Thời gian trôi đi, ngày xuân chỉ còn lại cái đuôi, mùa mưa trên thảo nguyên cũng sắp đến, lực lượng chư quốc liên hợp Hách Đặc dần dần hiện ra xu thế co rút lại, hiển nhiên là muốn tích lũy sinh lực, nghỉ ngơi lấy lại sức, để nửa năm mùa đông phản công trở lại.
Thảo nguyên, sa mạc, núi cao nối liền với nhau, dân cư thưa thớt, khí hậu thay đổi, một khi ẩn nấp, phân tán thành từng mảnh, tướng sĩ Đại Lộc rất khó lại tiến hành thành bao vây quy mô lớn, tiễu trừ cùng đối chiến giống như trước, ngược lại rất dễ dàng bị bắt, cầm cự, kiệt sức, cuối cùng bị quân địch giảo hoạt tiêu diệt.
Đánh nhau với bọn chúng mấy năm, binh lính Đại Lộc đối với quy luật này rõ như lòng bàn tay, lúc này lòng cũng nóng như lửa đốt, dốc toàn lực giết thật nhiều địch trước khi chúng hoàn toàn rút lui về hang ổ.
Bởi vì hôm nay thả một hài tử, ngày sau có khả năng thành một đối thủ đáng sợ.
Đây là vấn đề tồn vong của quốc gia, chiến sự đột nhiên trở nên gay gấn chưa từng có.
Ba phụ tử Bàng gia đoàn tụ chưa được hai mươi ngày lại phải từ biệt một lần nữa, lần lượt xông lên các chiến trường khác nhau, lần này Bàng Mục cần mang theo những người bị thương cùng bá tánh vô tội tạm thời lui khỏi chiến trường, quay về thành trì triều đình mới xây dựng đầu năm: Uy Viễn phủ.
Uy Viễn phủ, cũng là mẫu thân hắn, Nhạc phu nhân cùng gia quyến của một đám tướng sĩ nơi hậu phương, vừa nhắc đến tên, trong lòng mọi người đều bốc hỏa, không cần thúc giục đã gia tăng bước chân.
Nhà, nơi có thân nhân chính là nhà, từ này vốn là huyền diệu.
Tề Viễn cũng ở trong đội ngũ, lần này đi Uy Viễn phủ, hắn phải cùng đám người tiểu Nguyên, tiểu Nhị trong miệng phụ tử Bàng gia học bản lĩnh, tạm thời không thể đi theo Bàng Mục.
Nghĩ đến đây, hắn không nhịn được ngẩng đầu nhìn bóng dáng đĩnh bạt đứng đầu đội ngũ, âm thầm thề, nhất định phải nhang chóng học thành bản lĩnh!
Hắn muốn báo ân, hắn muốn giết địch!
Bởi vì có rất nhiều người bị thương cùng bá tánh, đội ngũ di chuyển cực kỳ chậm, từ Bàng Mục, cho đến binh sĩ hộ tống bình thường, dọc theo đường đi đều căng chặt như dây đàn.
Phía trước là sa mạc mênh mông không nhìn thấy đầu, thổ hoàng sắc (màu vàng đất) bao phủ bầu trời, gió nóng ngày càng ma sát vào những hòn đá lớn nhỏ, cát sỏi trên mặt đất, làm cho vùng đất gần như không có sự sống này ngày qua ngày nức nở.
Mặt trời dần dần lên đến đỉnh, nắng nóng thiêu đốt mặt đất không thương tiếc, da tất cả mọi người đều bị phơi thành màu nâu đậm, da thịt trên người không có chỗ nào không chảy mồ hôi và dầu.
Bá tánh chỉ mặc áo sam mỏng thì không sao, làm khó một đám các tướng sĩ thân mặc giáp trụ, người mang thêm mấy chục cân không nói, cả người giống như bị nhét vào trong bình, cho lên lửa rồi nướng, há miệng như có thể phun ra lửa.
Bởi vì Tề Viễn được Bàng Mục tự mình cứu trở về, mấy ngày nay lại được Lư Mãnh coi trọng, được hắn chỉ điểm công phu, cho nên cũng không xen cùng một chỗ với các bá tánh phía sau, chỉ cưỡi một con ngựa nhỏ gầy yếu theo đuôi.
