Sáng hôm sau, Bàng Mục bắt đầu xét xử vụ án của Dương lão nhị
Yến Kiêu và Quách ngỗ tác suy đoán không sai, Dương Quý, Dương Hưng thoạt nhìn không có khả năng động thủ nhất lại là hung thủ
Có câu “không sợ chia ít, chỉ sợ chia không đều”, rất nhiều thời điểm, tiêu chuẩn cứng nhắc lại dễ dàng trở thành tai họa ngầm. Dương lão nhị có ba nhi tử, hai đứa đầu rất có khả năng lại thành thực, nhưng lão tam luôn đua đòi, không thích kiếm bạc lẻ chỉ thích làm ăn lớn, ngày nào cũng mơ mộng phất lên chỉ trong một đêm, sau đó năm lần bảy lượt lừa tiền từ chỗ cha anh. Khi còn trẻ, ba huynh đệ đều là độc thân thì không sao, đều là người trong nhà sống cùng nhau, không giúp huynh đệ thì giúp ai. Nhưng sau này hai ca ca lần lượt thành thân, lại sinh mấy đứa con, trải qua mấy phen chi tiêu, sinh hoạt vốn dư dả lại trở nên thiếu thốn, muốn mua cái gì cũng phải tính toán tỉ mỉ. Thế nhưng lão tam vẫn còn mơ một viển vông, lâu lại lại vòi tiền lão cha để làm ăn lớn, có điều Dương lão nhị lúc này bệnh tật quấn thân cho ra không có vào, mọi thứ đều do Dương Hưng và Dương Quý chi. Nếu Dương Long cũng cùng mọi người lao động vất vả, vận khí không tốt nên kiếm không đủ thì cũng thôi, là cốt nhục chí thân, giúp hắn cũng không có gì, đằng này hắn chỉ chơi bời lêu lổng lại xài tiền của người khác, ai mà nhịn cho nổi. Dần dần, Dương Quý và Dương Hưng nảy sinh bất mãn, oán giận nói với lão cha mấy lần, rằng bọn họ cũng đã có gia đình riêng, lão tam có tay có chân, không thể cả đời cứ ăn bám vào hai ca ca. Người khác đều thấy hai huynh đệ nói thế là bình thường, nào ngờ Dương lão nhị lại giận tím mặt, mắng hai người cẩu huyết lâm đầu, nói bọn họ là thân huynh đệ, đánh gãy xương thì còn gân, không có đạo lý bỏ mặc đệ đệ. Dương Quý và Dương Hưng cũng không phải tính tình mềm mại, bị mắng liền tức giận, đòi phân gia nhưng Dương lão nhị không đồng ý, còn lấy quy củ tổ tông ra áp chế, nói chỉ cần hắn còn sống một ngày, cái nhà này liền tuyệt không thể chia. Dương Hưng tính tình nóng nảy, lập tức hất bàn, chọc cho Dương lão nhị mắng mấy ngày, còn kinh động tới tộc trưởng. Người đương thời chú trọng hiếu đạo, chỉ cần làm cha mẹ liền có quyền, tộc tưởng cũng không thích tộc nhân sớm phân gia, cũng không muốn xen vào việc nhà người khác, chỉ khuyên giải vài câu, bảo bọn họ huynh đệ phải đồng lòng, đừng để người ngoài cười chê rồi thôi. Từ đó, ba huynh đệ chính thức trở mặt, lão tam Dương Long càng thêm không kiêng nể gì, huynh đệ cãi nhau suốt, không có ngày nào được yên
Hôm đó, Dương Long theo lẽ thường ở ngoài cả đêm không về, người Dương gia tỉnh ngủ trong tiếng mắng của Dương nhị lão, Dương Quý trầm mặt đi hầm cháo, Dương Hưng liền tìm hắn thảo luận tình hình hiện tại. Cha bọn họ lớn tuổi, đi lại bất tiện nhưng căn cốt không tồi, lúc trước đại phu cũng nói nếu không có gì ngoài ý muốn còn có thể sống thêm bảy, tám năm nữa. Nếu bình thường thì là chuyện tốt nhưng hiện tại với hai huynh đệ chính là bị một ngọn núi lớn đè trêи đầu, lão cha một ngày chưa chết, bọn họ liền một ngày không thể phân gia, mà không phân gia thì bọn họ không thể thoát khỏi cục nợ đời Dương Long
