Nhiễm Nhan mở tin ra, cẩn thận đọc qua một lần, không khỏi kinh ngạc nói: “Có người nhắm vào lăng tẩm của tổ mẫu? Vì sao?”
“Có lẽ là vì kho vàng của Tiêu thị chúng ta.” Tiêu Tụng thấy mặt nàng lộ vẻ nghi hoặc, liền giải thích: “Bình thường đại tộc đều có dự trữ một mớ tài vật, nếu gia tộc bị đại thương nguyên khí, chỉ cần còn có một mạch hương khói, tương lai liền có thể chỉ bằng số tiền tài này mà đông sơn tái khởi, nơi cất giấu tài vật của Tiêu gia chúng ta, chỉ có tộc trưởng các đời và gia chủ của dòng chính biết, bất quá ta thật ra có biết một chút.”
Tiêu Tụng dựa vào gối mềm trên đầu giường, nói: “Nghe nói là có địa đồ được truyền xuống, địa đồ này bị chia ra, để con dâu dòng chính của Tiêu gia bảo quản. Ta sở dĩ biết những thứ này, là bởi vì lần trước Lăng Tương bị giết. Hung thủ không chỉ là muốn giá họa cho mẫu thân, mục đích cuối cùng chỉ sợ là muốn có được địa đồ trong tay tổ mẫu.”
Càng là thế gia đại tộc thì càng sợ một ngày nào đó bị lật đổ, cho nên lưu trữ tài vật nhất định không chỉ là một con số nhỏ.
“Bản đồ hẳn là truyền tới tay a gia đi? Vì sao còn muốn nhắm vào lăng tẩm?” Nhiễm Nhan khó hiểu nói.
“Ta đã từng hỏi qua mẫu thân, bà nói trên tay bà vốn dĩ có một phần, mà phần của tổ mẫu cũng không có truyền lại cho bà.” Tiêu Tụng cầm tay Nhiễm Nhan nói: “Có điều chuyện này cũng không quan trọng, hung thủ chỉ biết Tiêu thị có cất giấu tiền tài, lại không biết địa đồ bị chia ra làm nhiều phần như vậy. Ta từng nhìn kỹ cây trâm kia của ngươi, rất có thể hoa văn bên trên cũng là một phần của địa đồ.”
“Nói như vậy, trong tay Đông Dương phu nhân cũng có?” Nhiễm Nhan nói.
Tiêu Tụng gật đầu, “Đương nhiên, bà ta là Hoàng Hậu cuối cùng của Tiêu thị, chỉ sợ không chỉ có, mà sẽ có một phần lớn.”
Nhiễm Nhan bỗng nhiên hiểu ra, Lý Thái vì cái gì sẽ hợp tác với một nữ lưu, dù cho một mặt là bởi vì Đông Dương phu nhân đích xác có thực lực, mặt khác, chỉ sợ đó là bởi vì bà ta lộ ra trong tay có địa đồ kho tàng của Tiêu thị. Nếu Lý Thái muốn binh biến mưu phản, thần không biết quỷ không hay mà tích trữ tiền tài, đây tuyệt đối là điều quan trọng nhất trong những điều quan trọng.
“Nói như vậy, đã rõ ràng ai là người nhắm vào lăng tẩm lần này?” Nhiễm Nhan nhíu mày nói.
Tiêu Tụng gật đầu, “Trong tin không tiện nói kỹ càng tỉ mỉ tình huống, bất quá Tiêu thị ta tốt xấu gì cũng là một cây đại thụ, nếu thật sự để cho Lý Thái dễ dàng bật gốc, vậy thì không phải là Tiêu thị nữa. Bổn gia nói động tĩnh này cho chúng ta biết, cũng chỉ là muốn nhắc nhở chúng ta, Trường An chỉ sợ là sẽ không thái bình.”
“Ta hiện tại lại nghĩ, bọn họ nên mưu triều thì liền mưu triều, soán vị thì liền soán vị, cứ kéo mũi tên lên dây như vậy, căng đến quá lâu, làm những người xung quanh như chúng ta cứ lo lắng sẽ bị ngộ thương, nửa vời khó chịu vô cùng.” Nhiễm Nhan thở dài.