Hắn năm nay mười tuổi, quả thực là học võ hơi muộn, nhưng cũng may thiên phú không tệ, lại sẵn sàng xả thân chịu đựng gian khổ, vậy mà chỉ trong mấy ngày ngắn ngủn, cũng đánh được một bộ quyền ra dáng ra hình.
Thời kỳ chiến tranh, hết thảy đều giản lược, dù là học võ, cũng không có cách nào giống lúc thái bình, học từng chút một bắt đầu từ đứng tấn, mọi người chỉ có một mục đích: Giữ mạng, giết người.
Tề Viễn tham lam mà nhìn bóng dáng vị tướng quân thiếu niên kia, trong đầu cơ hồ chia làm hai nửa, một nửa đang không ngừng nhớ lại bộ quyền pháp đã học mấy ngày nay, một nửa kia không khỏi lặp lại cảnh tượng hai huynh đệ đánh nhau ngày đó……
Thật đúng là khiến lòng người kiên trì hướng về.
Phía trước vẫn là sa mạc không nhìn thấy điểm cuối như cũ, màu vàng đất pha đỏ hết sức chói mắt. Nhưng mọi người đã quá mỏi mệt, rất nhiều người liên tục xuất hiện ảo giác, lần đầu tiên nhìn thấy cũng không phân biệt được đâu là thật, đâu là giả.
“Có một tiểu cô nương!” Giọng nói của Tề Viễn gần như vang lên cùng với người do thám báo tin, Lư Mãnh cùng Bàng Mục theo bản năng quay đầu nhìn hắn thêm mấy lần.
“Tiểu tử ngươi, đôi mắt thật tinh tường.” Bàng Mục cười nói.
Đại quân đã lên đường mười hai ngày, từ binh lính đến bá tánh đều khát, mệt, đói và kiệt sức. Nhưng khi mọi người nhìn thấy dáng vẻ khí định thần nhàn (thư thái bình tĩnh) của hắn, đều vô thức cảm thấy yên ổn.
Thiếu tướng quân còn chưa gục ngã, chỉ cần đi theo hắn, sẽ luôn có cách để sống sót.
Tề Viễn có điểm ngượng ngùng gãi gãi đầu, trên mặt có chút hưng phấn khó nén.
Nói đến cũng kỳ lạ, người sống chính là một lòng nếu là tâm đã chết, dù là thân tráng như ngưu cũng chỉ là cái xác không hồn; nhưng chỉ cần trong lòng còn kìm nến một hơi, tâm vẫn linh hoạt, luôn có thể làm một chút gì đó.
Hiện tại Tề Viễn chính là như vậy.
Còn chưa đến một tháng, thiếu niên trước mắt tuy rằng vẫn gầy yếu như cũ, nhưng trong hắn lại có loại năng lượng niết bàn trọng sinh.
Trong lòng hắn thở phào nhẹ nhõm một hơi, thầm nghĩ chính mình còn chưa báo ân, còn chưa giết địch, cho dù sau này không thể thành người anh dũng thần võ như thiếu tướng quân, ít nhất cũng phải giết chết mấy kẻ địch, trả nợ máu của người nhà!
Cho nên hắn không thể chết được!
Hắn muốn, đi theo mọi người cùng nhau ăn cỏ ăn trấu, cùng nhau chạy bộ tập võ, mắt sáng rực lên, thân mình rắn chắc. Hiện tại, cuối cùng đã chứng minh được mình không phải phế vật.
“Thiếu tướng quân, cứu sao?” Lư Mãnh giục ngựa tiến lên, liếm liếm đôi môi nứt nẻ.
Bàng Mục trầm mặc không nói.
Hắn nhìn chằm chằm tiểu cô nương mệt mỏi ngồi xụi lơ trên mặt đất ở nơi xa, hướng phía sau vẫy vẫy tay, “Dẫn tù binh lại đây.”
Đoàn người bọn họ cũng có gần 4000 người, tuy rằng thương binh cùng bá tánh chiếm gần một nửa, nhưng tướng sĩ có sức chiến đấu cũng khoảng một ngàn sáu, một ngàn bảy. Một đường này, tuy rằng không dám đối kháng chính diện với quân đội chính quy, nhưng nếu là nhóm tiên quân hay nhóm binh lính nhỏ lẻ, Bàng Mục cũng sẽ dứt khoát lệnh cho mọi người xuất kích.
