nhưng vì sâu trong nội tâm là áy náy đối với huynh trưởng, cũng sẽ không cho phép nàng xảy ra chuyện, nhưng Ba Lăng công chúa khiến cho Sài Huyền Ý phu quân nàng hút nha phiến, dẫn đến phát sinh một cọc án mạng, hơn nữa làm cho Văn Hỉ Huyện chủ hương tiêu ngọc vẫn, có thể nói là gián tiếp giết hại Văn Hỉ Huyện chủ, đây là điều mà Lý Thế Dân không thể chịu đựng.
Tiêu Tụng vẫn thường đánh rắn đánh nát đầu, lần nào cũng thọc trúng chỗ đau của Lý Thế Dân, hơn nữa chỉ sợ là vừa thấy Ba Lăng công chúa thì sẽ bị đau một lần, bởi vậy chỉ cần Lý Thế Dân một ngày còn tại vị, nàng ta rất khó có cơ hội xoay người, rất có thể kỳ hạn cấm túc lần này là cả đời.
Nhiễm Nhan phục hồi lại tinh thần, quay đầu lại phát hiện Tiêu Tụng đã thiếp đi bên cạnh nàng, mà lúc này xe ngựa lại đúng lúc dừng lại.
Vãn Lục tiến vào, Nhiễm Nhan ra hiệu cho nàng đừng lên tiếng.
Bởi vậy xe ngừng ở chân núi dưới chùa Từ Ân, Nhiễm Nhan lại bồi hắn ngủ trong chốc lát.
Thẳng đến khi có tiếng chuông ẩn ẩn truyền đến, Tiêu Tụng mới mở mắt, hàm hồ hỏi: “Tới rồi à?”
“Ừm.” Nhiễm Nhan đáp.
Tiêu Tụng xoa xoa đầu, ngồi dậy đẩy mành nhìn thoáng qua phía ngoài, kinh ngạc nói: “Ta ngủ lâu như vậy?”
Bên ngoài ánh mặt trời chói mắt, cũng đã sắp trưa.
Vãn Lục cùng Ca Lam nghe tiếng tiến vào, giúp phu thê hai người sửa sang lại dung nhan.
Tiêu Tụng chỉ cần vấn lại búi tóc, rồi ra ngoài trước, chờ Nhiễm Nhan sửa sang xong, đỡ nàng xuống xe.
Nơi xa tiếng chuông còn đang vang, Nhiễm Nhan nhìn nhìn chùa Từ Ân cách đó không xa, kỳ quái nói: “Đây là tiếng chuông ở nơi nào tới?”
“Phu nhân quên sao, Thanh Âm am ở ngay gần đây.” Vãn Lục đáp.
Đúng rồi, Huyễn Không ở ngay trong Thanh Âm am, Nhiễm Nhan nói: “Phu quân, ta thật lâu chưa gặp tiểu sư phó Huyễn Không, không bằng chờ lát nữa khi trở về đi đường kia, thuận đường đi nhìn nàng ta một cái?”
“Được.” Tiêu Tụng cười đáp.
Hai người đi đến chân núi, Nhiễm Nhan có chút khó xử, chùa Từ Ân hương khói cường thịnh, khách hành hương lên núi xuống núi nối liền không dứt, để Tiêu Tụng bế nàng lên, nàng thật sự có chút chướng ngại tâm lý. Nhưng nhìn cầu thang mấy trăm bậc, Nhiễm Nhan đúng là không dám tự mình bò lên trên.
“Phu quân, không bằng chúng ta trở về đi, chỉ cần tâm thành, Bồ Tát có thể cảm nhận được.” Nhiễm Nhan khuyên nhủ.
Tiêu Tụng không thèm suy nghĩ bế ngang nàng lên, đi lên trên. Bọn họ có động tác thân mật như vậy, thêm tuấn dung rạng rỡ của Tiêu Tụng, tức khắc trở thành tiêu điểm cho mọi người nhìn.
Khách hành hương chung quanh sôi nổi ghé mắt, có vài người âm thầm lắc đầu, có vài người che miệng cười. Nhiễm Nhan bình tĩnh chôn mặt vào ngực Tiêu Tụng, dù sao cũng không có ai quen nàng.
Ngay lúc nàng vừa an tâm, thì có một âm thanh trong trẻo chọc thủng thân phận bọn họ, “Tương võ hầu! Nhiễm phu nhân!”
Thanh âm này, Nhiễm Nhan nghe thấy thập phần quen tai…là con thỏ kia.