Nghe Dương lão nhị mắng huynh đệ bọn họ khắc nghiệt bất hiếu, Dương Hưng hung hăng phun một ngụm nước miếng, oán hận nói “đại ca, ngươi nói xem, ngày như thế này người có thể sống sao? Hai ta cả ngày bận rộn, thê tử nhi nữ không có bộ xiêm y tốt để mặc, đến cuối cùng thanh danh tốt cũng không có”
Dương Quý trầm mặt, nhìn chằm chằm nồi cháo gạo kê, trong lòng lại như sông cuộn biển gầm. Nhi tử hắn cũng đã lớn, tính đầu xuân năm sau đưa đến thư viện đọc sách, ngày sau cũng có chút hi vọng. Mà việc đọc sách tốn rất nhiều tiền, dựa vào mình hắn rất gian nan, nhà người khác còn có thể nhờ thân nhân, còn hắn, huynh đệ phụ thân chẳng những không giúp còn muốn moi tiền hắn. Chuyện này sao có thể nhịn được
Dương lão nhị lúc này lại mắng “lương tâm các ngươi quẳng cho chó ăn rồi sao? Bất hiếu tử, ngay cả huynh đệ cũng mặc kệ, sau này lão tử cũng ném các ngươi lên núi cho chó sói ăn”
Những lời khắc nghiệt như thế giống như mũi dùi khoan vào tim, đầu óc Dương Quý ong ong, máu toàn thân dồn hết lên đầu, phẫn nộ và nghẹn khuất, rất muốn tìm một nơi để phát tiết.
Dương Quý ngẩng đầu, vừa lúc nhìn thấy cái phễu đặt trêи lu gạo ở trong góc, ác niệm đột nhiên nổi lên, hung hăng múc một chén lớn cháo gạo kê nóng bỏng, lại cầm theo cái phễu, đi tới chính phòng
Dương Hưng cũng đi theo, nhưng vừa vào cửa, hắn đã đứng hình. Đại ca vốn hàm hậu thành thật như thay đổi thành người khác, ngồi quỳ bên người lão cha, một tay hung hăng chế trụ cằm y, khiến cho y há miệng, một tay khác thì cầm cái phễu đâm vào yết hầu y. Hắn rất nhanh đã phục hồi tinh thần, còn cảm thấy kɧօáϊ ý như đại thù đã được báo.
Dương Hưng lập tức tiến lên phía, thay ca ca ôm lấy đầu lão cha để hắn không thể giãy dụa, còn hung tợn nói “bọn lão tử cực khổ dọn phân lau nước tiểu nuôi sống ngươi mấy năm, coi như là trả xong ơn dưỡng ɖu͙ƈ. Hai nhà chúng ta ăn cỏ nuốt trấu nhường thứ tốt cho ngươi ăn, để ngươi hồng hào béo tốt, kết quả ngươi lại mắng bọn ta không phải người. Ăn đi, không phải ngươi muốn chúng ta hiếu thuận sao? Mau ăn”
Áp lực và oán niệm đã lâu hóa thành phẫn nộ bùng nổ, nháy mắt phá hủy tâm trí của hai người, chờ khi bọn họ phục hồi tinh thần, Dương nhị lão đã không còn hơi thở. Dương Quý và Dương Hưng kinh hoảng vô cùng, bọn họ chỉ muốn xả giận, muốn cho lão nhân hỗn trướng một bài học, không hề có ý muốn giết người
Dương Quý luống cuống, muốn đi đầu thú, Dương Hưng lại không chịu “hai ta nghẹn khuất nửa đời, chẳng lẽ còn phải đền mạng cho hắn? Người cũng đã chết, chúng ta lừa gạt lung tung là xong thôi, quay đầu lại hậu táng cho hắn là được”