Thứ nhất có thể ngăn chặn rắc rối trước khi nó xảy ra, tránh khả năng hai mặt thụ địch; thứ hai, đại quân lặn lội đường xa, thắng lợi tùy từng thời điểm giống như một liều thuốc trợ tim, đủ để nâng cao sĩ khí, vào thời khắc mấu chốt, sĩ khí có thể cứu mạng.
Thứ ba sao, đánh bại quân địch có thể bổ sung vật tư, thu được chiến mã cùng tù binh, có thể cung cấp sức lao động cho đại đội nhân mã.
Cho nên hiện tại Bàng Mục thật sự nắm trong tay khoảng một trăm tù binh.
Một tên tù binh xanh xao vàng vọt lảo đảo tiến lên, nếu không phải binh lính phía sau dẫn theo, chỉ sợ lúc này đã trượt chân ngã xuống rồi.
“Tướng, tướng quân.”
Binh lính hàng năm chém giết ở tiền tuyến trên cơ bản cũng biết mấy câu phổ thông của địch quốc, hắn run run rẩy rẩy nói, căn bản cũng không dám ngẩng đầu nhìn tên sát thần này.
Cho đến giờ phút này, đám tù binh này vẫn không hiểu, kẻ hèn này lặn lội đường xa mang theo hơn một ngàn người già, nữ nhân và hài tử, đến tột cùng là lấy can đảm từ chỗ nào để truy kích bọn họ? Vậy mà cũng thật sự đánh thắng?!
Ma quỷ, tên thiếu niên tướng quân này nhất định là ma quỷ!
Bàng Mục lạnh lùng ừ một tiếng, chỉ vào tiểu cô nương đằng trước nói: “Nói vậy ngươi cũng đã nghe qua danh hào Bàng gia quân chúng ta, nếu ngươi mang tiểu hài nhi kia bình yên vô sự trở về, ta hứa sẽ cho ngươi một thân phận thường dân.”
Người nọ nghe vậy, cả người sửng sốt, không rảnh lo sợ hãi ngẩng đầu lên, mặt đầy nước mắt, “Thật, thật sao?”
Trận chiến đến nay vẫn chưa có người chiến thắng thực sự, trước mắt chỉ có đất đai khô cằn, nước sôi lửa bỏng. Ngoại trừ đám vương công quý tộc cùng đại thần triều đình đều mong chờ chiếm được lãnh địa biên giới, bá tánh phía dưới có người nào không nằm mơ muốn trở về sống cuộc sống thái bình như trước?
Vốn tưởng rằng sau khi chính mình bị bắt giữ chắc chắn phải chết, nhưng nếu quả thật có thể có được thân phận thường dân, hắn, hắn có phải có thể lén trở về hay không?
Hắn nhất định phải trở về, trong nhà còn có nương tử cùng ba hài nhi đang chờ hắn!
Bàng Mục gật gật đầu, dẫn đầu dọn đường, “Thật. Ngươi tử chỉ cần lo cứu hài tử rồi tiếp tục đi, ta cùng đại quân lập tức đến.”
Tù binh kia xác thật đã nghe qua danh hào Bàng gia quân, tuy rằng đối bên mình mà nói thì quá mức tàn bạo, nhưng vẫn giữ chữ tín. Hiện giờ thiếu niên tướng quân này hứa hẹn với mình trước một đám tướng sĩ cùng bá tánh, nói vậy càng sẽ không lật lọng.
Nghĩ đến đây, máu cả người hắn đều sôi trào, không nói hai lời lao đến phía trước.
Chờ hắn chạy được chừng một trượng, Bàng Mục giơ cánh tay lên, “Xếp hàng, chuẩn bị nghênh địch!”
Lại gọi người truyền lời, cứ như vậy phân phó mấy câu, “Đi nói cho những tù binh đó nghe!”
Người truyền lời gật đầu đi.
Lư Mãnh không chút nghĩ ngợi giơ chiến phủ lên, trong tiếng giáp trụ cọ xát vang lên thấp giọng hỏi: “Thiếu tướng quân, có bẫy?”
