Trên mặt An Cẩn bỗng nở ra nụ cười, “Nhưng giết hắn, sao có thể thống khoái hơn so với hủy hoại hắn. Chỉ có huỷ hoại hắn, mới có thể tiêu trừ một phần vạn nỗi hận trong lòng ta.”
An Cẩn cũng coi như là con cháu thế gia, đối với hắn mà nói, trở thành như hiện tại, còn không bằng trước kia chết luôn cùng với người nhà. Hắn để ý không chỉ là tôn nghiêm của bản thân, mà trên vai hắn còn gánh vác toàn bộ hi vọng của Đoạn thị.
Rơi xuống cái vũng lầy này, không những toàn bộ hi vọng của Đoạn thị sụp đổ, mà còn đến mức đoạn tử tuyệt tôn, nỗi hận này, sao có thể chỉ cần chính tay đâm kẻ thù thì có thể giải thoát?
Bản thân Nhiễm Nhan cũng không phải là một người dễ nghĩ thông, cho nên đối với tâm tình giờ phút này của An Cẩn, nàng cũng có thể cảm thụ một chút. Nhưng người đều là ích kỷ, nàng không đành lòng giết hắn, nhưng nếu sinh mạng nàng bị uy hiếp, nàng cũng không thể ngồi chờ chết. Nàng không đành lòng, An Cẩn cũng có thể không đành lòng đối với nàng sao?
Huống hồ, tình huống hiện tại, nàng còn đang ở vào hoàn cảnh xấu.
“Hiến Lương phu nhân tạm thời chờ ở đây, chờ ta đi làm xong một chuyện cuối cùng, lại đến quyết biệt cùng phu nhân.” An Cẩn tựa như một phiến lá từ trên cây nhẹ nhàng rơi xuống, chuyển động vài cái, đã thong dong lật qua tường cao. Nhìn bộ dáng này, võ công không yếu.
Nhiễm Nhan không nghĩ tới, hắn cứ vậy mà thả nàng, là tự tin người khác vô luận tìm ra sao cũng không tìm được nơi này? Hay là, căn bản là không muốn giết nàng? Nàng không kịp nghĩ nhiều như vậy, vội vàng dịch về hướng cây hợp hoan kia, dùng sức mài đứt dây thừng trên tay.
Tay Nhiễm Nhan bị trói ra đằng sau, tay chân có dây thừng nối với nhau, căn bản không ngồi dậy được, động tác mài dây cũng cố sức. Nàng lựa chọn trước hết mài đứt phần dây nối giữa tay và chân, một khi nó đứt ra, nàng liền có thể đứng thẳng người, đi tìm xem có thứ gì bén hơn hay không.
Mặt trời mùa hạ chói chang, lại sắp đến trưa, mặc dù là dưới tàng cây, Nhiễm Nhan chỉ mài trong chốc lát, cả người đã đổ mồ hôi đầm đìa, toàn thân đau nhức, mà sợi thừng kia chỉ hơi xù lông.
Nàng nghỉ ngơi trong chốc lát, thử duỗi tay túm sợi thừng kia, xem có thể với tay đến dưới chân hay không. Nhưng hiển nhiên dù thân thể Nhiễm Nhan khá mềm dẻo, cũng không thể hoàn thành loại động tác như làm xiếc này, đành phải thành thành thật thật mà tiếp tục mài dây thừng lên thân cây.
Mới vừa rồi người bên ngoài đã lục soát qua nơi này, chỉ sợ một chốc một lát cũng sẽ không quay lại, Nhiễm Nhan vừa mài vừa nghĩ.
Nàng đang mài đến nghiêm túc, bỗng nhiên nghe thấy một tiếng vang nhỏ, không khỏi ngẩng đầu nhìn lên, lại thấy một người trong bộ quan phục màu xanh lục đang đi về hướng này.
Dưới ánh mặt trời, màu da càng như tuyết.
“Tô Phục.” Nhiễm Nhan dừng động tác.
Tô Phục nhìn nàng một cái, rút trong tay ra một thanh kiếm đã ra khỏi vỏ, vung kiếm nhanh như chớp, chuẩn xác cắt đứt cùng lúc dây trói trên cả tay lẫn chân nàng.
Nhiễm Nhan từ trên giường đứng lên, nói một tiếng, “Đa tạ.”
“Đắc tội.” Tô Phục không đáp lời Nhiễm Nhan, duỗi tay ôm lấy eo nàng, động tác mau lẹ, thoải mái lật qua tường cung trùng trùng điệp điệp, thẳng đến cửa Đại Lý Tự mới buông nàng xuống.
Nhiễm Nhan còn tưởng rằng sẽ có một hồi chiến đấu sinh tử với An Cẩn, hiện tại thoát thân, không khỏi cảm giác rất nhẹ nhàng, ít nhất là không đến nông nỗi vạn bất đắc dĩ.
Nhưng mà Tô Phục căn bản không có sở cầu, đối với phần ân tình này, Nhiễm Nhan ngoại trừ nói một tiếng cảm ơn, thật sự không biết phải báo đáp như thế nào. Quan hệ giữa hắn và nàng, thực sự vi diệu, không phải bằng hữu cũng không phải người yêu, phảng phất chỉ như hai người xa lạ cộng với một chút tình yêu nhè nhẹ, lại bình lặng như cố nhân lâu ngày gặp lại.
“Cảm ơn.” Nhiễm Nhan lại nói thêm lần nữa.
“Chuyện nhỏ không tốn sức gì, không cần nói cảm ơn.” Tô Phục dứt lời, xoay người đi về hướng Thái Y Thự.
“Hiến Lương phu nhân!” Hà tự chính đang dẫn người vội vàng chạy ra, lại thấy Nhiễm Nhan đứng ở cửa, không khỏi đầy mặt kinh ngạc, “Ngươi không phải bị người cướp đi sao?”