Lão cha chết, bọn họ có thể phân gia, ngày lành ngay trước mắt, sao có thể chịu chết
Năm rồi gần tết, tộc trưởng đều đến thăm hỏi mỗi nhà, bọn họ sợ đến lúc đó lộ ra dấu vết liền dùng hiểm chiêu, chủ động đăng báo
Thuật lại đầu đuôi sự việc, Dương Quý cả người xụi lơ, thất hồn lạc phách lẩm bẩm “năm trước bà con xa của ta cũng làm như vậy, khi đó bọn ta cũng đến nhìn, chính là bộ dáng như thế, một chút cũng nhìn không ra”
Đối mặt với chân tướng như thế, dù là Liêu Vô Hà có tài ăn nói cũng nhất thời không biết nói gì cho phải. Dương Quý và Dương Hưng vốn từ người bị hại, vì Dương nhị lão cổ hủ và ngoan cố, Dương Long ham mê trụy lạc không có chí tiến thủ mà bọn họ tự đưa mình vào tuyệt lộ, trở thành hung thủ. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nếu lão cha không dung, dù thế nào cũng không thể có danh tiết tốt, Dương Quý và Dương Hưng quyết đoán một chút, đập nồi dìm thuyền mang theo cả nhà ra ngoài, ít ra cũng còn đường sống, không đến mức lưu lạc đến nước này
Vụ án Dương nhị lão đã kết mà hán tử râu xồm vẫn còn hôn mê, không thể hỏi chuyện, nha môn liền thanh nhàn, Bàng Mục liền dẫn đầu mọi người tổ chức liên hoa
Tề Viễn da mặt dày cũng đòi được món cơm nồi đất, ăn vô cùng vui vẻ, còn cố ý ôm nồi cơm đến thư phòng của Bàng Mục khoe khoang, kết quả tay không trở về, vẻ mặt đưa đám lên án với Yến Kiêu “đại nhân quá không biết xấu hổ, đoạt cơm của ta” Hắn còn than thở khóc lóc, thêm mắm dặm muối nói Bàng Mục vừa đe dọa vừa dụ dỗ, cuối cùng trực tiếp đoạt của hắn “Liêu tiên sinh cũng là đồng mưu, hắn rõ ràng nhìn thấy, lại chỉ cười xấu xa”
“Ai thèm đoạt chứ” Đúng lúc này đương sự mang theo nồi đất đi đến, vẻ mặt vô tội nói “ta và tiên sinh xem công văn đến đầu váng mắt hoa, còn đang nghĩ sao ngươi lại săn sóc như thế, đặc biệt mang cơm tới tận nơi. Ngươi cũng không nói rõ, còn nháo như vậy” Vừa nòi vừa thuần thục rửa sạch nồi, còn thoải mái hào phóng ợ một cái “thật ngon” Đặc biệt là cơm cướp được, còn ngon hơn
Tề Viễn trợn mắt há hốc mồm.
Yến Kiêu cười đến ôm bụng
Bàng Mục rửa nồi xong, đĩnh đạc đi tới, ngồi xuống đối diện Yến Kiêu, tự rót cho mình ly trà “haiz, ăn quá nhiều, bụng hơi căng”
Tề Viễn: ta muốn dĩ hạ phạm thượng, có được không?
Yến Kiêu cười lợi hại hơn, ở dưới bàn đá chân Bàng Mục một cái, thu liễm chút đi, người ta đi theo ngươi ngần ấy năm cũng không dễ dàng gì, đã bao lớn còn đoạt đồ ăn của người khác
Bàng Mục toét miệng cười với nàng, đúng lý hợp tình chuyển đề tài “tới tới, ngồi xuống nói chuyện, râu xồm kia thế nào rồi?”
Tề Viễn hừ hừ nhưng rốt cuộc cũng ngồi xuống “người còn hôn mê, thỉnh thoảng mê sảng vài lời, lặp đi lặp lại cái tên Từ Từ” Cũng không biết là ai mà khiến hắn sống chết đều không thể bỏ được
Bàng Mục gõ gõ ngón tay lên bàn, suy nghĩ một lát, nói “chẳng lẽ là người trong lòng hắn?”