Nhưng nhìn vùng đất bằng phẳng phía trước, cũng không giống có thể che giấu phục binh (lính phục kích)?
Tề Viễn nghe vậy, cũng cùng mấy tùy tùng ngửa đầu nhìn lên.
Bàng Mục nhíu mày nói: “Vùng này trong phạm vi vài trăm dặm đều hoang tàn vắng vẻ, ở đâu ra có tiểu hài nhi? Đám mọi rợ thường ngày đốt giết đánh cướp, không chuyện ác nào không làm, nếu có người già yếu tất nhiên giết chết ngay tại chỗ, sao có thể để lại một tiểu hài nhi ở nơi này? Ngươi lại nhìn xiêm y nàng đi, nếu đã ở lâu tại nơi này, đã sớm nên bị rách hỏng……”
Hắn còn chưa nói xong, một chúng tướng sĩ phía sau liền bừng tỉnh đại ngộ.
Lư Mãnh căm giận nói: “Hổ dữ không ăn thịt con, đám mọi rợ này thật sự không phải là người! Bọn chúng lại dùng chính người của mình làm mồi nhử!”
Chắc chắn quân địch đã do thám được đoàn người bọn họ sẽ hộ tống đội ngũ bá tánh, nếu trên đường nhìn thấy người Hán đương nhiên sẽ không thờ ơ.
Bàng Mục vỗ vỗ đầu tọa kỵ an ủi nó, cười lạnh nói: “Bởi vì bọn họ biết, ta nhất định sẽ cứu, cũng không thể không cứu.”
Mặc dù hôm nay trốn tránh, còn có ngày mai, ngày kia, và vô số ngày sắp tới. Chỉ có cách làm cho bọn chúng hiểu rõ loại kế sách này không có hiệu quả, mới có thể vĩnh tuyệt hậu hoạn.
Bá tánh là người thuần phác, đáng yêu, cũng là người đáng sợ, đáng giận, bởi vì bọn họ thường không có cái nhìn đại cục (nhìn xa trông rộng), không hiểu chiến thuật, chiến lược, chỉ nhìn trước mắt.
Giống như hiện tại, nếu mình thật sự làm như không thấy đối với tiểu hài nhi này, hoặc là trực tiếp sai người bắn chết, có lẽ các bá tánh xuất phát từ sợ hãi nên không dám nói lời nào, nhưng Bàng gia quân, thậm chí là hình tượng quân nhân Đại Lộc nháy mắt sẽ ầm ầm sụp đổ:
Nói cái gì mà yêu dân như con, hiện giờ không phải là thấy chết không cứu sao?
Đó, đó chính là tiểu hài nhi người Hán……
Đến lúc đó, chỉ sợ không cần quân địch mai phục tấn công bọn họ, dân tâm đã dao động trước.
Loại kế sách này đơn giản nhất, vụng về nhất, thô bạo nhất, nhưng thường cũng là kế sách trực tiếp nhất, tàn nhẫn nhất, và hiệu quả nhất.
Lúc này, nghe thấy người truyền lời đã chạy đến giữa các tù binh, la lớn: “Chớ có hy vọng may mắn, các ngươi đều người từ trên chiến trường xuống, đương nhiên hiểu rõ cái gì gọi là đao thương không có mắt, chẳng lẽ đợi chốc nữa xung phong liều chết lên, còn có ai nghe các ngươi giải thích? Chi bằng buông tay theo đại quân của chúng ta, làm bá tánh đứng đắn ở Uy Viễn phủ, sau này hoặc trồng trọt hoặc kinh thương, toàn bộ do các ngươi làm chủ! Không bao giờ phải nghe luận điệu chủ tử nô tài!”
Ban đầu, có một số tù binh thật sự có ý tưởng lợi dụng lúc hỗn loạn, có ý định nội ứng ngoại hợp, nhưng bây giờ vừa nghe thấy lời này, cũng thấy đột nhiên thông suốt.
Trên chiến trường, không ai dám lơ là, lúc hai quân xung phong liều chết hỗn chiến, tất cả mọi người trừ chính mình đều có thể bị giết! Mỗi trận đánh đều có không ít binh bính bị chiến hữu ngộ sát, chuyện này tất cả mọi người đều hiểu rõ.