Từ sau khi kiến thức con người của Hà tự chính, Nhiễm Nhan đối với người này chán ghét đến cực điểm, cũng không muốn cho hắn sắc mặt tốt, nhàn nhạt nói: “Là bị cướp, nhưng lại chạy thoát được, Hà tự chính đối với chuyện ta chạy thoát được có ý kiến sao?”
“Chạy thoát được là tốt rồi, ngươi không biết, mới vừa rồi Tiêu Thị lang từ Khúc Giang vội vàng trở về, biết được chuyện phu nhân bị cướp đi, đã phát giận rất dữ.” Hà tự chính ra vẻ Nhiễm Nhan có thể thoát hiểm là rất may mắn.
“Phu quân ta đang ở đâu?” Nhiễm Nhan hỏi.
“Thánh thượng triệu kiến.” Hà tự chính nói: “Hiến Lương phu nhân mời vào đi.”
“Đa tạ.” bên người Nhiễm Nhan không có hộ vệ, cũng không thể quay về một mình, đành phải ở Đại Lý Tự chờ Tiêu Tụng trở về.
Nàng bên này vừa nhấc chân, liền nghe thấy có người cấp báo, “Hà tự chính! Không xong rồi, Đông Cung xảy ra chuyện lớn, nội thị An Cẩn bắt cóc Thái Tử.”
“Cái gì?” Hà tự chính thầm nghĩ, đây là tranh đấu nội bộ sao?
“Nội thị An Cẩn bắt cóc Thái Tử, Tạ Thiếu Khanh cùng với Tiêu Thị lang đã từ Cam Lộ điện chạy qua đó, thỉnh ngài lập tức tăng cường thêm nhân thủ, bảo đảm Thái Tử bình yên vô sự.” Vị kia mặc bộ quan phục màu xanh lục toàn thân ướt sũng mồ hôi, như là mới từ trong nước xách ra.
Hà tự chính cũng bất chấp Nhiễm Nhan ở đây, vụ án này, mặc kệ Thái Tử có dính vào hay không, hắn đều không thể chết ngoài ý muốn, cho dù muốn trị tội, cũng phải nguyên vẹn giao cho thánh thượng trị tội, vạn nhất xảy ra chuyện, Hà tự chính hắn có mọc thêm đầu cũng không đủ chém.
Nhiễm Nhan chần chờ một chút, cũng đi theo.
Đội ánh mặt trời ban trưa nóng rát, làn da của Nhiễm Nhan đã muốn bỏng, chỉ có thể chạy thẳng một đường tới Đông Cung thật nhanh. Khi đang ở trên con đường nhỏ chạy về hướng Đông Cung, vừa vặn gặp được Tiêu Tụng cùng Tạ Tĩnh đang vội vã chạy tới.
“Phu nhân!” chân mày nhăn tít của Tiêu Tụng lập tức giãn ra, đáy mắt hiện ra một mạt ý cười.
Tiêu Tụng vừa mới từ Khúc Giang chạy về, liền bị triệu đi Cam Lộ điện, hắn chỉ kịp quét mắt nhìn sơ hiện trường bắt cóc, phái hơn một trăm người đến nơi hắn suy đoán để tìm, nhưng khi hắn từ Cam Lộ điện bước ra, lại nghe thị vệ nói là không thu hoạch được gì, lòng đang nóng như lửa đốt, lại nhận được tin Thái Tử bị bắt cóc, hắn hoài nghi bắt cóc Thái Tử và bắt cóc Nhiễm Nhan chính là cùng một người, bởi vậy mã bất đình đề mà chạy tới, làm Tạ Tĩnh một đống xương già mệt đến bủn rủn.
Trước mắt thấy Nhiễm Nhan không có việc gì, tảng đá lớn đè ở trong lòng rốt cuộc rơi xuống, giờ lại cảm thấy chuyện Thái Tử bị bắt cóc bất quá cũng chỉ là chuyện nhỏ.
Bọn thị vệ không tìm được người, Tiêu Tụng chỉ cho là mình phỏng đoán sai lầm, dù gì cũng không có thời gian thăm dò hiện trường cẩn thận, nếu hắn biết, những thị vệ đó theo chỉ thị của hắn đi đến được chỗ chỉ cách nơi Nhiễm Nhan bị nhốt vài bức tường, lại không phát hiện điểm đáng ngờ, phỏng chừng là không có biểu tình như hiện tại.
“Chính sự quan trọng, có chuyện gì để sau rồi nói.” Nhiễm Nhan nói.
Tiêu Tụng gật đầu, cầm tay Nhiễm Nhan đi vào Đông Cung.
“Tiêu Thị lang, Tạ Thiếu Khanh, phạm nhân đưa Thái Tử tới lương các* rồi.” Đội chính thấy rốt cuộc chủ sự đã tới, lập tức đến bẩm báo.
*lương là ‘mát mẻ’, ngược nghĩa với ‘noãn các’
Tiêu Tụng trầm giọng nói: “Đã biết, phái người đi thông báo cho Đại Lý Tự Khanh cùng Hình Bộ Thượng Thư.”
“Dạ!” đội chính lĩnh mệnh đi xuống, phái một người khác đến mang Tiêu Tụng đi lương các.
Từ hành lang gấp khúc đi qua, từ xa Nhiễm Nhan đã nhìn thấy bên cạnh lương các kia, cũng có vài cây hợp hoan cành lá rậm rạp, màu xanh mượt mà, mây tía trải rộng, trên tấm biển che khuất dưới tàng cây, mơ hồ có thể thấy được hai chữ “Thanh Tuyền”.
Lời editor: ihhhhhh!! Tô Tô kìa…