“Cũng chưa chắc” Yến Kiêu lấy ra giấy bút vẫn luôn mang theo bên người, nhanh chóng viết ra mấy âm tiết “loại trừ hắn phát âm không chuẩn, chúng ta cũng không nghe lầm, còn có rất nhiều khả năng khác. Nhiễm Nhiễm, Nhiên Nhiên…Xưng hô này rất trung tính, không xác định được nam nữ. Ta xem tuổi của hắn, nói là nhi nữ cũng có thể” Hơn nữa xưng hô này vừa nghe liền biết là nhũ danh hoặc tên tự gì đó, bọn họ gióng trống khua chiêng đến Kỳ Sơn trấn điều tra cũng không thể có kết quả
Bàng Mục nghiêng đầu nhìn, khen ngợi “chữ viết của ngươi ngày càng đẹp”
Yến Kiêu đỏ mặt, hưng phấn hỏi “đúng không? Gần đây ta luyện rất chăm chỉ, tự mình cũng thấy tiến bộ không ít”
Bàng Mục gật đầu, vẻ mặt chân thành “còn không phải sao, quay đầu lại tìm tiên sinh chỉ điểm một chút, càng có khí khái khí thế hơn
Tề Viễn…hắng giọng một cái, cố ý lớn tiếng nói “Yến cô nương, ngày mai ta muốn ăn cơm thịt khô nồi đất”
Nào ngờ đại nhân nhà hắn lại mặt đầy kinh ngạc nói “không phải hôm nay ngươi đã được như ý sao? Nàng phải luyện chữ luyện võ, rất bận”
Tề Viễn rất muốn đi tìm một miếng đậu hũ mà đập đầu vào đó
Hai mươi tám tháng chạp, Yến Kiêu chính thức chuẩn bị sắm tết. Mấy ngày trước nàng đã mua một cái đầu heo lớn cùng toàn bộ móng heo, lòng heo, dự định hầm một nồi, lại phát hiện phòng bếp nhỏ thiếu vài gia vị, liền quyết định đi chợ mua
Hôm nay, theo lệ thường, luyện công phu xong, Yến Kiêu nói muốn đi chợ mua thức ăn, hỏi Bạch Ninh có muốn đi cùng không
Bạch Ninh lập tức gật đầu, chỉ là thần sắc không tự nhiên như trước
Nhận ra cảm xúc của nàng, Yến Kiêu hỏi “sao vậy? Nhớ nhà sao?”
Bạch Ninh lắc đầu, sâu kín thở dài “ngươi thật lợi hại nha”
Yến Kiêu vẫn nghĩ tới hai chiêu thức cầm nã thủ nàng mới dạy mà mình chưa lĩnh ngộ được hết, cho rằng nàng nói cái này, liền cười đáp “đâu có”
Ai ngờ Bạch Ninh lại lắc đầu “ngươi và ta tuổi tác không khác nhau mấy, ta hiện còn dựa vào người nhà che chở mà ngươi đã ra bên ngoài lang bạt, tự mình làm việc, ai cũng không dám xem thường ngươi. Dù không làm ngỗ tác cũng có thể mở tửu lâu tiệm ăn, sao không lợi hại chứ” Nói xong còn thở dài
Thực ra dù là ngỗ tác hay thương nhân, ở Đại Lộc triều đều không có địa vị nhưng Bạch Ninh nói những lời này là thật lòng tán thưởng, nàng thực sự kính nể Yến Kiêu có thể tự lập
Yến Kiêu sửng sốt, không ngờ đối phương lại nói những lời này
Bạch Ninh lại khó có lúc đa sầu đa cảm, nàng là nữ nhi Bạch gia, từ nhỏ cơm áo vô lo, lui tới cũng là hào môn quý nữ, chưa từng nghĩ tới trêи đời này còn có nữ tử tuổi trẻ liền xuất đầu lộ diện tự lực cánh sinh. Chứng kiến một màn Yến Kiêu đánh lưu manh, sau xem nàng ấy nghiệm thi, trong lòng nàng vô cùng chấn động, từ đó về sau tâm sự nặng nề
Đây là đột nhiên tự ti? Cô nương, ngươi thanh tỉnh chút đi, ngươi xuất thân như vậy còn tự ti cái gì?