Nội ứng ngoại hợp đương nhiên tốt, nhưng đó là đặt ở thời điểm đã chuẩn bị từ trước, ngay bây giờ…… Như người Hán này đã nói, liệu có ai nghe lời từng người bọn họ tố khổ và phân biệt không? Phỏng chừng không đợi bọn họ nói đã chém hết thảy.
Một đám tù binh hai mặt nhìn nhau, cũng không biết là ai dẫn đầu mắng câu, “Con mẹ nó, làm!”
Hách Đặc quốc vẫn thực hiện chế độ nô lệ, những tù binh này, trong mười người thì có tám chín người đều mang thân phận nô lệ, cho dù có thể trở về, kết quả tốt nhất cũng là tiếp tục bị người nô dịch. Nếu chiến tranh tiếp tục, khẳng định còn sẽ bị bắt, lại lần nữa xông ra chiến trường, cho đến lúc đó, chỉ có mệnh trở thành pháo hôi*!
*: nhân vật hi sinh, mục đích làm nền cho nhân vật chính.
Thường dân, bọn họ muốn làm thường dân!
Đến lúc này, chỉ cần có thể sống đường đường chính chính như một con người đã là rất tốt rồi, về phần ai là quốc chủ…… Mặc kệ!
Bàng Mục tuy đang nói chuyện cùng đám người Lư Mãnh, nhưng cũng vẫn luôn để ý đến phản ứng phía sau, sau khi nghe thấy động tĩnh của đám người, lòng hắn như được thả lại vào trong bụng.
Số binh lính phe mình cộng thêm thanh niên trai tráng đã được huấn luyện trong mấy ngày nay khoảng hai ngàn người, lại tính đến hơn một trăm hàng binh, năm trăm thương binh…
Đó là một cuộc chiến!
Tề Viễn cắn cắn quai hàm, không nhịn được hỏi: “Vậy, nàng sẽ chết sao?”
Nhưng không ai cảm thấy việc hắn đồng tình với một tiểu cô nương địch quốc có cái gì là không đúng. Tiểu hài nhi đâu có làm gì sai?
Bàng Mục không nói, nhưng trong lòng âm thầm thở dài.
Sở dĩ hắn kêu thám tử đi trước một mình, cũng bởi vì đánh cuộc một phen.
Chính mình đề phòng suốt một đường, quân địch tất nhiên cũng không phải hạng người ngốc nghếch, liệu định mình có phát giác, muốn ở chỗ này đánh một trận bất ngờ.
Bất cứ khi nào gặp nguy hiểm, thống soái một quân trước hết phải phái thám tử tiến lên, nếu đối phương chưa đến vòng mai phục đã lộ tẩy chẳng phải là vô ích sao? Cho nên hắn lớn mật phỏng đoán, đoạn đường từ chỗ này đến chỗ tiểu hài nhi kia không có mai phục.
Trong tình huống bình thường, đại quân lặn lội đường xa, người kiệt sức, ngựa hết hơi, lòng cảnh giác cũng theo đó giảm xuống, nếu thám tử bình yên vô sự, dưới tình huống bình thường đại quân cũng sẽ theo đó mà lên…
Đại quân dưới trướng hắn do mã quân đi đầu, sau đó là bộ quân bọc hậu. Trong sa mạc mênh mông, nếu không có mã quân, bộ quân bọc hậu cùng những người già yếu, bệnh tật, tàn tật gần như là dâng đồ ăn lên cho chúng.
Bởi vậy tình huống có khả năng xảy ra nhất, chính là bẫy rập có thể ăn hết một người trưởng thành, nhưng tuyệt đối không chịu được ngựa giẫm. Nếu quả thật như thế, tù binh kia ôm tiểu hài nhi đi trước, có lẽ còn có thể giữ lại đường sống.
Lư Mãnh đi theo hắn lâu, cũng có thể đoán ra một chút manh mối, lập tức thấp giọng hỏi nói: “Tướng quân, không bằng chúng ta quay đầu ngựa lại, trở về đường cũ, hoặc là tìm đường khác.”