Nhiễm Nhan không sợ đối mặt với hoạ chiến tranh, mấy người đó binh biến hay là mưu biến, vốn dĩ đều không liên quan đến nàng, nhưng hiện tại cứ thỉnh thoảng lại có người nhằm vào bọn họ, tình huống thật sự không ổn. Trong lịch sử có ghi chép lại Lý Thừa Càn và Lý Thái không lật đổ được Trinh Quán chi trị, nhưng không ghi chép lại năm sinh năm mất của Tiêu Việt Chi cùng với thê tử. Dựa vào tính cách của nàng, cảm thấy vẫn là dao sắc chặt đay rối thì thống khoái hơn nhiều.
Tiêu Tụng nhéo nhéo tay nàng, nhẹ trách mắng: “Không lựa lời gì hết.”
Hai người nhìn nhau cười, lẳng lặng nằm trong chốc lát, Nhiễm Nhan liền đi tắt đèn.
Mưa đã tạnh được hai ngày.
Mùa thu khô ráo, rất nhanh mặt trời đã hong khô mặt đất. Hai ngày này Tiêu Tụng vẫn luôn chú ý chặt chẽ hướng đi trong triều, trong gió êm sóng lặng ẩn ẩn lộ ra vài phần ngột ngạt làm người bất an.
Tiêu Tụng hủy bỏ hành trình.
Đi Lan Lăng vốn là vì tránh phong ba tranh giành trữ quân, nhưng hiện giờ có người nhắm vào kim khố của Tiêu thị, bọn họ mạo muội lên đường, nói không chừng sẽ lọt vào ổ phục kích, ở trong thành Trường An, tuy cũng không yên ổn, nhưng dù sao cũng là dưới chân thiên tử, đương kim thánh thượng còn khoẻ mạnh, trừ phi là kẻ điên như An Cẩn, nếu không thì không có ai dám công khai ra tay với bọn họ.
Để tránh bị Ngự Sử Đài buộc cho cái tội khi quân, Tiêu Tụng đành phải trình lại sổ con cho thánh thượng, nói nhận được tin tức từ bổn gia, xung quanh Lan Lăng có cường đạo lui tới, hiện tại đã cảnh báo cho quan phủ địa phương tiến hành xử lý, nếu có thể mau chóng xử trí tốt, bọn họ lại xuất phát, dù sao mang theo ba đứa trẻ còn chưa tròn một tuổi, gặp phải tình huống bất ngờ, thật sự rất nguy hiểm.
Chuyện nhỏ như vậy, Lý Thế Dân căn bản là sẽ không quá để ý, cùng lắm cũng chỉ là liếc mắt qua sổ con một cái, nhưng trình tự thì không thể lơ là.
Tiêu Tụng xin nghỉ một tháng, cũng trở nên thanh nhàn, ở nhà trêu trêu hài tử, bám bám phu nhân, đọc sách. Hắn lần này vừa nghỉ ngơi một cái, làm cả đám người Hình Bộ bận bịu đến điên, nghe nói Tiêu Tụng không đi nữa, liền thỉnh thoảng cầm công văn tới cửa quấy rầy.
Thời tiết dần dần lạnh xuống, ngay giữa thu. Trong cung tổ chức yến hội cho bách quan, cáo mệnh phu nhân cấp ngũ phẩm trở lên, Tiêu Tụng cùng với Nhiễm Nhan tất nhiên là nằm trong danh sách được mời.
Các cung phi đã sớm nghe nói nhà Tiêu Thị lang một thai được ba đứa, đều muốn chính mắt nhìn một lần, bởi vậy Vi Quý Phi liền đặc biệt hạ lệnh, cho phép mệnh phụ mang theo con cái vào cung, trước yến hội một ngày, còn đặc biệt sai người đến nói chuyện này cho Nhiễm Nhan.
Nhiễm Nhan sao có thể không hiểu, dù cho trong lòng có không muốn cỡ nào đi nữa, cũng chỉ có thể vâng theo.
“Phu quân, chúng ta có thể làm bộ không hiểu đi?” Nhiễm Nhan đã trang điểm lộng lẫy còn ráng giãy giụa lần cuối cùng.
