“Tiêu đại nhân quá khách khí.” Nhiễm Nhan nói.
Đại nhân, là xưng hô dành cho phụ thân ở Đường triều, Nhiễm Nhan gọi Tiêu Tụng là Tiêu đại nhân không phải chỉ chức quan, mà ý là Tiêu ba ba.
Sinh nhiều bào thai, kỳ thật đúng là tác dụng của phái nữ cao hơn một chút, phái nữ một lần bài xuất một tế bào trứng phân ra thành hai cái hoặc trên hai cái, hoặc một lần bài xuất hai hoặc hơn hai tế bào trứng, nếu đều được thụ tinh, thì sẽ xuất hiện tình huống song thai hoặc đa thai. Cho nên mới có chuyện song thai cùng trứng hay song thai khác trứng.
Nhiễm Nhan cẩn thận quan sát bộ dáng ba cái hài tử, lão đại cùng lão nhị bộ dáng không khác nhau lắm, Nhược Nhược khuôn mặt vẫn nhỏ yếu chưa nẩy nở, nhìn chưa ra tướng mạo.
Tiêu Tụng duỗi ngón tay chọc chọc hài tử.
Nhiễm Nhan quay đầu nhìn hắn, dưới ánh đèn ấm áp, Tiêu Tụng mặc một bộ trung y màu trắng, nằm nghiêng trên giường, một tay chống đầu, một tay trêu chọc cho hài tử đi nắm lấy, tóc đen đằng sau đổ xuống lớp chăn gấm, trên gương mặt tuấn mỹ mang ý cười nhu hòa, đôi mắt vốn sáng ngời, giờ phút này hàm chứa nụ cười, như một vũng nước suối mát mẻ. Hắn vì sợ chòm râu đâm đau hài tử, nên đã sớm cạo nhẵn, bộ dáng hiện tại này thoạt nhìn rất có tư thế hại nước hại dân.
Tiêu lão nhị đang quơ đến vui vẻ, nhưng đột nhiên khựng lại, một đôi mắt vô tội ngập nước nhìn chằm chằm Tiêu Tụng.
Không lâu sau thì ‘oa’ một tiếng khóc ré lên.
Hắn vừa khóc chưa lâu, Tiêu lão đại cũng đi theo ồn ào, Nhược Nhược đang ngủ bị tiếng khóc của hai vị huynh trưởng sợ đến ngốc, còn chưa mở mắt ra đã gia nhập hàng ngũ.
Tiêu Tụng đang chiếm ưu thế tức khắc rối beng, không biết nên dỗ đứa nào trước, trấn định thường ngày đã sớm quăng đi đâu không biết.
Nhưng Nhiễm Nhan thì thật ra khá bình tĩnh, “Lão nhị sợ là tè rồi.”
Ngoại thất Hình Nương cùng Vãn Lục nghe thấy thanh âm vội vàng chạy vào, lấy tã sạch, Hình Nương tay chân lanh lẹ mà thay cho Tiêu lão nhị.
Bốn người dỗ dành mất một lúc, mới làm ba cái tiểu gia hỏa ngừng nghỉ. Nhược Nhược vô tội mà nức nở, làm Nhiễm Nhan nhìn vô cùng đau lòng, duỗi tay bế bé lên vỗ nhẹ.
Lão đại lão nhị bên kia lại bắt đầu sung sướng, Tiêu lão nhị khơi mào mọi chuyện sau khi sảng khoái thậm chí còn nhếch miệng cười rộ lên.
“Tiểu tử thúi!” Tiêu Tụng vừa bực vừa buồn cười.
Nhược Nhược nằm trong ngực Nhiễm Nhan mới cảm thấy an ổn một chút, khóc một hồi rồi ngáp xong ngủ tiếp.
Cũng may không phải là Tiêu lão đại bắt đầu, nếu không sao có thể dễ dàng liền giải quyết như vậy!
Trong khoảng thời gian này, Nhiễm Nhan đã mò mẫm rõ ràng quy luật khóc của ba đứa nó, Tiêu lão nhị yêu khóc nhất, có đôi khi không thể hiểu được mà bắt đầu gào khan, nhưng đem người khác lăn lộn một hồi, hắn lại qua cơn mưa trời lại sáng. Tiêu lão đại khóc cũng không ít, nhưng bình thường đều là đi theo lão nhị ồn ào hừ hừ vài cái, người khác không khóc hắn cũng liền không khóc, nhưng nếu mà hắn khóc trước tiên, thì không khóc đến phong vân biến sắc, cỏ cây đau khổ, ruột gan người khác đứt từng khúc thì tuyệt đối không bỏ qua.