Một cô nương đang hảo hảo lại thở ngắn than dài, Yến Kiêu thực sự nhìn không được, nghĩ nghĩ, liền nói “trêи danh nghĩa của ngươi có điền trang điền sản không?”
Bạch Ninh không hiểu nhưng vẫn thành thật đáp “đương nhiên là có”
“Bình thường ai xử lý? Ngươi có hỏi tới không?”
Tuy không biết nàng hỏi cái này là có ý gì, Bạch Ninh vẫn nói “do mấy chưởng quầy trong coi, mỗi quý sẽ mang sổ sách đến, thỉnh thoảng ta cũng đến thôn trang, cửa hàng nhìn một chút, bằng không thời gian lâu, bọn họ sẽ cho rằng ta là tiểu thư khuê các cái gì cũng không biết, sẽ ở giữa kiếm tiền bỏ túi riêng”
Cô nương thế gia từ nhỏ đều được các trưởng bối dạy cách quản gia, quản lý tài sản
Yến Kiêu cười hỏi “tiền lờn nhiều không?”
Bạch Ninh mơ hồ đoán được ý nàng, vẻ mặt kiêu ngạo “tuy không dám nói số một số hai nhưng mỗi tháng mỗi nơi cũng có thể kiếm được mấy trăm lượng bạc, nếu mùa màng tốt còn nhiều hơn”
Yến Kiêu vỗ tay cười nói “ngươi nhìn ngươi xem, mỗi năm kiếm được mấy ngàn lượng bạc, cái này còn không tính là tiền độ? Ta một tháng chỉ có chừng ba lượng bạc nha”
Chính xác là ba lượng và nửa thất vải bông
Bạch Ninh bị nàng chọc cười “đâu giống nhau, những cái đó đều là trưởng bối trong nhà cho, ta chẳng qua là chiếm tiện nghi, dù không có ta, người nào khác cũng có thể kiếm được số tiền đó”
Thấy nàng để tâm vào chuyện vụn vặt, Yến Kiêu vội “sao lại không giống? Giữ tiền còn khó hơn kiếm tiền ah, ngươi tuổi trẻ như thế lại có tiền, còn một thân võ nghệ xuất sắc, còn không phải bản lĩnh. Không ai có thể quyết định xuất thân của mình, chẳng lẽ ngươi sinh ra trong nhà như vậy lại muốn mình quấn áo tả tơi? Ta có thể làm việc, cũng do từ nhỏ được lão nhân trong nhà chỉ dạy, nếu không đã sớm chết đói, nào có nhàn hạ thoải mái đi học. Tính ra, ta cũng không bằng những người chân chính tạo nghiệp từ hai bàn tay trắng, lợi hại gì đâu chứ”
Nàng nói chân thành lại có tình có lý, Bạch Ninh liền chậm rãi lấy lại tinh thần, ngượng ngùng cười nói “Yến tỷ tỷ thật biết cách nói chuyện”
“Không phải ta biết cách nói chuyện” Yến Kiêu nhịn không được đưa tay nhéo nhéo cái má mềm mại của nàng “sự thật là thế, chẳng qua là ta nói ra thôi”
Bạch Ninh mím môi cười, bộ dáng ngoan ngoãn hoàn toàn khác xa sự hấp tấp khẩn trương khi mới gặp
Hai người tiếp tục đi về phía trước, Yến Kiêu tranh thủ rèn sắt khi còn nóng “ta chẳng qua chỉ nuôi mình, nhưng ngươi có thôn trang liền cần có người làm việc, mà bọn họ làm việc cho ngươi cũng để nuôi sống gia đình, ngươi kinh doanh càng tốt, cuộc sống của bọn họ cũng càng tốt. Nghĩ như thế có phải thấy mình có bản lĩnh không?”