Thời gian còn sớm, Tiêu Tụng một thân quan phục đỏ nằm nghiêng trên tịch, trêu đùa hai đứa nhi tử được cho ăn mặc như hai đứa bé cầu phúc, nhìn nàng khẽ cười nói: “Yến hội mà thôi, mang theo hài tử, sau đó chúng ta cũng dễ lấy cớ thoát thân sớm a!”
Nhiễm Nhan nghĩ tới nghĩ lui, Lý Thái còn chưa có chuẩn bị tốt, hẳn là sẽ chưa có lá gan mưu phản bức vua thoái vị, bởi vậy cũng yên lòng.
Viện nơi mệnh phụ tụ tập trong yến hội không cùng chỗ với bách quan, Tiêu Tụng nói: “Chỉ là vất vả phu nhân phải mang ba hài tử.”
“Nơi nào cần ta mang? Đều là bà vú cùng Vãn Lục ôm thôi.” Nhiễm Nhan ngồi quỳ xuống trước đài trang điểm, dùng lược sừng trâu chải đầu cho Nhược Nhược.
Nhược Nhược ngoan ngoãn khoanh chân ngồi trên tịch, cúi đầu chơi một con thỏ bằng gỗ.
Ba phụ tử bên kia lúc đầu còn kiên nhẫn mà nhìn chằm chằm hai mẹ con lăn lộn bên này, không lâu sau, liền mạnh ai người đó chơi, Tiêu Tụng cũng sai thị tỳ đưa sách vào đọc tống cổ thời gian, chờ đến khi Nhiễm Nhan thay xong quần áo, chải xong tóc cho Nhược Nhược, phụ tử ba người đã nằm tứ tung ngang dọc.
“Gia gia.” Nhược Nhược bò lên người Tiêu Tụng.
Tiêu Tụng ngái ngủ dùng hai tay nâng bé lên, “Nhìn xem nữ nhi của ta có đẹp hay không.”
“Phụ tử cùng một cái đức hạnh, hai cái tiểu tử thúi này đều ngủ đến chảy nước miếng, Tiêu Việt Chi, ta kêu ngươi mang bọn nó đi chơi, sao lại ngủ hết rồi?” Nhiễm Nhan duỗi tay kéo kéo Tiêu Tụng.
“Yến hội phải tới khuya mới kết thúc, vừa lúc ngủ bù một chút.” Tiêu Tụng đứng dậy, cẩn thận ngắm nghía Nhược Nhược, khen: “Ừm, đẹp, phu nhân thật khéo tay.”
Nhiễm Nhan không thèm để ý tới hắn, nhẹ nhàng đánh thức hai cái tiểu gia hỏa.
Bên ngoài đã là hoàng hôn đổ bóng chiều tà, Nhiễm Nhan cùng với Tiêu Tụng ở nhà dùng cơm, lại cho ba hài tử ăn no, mới lên xe ngựa trong nội môn, vào cung.
Đây vẫn là lần đầu tiên Nhiễm Nhan tham gia Đường triều thịnh yến, chịu ảnh hưởng của mẫu thân kiếp trước, nàng đối với văn hóa cổ đại cũng cảm thấy tương đối hứng thú, có thể tận mắt nhìn thấy, trong lòng Nhiễm Nhan vẫn rất là cao hứng.
Thanh âm xe ngựa lục cục lăn trên đường đá phiến, ba hài tử hưng phấn mắt tròn xoe, Tiêu lão nhị thường ngày hiếu động lúc này càng giống mấy đứa bị tăng động, hớn hở đến không giữ được.
Xe ngựa trực tiếp đi vào từ cổng Chu Tước, thẳng đến gần Lân Đức điện mới xuống xe.
Có mấy quan viên vừa mới tới nhìn thấy Tiêu Tụng, liền sôi nổi bước tới chào hỏi hắn.
“Tiêu Thị lang mặt mũi sáng rỡ a!” đang hàn huyên, một thanh âm mang ý cười vang lên.
Nghe thanh âm này Tiêu Tụng liền biết là ai, nhìn thấy hai người mập mạp đang từ xa bước đến, Tiêu Tụng chắp tay cười nói: “Trưởng Tôn quốc cữu, Ngụy Vương điện hạ.”
Người vừa lên tiếng kia, đúng là Lý Thái.