Bởi vậy hiện tại cả nhà đều rối loạn, toàn bộ phó tì quả thực đã đem Tiêu lão đại coi như Phật Tổ mà cung phụng, nấc một cái cũng làm một đám người khẩn trương hết nửa ngày.
Trong ba hài tử, Nhược Nhược ngoan nhất, ngày thường ăn no liền ngủ, tỉnh ngủ liền tìm ăn, không cho ăn cũng không khóc, chỉ là ủy ủy khuất khuất mà ngậm một bao nước mắt, muốn rơi không rơi sầu chết người ta, làm người nhìn mà đau lòng.
Nhiễm Nhan thở dài, sinh hài tử là cái việc tốn sức, nuôi hài tử càng là cái việc tốn sức, đặc biệt là nuôi đứa nguyên bản thể nhược. Cũng may có một bầy phó tì hầu hạ, nếu không lần này ba cái không biết phải làm gì bây giờ a!
Lăn lộn tới nửa đêm, chờ đón giao thừa trôi qua, cho mấy hài tử bú một lần, mới thả vào từng cái nôi.
Tiêu Tụng thoát lực mà nằm trên giường, “Kỵ nhi rất giống ta khi còn nhỏ.”
Nhiễm Nhan nằm xuống bên cạnh hắn, nói: “Từ nhỏ đã không học cái gì tốt, tuy đều không phải là xuất phát từ bổn ý, nhưng nhìn ra chính là cái mầm hư hỏng.”
“Muốn nói mầm hư hỏng, Thứ nhi mới là gian tà, ngươi nhìn thị tỳ cả viện đều để cho hắn dọa thành cái dạng gì, sợ là hắn chỉ thở mạnh một hơi thôi cũng có người sốt ruột.” Tiêu Tụng duỗi tay ôm Nhiễm Nhan, cười nói: “Ta nghĩ nghĩ, Thứ nhi cùng Kỵ nhi lớn lên sẽ rất rành điều khiển người khác.”
Nhiễm Nhan buồn ngủ đánh úp lại, hàm hồ nói: “Ngươi không bằng đi hỏi sư phụ, hắn nửa năm trước vẫn là cao nhân đệ tử của Đạo gia.”
Tiêu Tụng bật cười, hắn cũng biết chuyện về Ngô Tu Hòa, cứ mấy ngày lại đổi một cái sư môn, trong cùng ngày nói rất chân thật, thập phần có khảo chứng, nhưng mấy ngày sau lại nói khác đi, càng thần kỳ chính là trong vòng một năm không hề trùng lặp.
Thời gian chăm hài tử trôi qua vừa vất vả vừa nhanh. Bởi vì tình huống của hài tử đặc thù, bởi vậy phải dời tiệc một trăm ngày đến muộn hơn.
Lại qua thêm ba tháng, Nhược Nhược mới được hơn mười vị danh y đức cao vọng trọng tuyên bố thoát khỏi thời kỳ nguy hiểm, bộ dáng cũng nẩy nở không ít, hơn năm tháng tuổi, mới bảy tám cân, tiểu xảo lả lướt, vô cùng đáng yêu. Vì Nhiễm Nhan nghe nói dùng sữa mẹ lau mặt cho trẻ mới sinh, tương lai làn da sẽ rất non mịn, vừa vặn Nhược Nhược sức ăn rất yếu, Nhiễm Nhan liền mỗi ngày dùng sữa mẹ còn thừa rửa mặt cho Nhược Nhược.
Tuy đã dùng nước trong rửa lại, nhưng hình như mùi sữa khá nặng, kết quả là làm cho hai tiểu gia hỏa Tiêu Thứ và Tiêu Kỵ kia bò đến liếm mặt nàng, lần nào cũng làm cho Nhược Nhược mặt dính đầy nước miếng gào khóc. Nhược Nhược vừa khóc, hai đứa kia sợ quá mới thành thành thật thật mà ngồi một bên, như biết chính mình làm chuyện sai, có điều rất mau quên, lần sau vẫn bò tới liếm.
Nhưng nếu đem bọn chúng tách ra, ba cái tiểu gia hỏa đều không vui, khóc không ngừng.
Nhìn ba hài tử đều đã không còn nguy hiểm, liền chọn một ngày đầu xuân hoa nở ấm áp tổ chức cho bọn hắn một bữa tiệc đầy tháng muộn.
Tiêu Tụng nhân duyên không tồi, đồng liêu trong triều, bạn bè thân thích, quả thực so với khi bọn họ đại hôn không hề ít hơn.
Ba đứa bé được thay áo lụa đỏ, phấn điêu ngọc trác, vừa xuất hiện liền được mọi người chú mục, đặc biệt là những phụ nhân, lập tức xông tới.