Bạch Ninh nghe nàng khen đến mặt màu đỏ bừng, che mặt lắc đầu “hảo tỷ tỷ, đừng nói nữa, ta thực sự không đảm đương nổi”
Yến Kiêu cười ha ha
Sắp tết, trêи đường đông như trẩy hội, dù giàu hay nghèo, mặt đều mang ý cười, tràn đầy chờ đợi và hi vọng và một năm mới. Các cửa tiệm hàng quán càng không cần nói, hận không thể giở hết các chiêu trò để hấp dẫn khách hàng, từ đầu tháng chạp đã giăng đèn kết hoa, tiểu nhịn ăn mặc chỉnh tề ngăn nắp, nói toàn lời cát tường. Các gánh hàng rong cũng treo vải đỏ, đèn lồng đỏ…Tất cả đều cố gắng tạo không khí vui mừng, khắp nơi đều nhiễm không khí ngày hội
Bạch Ninh là hào môn quý nữ nhưng không câu nệ tiểu tiết, lúc này tự mình ngàn dặm xa xôi chạy tới tìm vị hôn phu, cũng là hiếm thấy nhưng chưa từng thấy qua cảnh phố xá nơi địa phương nhỏ thế này, vô cùng tò mò, cái gì cũng muốn xem, cái gì cũng muốn sờ
Yến Kiêu càng cảm thấy nàng đáng yêu, thập phần kiên nhẫn mang nàng đi dạo, còn giới thiệu chi tiết
Hai người đang cao hứng, chợt nghe đằng trước ồn ào, có người lớn tiếng hô “ai da, không được rồi, tay bị gãy rồi, ngươi không thể đi”
Yến Kiêu cảm thấy lời kịch vô cùng quen thuộc
Bạch Ninh ngây người, nháy mắt sau đã thấy nàng phấn khởi chạy tới chỗ phát ra thanh âm
Chuyện tiếp theo không cần phải nhiều lời
Sau đó Lưu bộ đầu đi đến, nhìn thấy tình hình, vui vẻ nói “Yến cô nương, giờ ngươi chuyên quản mấy vụ ăn vạ rồi, hôm nay không mang theo nồi sao?”
Nồi? Người bị bắt run lên, ánh mắt phức tạp
Yến Kiêu mặt đầy bi phẫn “ngày đó chỉ là trùng hợp mà thôi” Đâu có ngờ hiện tại trong huyện đã đồn ầm cả lên, nàng cũng không có sở thích đi đâu cũng mang theo nồi ah
Lưu bộ đầu cười cười
Yến Kiêu cười nham hiểm “nồi không có, muỗng múc thì có một cái, Lưu bộ đầu có muốn trở về cùng ta múc một chén không?”
Tươi cười của Lưu bộ đầu lập tức cứng đờ, các bộ kɧօáϊ sau lưng hắn cũng điên cuồng lắc đầu “không, không cần, cô nương quá khách khí”
Yến Kiêu hừ hừ, quyết định đại phát từ buông tha bọn họ, chỉ vào lưu manh bị Bạch Ninh đánh đến nằm bò trêи đất, nói “người này hẳn quen trật khớp, người không biết liền dễ dàng bị hắn lừa. Đúng rồi, vừa rồi hắn còn có ý đồ kéo người đến một y quán mới mở để trị thương, hẳn là cùng một giuộc”
Lưu bộ đầu gật đầu, sau đó phân phó nha dịch “nghe rõ chưa? Còn không mau đi bắt người”
Yến Kiêu “là ta trùng hợp hay gần đây nghề ăn vạ phát triển?” Chỉ trong vài ngày đã gặp được hai vụ, xác suất cũng quá cao
Lưu bộ đầu kinh ngạc hỏi “cô nương không biết?”
Yến Kiêu há hốc mồm “ta phải biết cái gì?”