Bàng Mục bất động thanh sắc lắc lắc đầu, dùng ánh mắt ra hiệu hắn nhìn về phía sau, thấp giọng nói: “Mặc dù các tướng sĩ chịu được, các bá tánh lại không chịu được. Hiện giờ một đường ủng hộ sĩ khí chúng ta, nếu đột nhiên thay đổi, lương thảo tiếp viện có theo được hay không tạm thời không đề cập đến, mọi người lòng sinh khủng hoảng lo sợ, đến lúc đó dân tâm tan rã, khó có thể lấy lại.”
Khi nói chuyện, tên đi tù binh được phái đi đã chạy đến trước mặt tiểu hài nhi, hắn kinh hồn táng đảm nhìn xung quanh, thật cẩn thận bế tiểu hài nhi đang hấp hối lên, cố gắng còng thân mình đợi một lúc lâu, thấy không có cơ quan hay mũi tên bắn lén nào, không khỏi sinh ra một loại cảm giác may mắn sống sót sau tai nạn may mắn.
Hắn không kiềm chế được vẻ vui mừng trên mặt, hướng Bàng Mục gật gật đầu, sau đó tiếp tục đi về phía trước như đã nói.
Một trượng, hai trượng, ba trượng…… Tù binh ôm hài tử dường như có thể nhìn thấy bức tranh sinh hoạt đang dần dần trải ra trước mắt: Tương lai sắp tới, hắn lại có thể được sống bên cạnh thê nhi lão mẫu, rời xa chiến hỏa, học người Hán trồng trọt dệt may.
Đám người Lư Mãnh nhìn chằm chằm, cũng bất giác thở phào nhẹ nhõm theo, giơ tay lau mồ hôi lạnh trên trán, xin chỉ thị Bàng Mục: “Tướng quân, xem ra là chúng ta đa tâm.”
Bàng Mục nhíu mày, thần sắc bất biến, trầm giọng nói: “Không vội, chờ một chút.”
Tuy nhiên, ngay khi bóng dáng của tên tù binh sắp sửa biến thành một điểm nhỏ, mặt đất dưới chân hắn nhìn qua thì bình thường đột nhiên ầm ầm sụp đổ, ý cười mang theo hạnh phúc trên mặt hắn, nháy mắt biến mất.
Khoảnh khắc tiếp theo, cơ quan bị chạm vào, thừng gạt ngựa mang theo bụi đất bay lên, giống như thiên lôi lật úp mặt đất trong bán kính mấy chục trượng, ngay cả ngọn đồi phía xa cũng chấn động vài cái, vô số đá vụn cuồn cuộn lăn xuống.
Vốn dĩ phục binh đều quỳ rạp ở cái hố được đào trên mặt đất, sau đó đắp cát sỏi lên lưng chính mình, kiên trì chịu đựng suốt một ngày một đêm, nhìn từ bên ngoài tuyệt đối không nhìn ra điểm kỳ lạ. Nhưng những tiếng nổ mạnh liên tục không chỉ lật tung mặt đất, cũng làm mất lớp ngụy trang trên người bọn chúng.
Phía sau, các bá tánh gào thét chói tai bò xuống, đám người Lư Mãnh thần sắc đại biến, nhất thời không khỏi kinh hãi, “Con mẹ nó!”
Thiếu tướng quân thật sự đoán trúng, quân địch không ngờ gian trá đến thế, thật sự chịu đựng cách xa mấy chục trượng, đợi đến lúc tất cả mọi người gần như đã buông cảnh giác mới bắt đầu giăng bẫy!
Không đợi dư âm nổ mạnh đi qua, Bàng Mục đã giơ trường thương lên cao, hướng mọi người hô: “Các huynh đệ, theo ta xông lên!”
Dứt lời, hắn kẹp bụng ngựa, dẫn đầu xung phong liều chết lao về phía trước!
Ngày đó, Bàng Mục dẫn theo hai ngàn quân lâm thời đánh giặc, quân địch mai phục trở tay không kịp, lấy dũng khí ngọc nát đá tan quét sạch hơn 3000 quân địch, bắt sống hơn 700 tên.
Bàng Mục một trận thành danh, thiếu niên mười bốn tuổi năm ấy được phong làm Chấn Uy tướng quân.