Tiêu Thứ cùng Tiêu Kỵ thật ra rất lịch sự, vừa thấy mọi người, sôi nổi nhếch miệng cười, nhìn thấy món đồ nào xinh đẹp liền tóm lấy, những phụ nhân kia cũng không quá để ý, thấy tiểu gia hỏa đáng yêu như vậy thích thú, phàm là thứ không sắc bén, thì đều cho bọn hắn.
Hai đứa có được đồ chơi, lần lượt làm ổ trong ngực Ca Lam cùng Vãn Lục nghiêm túc nghiên cứu.
Nhược Nhược thì mang một bộ dáng sợ hãi, mắt to ngậm một bao nước mắt, nắm tay nhỏ xíu nắm chặt lại yên lặng mà ghé vào ngực Nhiễm Nhan, bộ dáng nho nhỏ kia thật là yêu chết người ta, hơn nữa mọi người cũng chưa gặp qua hài tử lả lướt xinh đẹp nào lại ngoan ngoãn như thế, trong lòng thích vô cùng, không ít người đương trường liền cố ý muốn định Nhược Nhược làm con dâu, nhưng đều bị Nhiễm Nhan uyển chuyển từ chối toàn bộ.
Hôm nay đắc ý nhất không ai hơn Tiêu Tụng, ta đây tuy rằng tuổi gần 30 mới có con, nhưng lập tức nhi nữ song toàn, tức phụ cưới được quá tốt, đành chịu thôi!
“Tẩu phu nhân có bí pháp sinh em bé không?” Trình Hoài Lượng không biết khi nào chạy đến bên cạnh Nhiễm Nhan, còn có đông đảo phu nhân nương tử có mặt ở đây, hắn cũng không thèm e lệ.
Trình Hoài Lượng cũng gấp gáp, bởi vì vị hôn thê của hắn là công chúa, cho nên không thể tùy tùy tiện tiện liền nạp thiếp, nhà hắn chỉ có hai cái thông phòng, có một nữ nhi, mắt thấy hắn vài năm nữa cũng ba mươi, chờ đến khi hắn cưới được Thanh Hà công chúa về nhà, liền tính mã bất đình đề mà mang thai, hắn cũng đến cùng tuổi Tiêu Tụng mới có con, huống hồ cũng không nhất định một thai là có thể sinh con trai.
Các vị phu nhân nương tử cũng không rảnh đi chê cười Trình Hoài Lượng, các nàng so với Trình Hoài Lượng càng muốn biết, chỉ là cảm thấy nhiều người nhiều miệng, chờ sau yến hội ngày nào đó bớt thời giờ bí mật thỉnh giáo, lần này hắn mở miệng, lại hợp ý các nàng.
Nhiễm Nhan thật đúng là không biết nói cái gì mới tốt, suy nghĩ sau một lúc lâu, mới do dự nói: “Cố gắng hơn chút!”
Lời này mọi người nghe một chút rồi thôi, khổ nỗi Trình Hoài Lượng là người nói chuyện không qua đầu óc, lập tức cười nói: “Lần này chính là ba đứa, tẩu phu nhân thực cố gắng a!”
Sắc mặt mọi người tức khắc thập phần xuất sắc, sắc mặt Nhiễm Nhan đặc biệt xuất sắc.
Trình Hoài Lượng lại rất hồn nhiên, nhìn Nhược Nhược trong lòng Nhiễm Nhan, ngạc nhiên nói: “Hài tử thật nhỏ, thật là đẹp mắt!”
Nhược Nhược hoảng sợ nhìn quái thúc thúc mặt đầy râu, trực tiếp mếu một cái, bộ dáng rõ ràng muốn khóc, quay đầu vùi mặt vào ngực Nhiễm Nhan.
Mấy phụ nhân vừa thấy, tức khắc xôn xao tan nát cõi lòng, sôi nổi mở miệng đuổi Trình Hoài Lượng, “Được rồi, ngươi mau đi đừng dọa Nhược Nhược nữa, đi mau đi mau!”
Ba hài tử ở bên ngoài chơi trong chốc lát, liền được ôm trở về hậu viện, để vú em cho bú. Nhiễm Nhan cũng ôm Nhược Nhược trở về hậu viện.
Hài tử năm tháng tuổi có bướng bỉnh đi nữa, tinh lực cũng hữu hạn, trời vừa tối, ba đứa liền ngủ, Nhiễm Nhan cũng tạm thời được giải thoát trong chốc lát.
Chuyện Nhiễm Nhan sinh hài tử, căn bản không có thông tri cho Nhiễm thị ở Tô Châu, đây là ý của Nhiễm Nhan. Nhiễm Nhan lệnh cho Thiệu Minh chú ý tin tức ở Tô Châu, biết được từ sau khi Nhiễm Thập Bát nương qua đời, Cao thị lại sinh non, lúc sau bà ta có chút tinh thần không bình thường. Đến nỗi không bình thường ra sao, thì cũng không rõ lắm, Nhiễm Nhan không muốn có bất kỳ khả năng nào có thể thương tổn đến con mình.