Lưu bộ đầu đi đến gần nàng, thì thầm “còn không phải do Hàn Lão Tam? Trước kia phần lớn lưu manh trong thành đều là thủ hạ của hắn, hiện giờ đều bị đại nhân thu phục, hắn muốn cống hiến cho nha môn, liền tự động giáo ɖu͙ƈ tư tưởng cho thuộc hạ cũ, người chịu sửa đổi làm lại người mới thì được giữ lại, kẻ không thay đổi thì giải tán. Hiện lưu manh trong thành chia làm hai phe, một bên là thủ hạ của Hàn Lão Tam, bên còn lại chính là những người không chịu ước thúc lại không có bản lĩnh, không chịu thành thật làm việc, ăn vạn cũng chính là một trong những nghề của bọn họ”
Yến Kiêu nghẹn họng trân trối “lưu manh còn có chia ba bảy loại”
Lưu bộ đầu cười “sao lại không? Trêи đời này có cái gì mà không phân chia cao thấp? Hai ngày trước chúng ta còn bắt một nhóm làm việc công, người hôm trước cô nương bắt còn đang quét đường, cuối năm việc nhiều, lúc này lại bổ sung được thêm một người” Nói xong liền túm người nọ đưa đi. Không đi mau, Yến cô nương thật đưa cái muỗng “thần thánh” kia ra thì tiêu
Người nọ đi vài bước, nhịn không được quay đầu lại nhìn
Lưu bộ đầu lập tức vỗ lên đầu hắn một cái” thế nào? Còn muốn nhớ kỹ bộ dáng để trả thù hay sao?”
“Tiểu nhân không có…”
Lưu bộ đầu không cho hắn cơ hội biện giải, dùng sức đẩy hắn đi về phía trước “ bớt nói nhảm, đi mau, còn hai con phố chưa quét xong ha. Dám đánh chủ ý lên người nha môn chúng ta, ngươi chán sống sao!”
Oan uổng, ta không có ý đồ với nàng, ai dám a!
Lưu bộ đầu đưa hắn đến một con phố bán gia súc, chỉ vào một người mang xiềng chân ở đằng trước, nói “đi lãnh một cái chổi, hỏi người đi trước xem làm thế nào”
Chỗ bán gia súc luôn không sạch sẽ, đủ loại tạp vật: thức ăn, lông động vật, nước tiểu, phân…mùi vị thì không dám nói tới, mỗi ngày đều cần có người quét dọ. Bình thường đều là những người bệnh tật yếu ớt, không thể làm việc nặng đảm nhiệm công việc này, coi như kiếm miếng cơm ăn. Sau khi Bàng Mục đến, liền đem các phạm nhân không đến mức bị hình phạt tới đây làm việc, rất được bá tánh khen ngợi
Người nọ bị mùi hôi làm cho buồn nôn, đang định từ chối lại thấy nha dịch trông coi rút đao, nhìn chằm chằm vào cổ hắn, đành phải ngậm miệng, đi nhận chổi rồi tìm vị tiền bối hỏi thăm.
Đối phương nghe tiếng liền ngẩng đầu, hai người liền nhìn thấy vết bầm tím trêи mặt nhau, liền có cảm giác đồng bệnh tương liên, thì ra, ngươi cũng là…
“Huynh đệ, ngươi cũng bị cái nồi kia…?
“Người dùng nồi không có động thủ” Người mới đến vẫn còn sợ hãi nói “là tiểu cô nương tuổi tác tương đương, một đôi thiết quyền thật đáng sợ”
Người cũ nghe vậy, hai mắt trừng to, vô cùng khϊế͙p͙ sợ “còn có đồng lõa?”
Sau đó, không biết bắt nguồn từ đâu, trong Bình An huyện và các vùng lân cận nổi lên lời đồng: trêи giang hồ mới xuất hiện một bang phái nữ tử thần bí, len lỏi khắp nơi, thần long thấy đầu không thấy đuôi, chuyên đánh những kẻ ăn vạ, hình như còn có quan hệ với nha môn, bối cảnh thâm hậu. Đặc biệt là hai nữ tử trẻ tuổi chuyên sử dụng nồi uyên ương cùng song thiết quyền, xuống tay tàn nhẫn, khuyến cáo các huynh đệ nên tuân thủ kỷ pháp”