Huống chi, cái nhà kia chưa từng có ai để Nhiễm Nhan vào mắt, lúc trước khi Nhiễm Nhan xuất giá, ba ngày hồi môn, Nhiễm Văn lại vì Nhiễm Thập Bát nương bị bệnh liền không màng đến Nhiễm Nhan, thậm chí cả thể diện Tiêu thị cũng không để ý, một ngày cũng không muốn ở lâu mà vội vàng quay về Tô Châu.
Quả thật, Nhiễm Văn là một phụ thân biết đau lòng nữ nhi, nhưng lại cùng nàng không có nửa phần quan hệ.
Chuyện này, Tiêu Tụng cũng liền theo ý Nhiễm Nhan, hắn cho Nhiễm thị mặt mũi, hoàn toàn là vì chiếu cố thể diện của Nhiễm Nhan, nếu không có nguyên nhân này, hắn đường đường là đích tử Lan Lăng Tiêu thị, thánh thượng thân phong Tương Võ Huyện Hầu, Hình Bộ phó lãnh đạo, dựa vào cái gì phải coi trọng Nhiễm thị?
Bởi vậy chuyện này Tiêu Tụng chỉ báo cho Trịnh thị. Trịnh thị cũng có ý cùng Tiêu thị giao hảo, nên rất vui lòng đảm đương vai trò nhà mẹ của Nhiễm Nhan, phu nhân của Trịnh Nhân Thái liên tục đến thăm Nhiễm Nhan cùng ba cái tiểu gia hỏa.
Khi đã vào đầu hạ, hoa sen nở chen chúc đầy hồ nước của Tiêu phủ, hương khí vấn vít.
Mới vừa xong một trận mưa, cả viện tử đều là hương hoa sen trộn lẫn mùi bùn đất tươi mát. Bốn phía nhà thuỷ tạ treo màn trúc tinh mịn, trên sàn nhà trải tịch thật dày, chỗ gần nước cứ mỗi bốn thước có một thị tỳ đứng, phòng ngừa ba hài tử bò loạn.
Nhưng hiển nhiên chỉ là phòng ngừa, Tiêu lão đại nằm hình chữ X trên tịch, trên bụng đắp chăn gấm mỏng, Vãn Lục chịu thương chịu khó mà quạt cho hắn, người ta ngủ đến miệng phun bong bóng. Tiêu lão nhị thì đang phá một món đồ chơi nhỏ luyện trí não Lưu Thanh Tùng làm cho, Nhược Nhược thì ngoan ngoãn mà ngồi ở một bên, nhìn hắn phá.
Nhiễm Nhan cũng nằm nghiêng trên tịch bồi bọn chúng.
“Phu nhân, lang quân đã trở lại.” Có thị tỳ nói nhỏ bẩm báo.
Nhiễm Nhan khẽ ừ một tiếng, ngồi dậy, thấy ngay Tiêu Tụng đang bước vào nhà thủy tạ.
Hắn cười khanh khách mà nhìn mấy oa oa như ngọc trên tịch, còn có Nhiễm Nhan chờ hắn về, trong lòng liền bị cảm giác vui sướng cùng thỏa mãn tràn ngập. Bất quá nghĩ đến chuyện phát sinh gần đây, hắn cũng có chút không an tâm, bèn ngồi xuống nói chuyện với Nhiễm Nhan.
“Chờ hài tử tròn một tuổi, ta liền tìm thời gian rảnh đưa ngươi về Lan Lăng, phụ thân cùng mẫu thân cũng muốn gặp ba đứa nó.” Tiêu Tụng nói.
“Ừm, đây là nên làm, bất quá thân mình Nhược Nhược vẫn không tốt, sợ là phải lớn hơn một chút mới được.” Nhiễm Nhan sợ đường xá xóc nảy, ba hài tử còn quá nhỏ, sẽ chịu không nổi.
Tiêu Tụng gật gật đầu, phất tay cho đám thị tỳ lui xuống, mới nói: “Kỳ thật cũng không vội bây giờ, bất quá gần đây trong cung không an ổn, lúc trước ta cũng chưa nói qua với ngươi, cung thần bên người Thái Tử đã mất đi hai người rồi.”
Đông Cung cung thần, là thần tử phụ tá Thái Tử làm chính sự, hiện tại chức quan còn thấp, nhưng nếu được trữ quân coi trọng, một khi tân quân đăng cơ, tất nhiên có địa vị cực cao.
“Sao lại như vậy?” Nhiễm Nhan hỏi.