Đại Huyện Lệnh Tiểu Ngỗ Tác

Chương 69



A Miêu thập phần quý trọng cơ hội bái sư không dễ đến này, ngày ngày nghiêm túc học tập, căn bản không cần thúc giục, si mê học hành.

Ngay cả khi đang đi đường, mọi người mỗi lần đều thấy nàng đang không ngừng vuốt thân thể chính mình, các bộ vị lẩm bẩm, cái gì xương sọ, xương sống lưng, xương sườn số ba.

Có đôi khi Yến Kiêu không rảnh lo, vị Quách ngỗ tác người đồng hành đại tiền bối cũng sẽ nhiệt tình phụ đạo, sau đó hai người liền cùng nhau mở to đôi mắt xanh mượt, tầm mắt lửa nóng nhìn chăm chú tới lui đồng bạn, khi thì gật đầu khi thì lắc đầu…… Dù sao kia đoạn thời gian này, mọi người đều thường xuyên cảm thấy cột sống lạnh cả người.

Ở Tuấn Ninh phủ, sau khi dàn xếp xong hết mọi việc, vừa lúc tạm thời cũng không có việc gì khác cần làm, Yến Kiêu, Bạch Ninh cùng nhau đem tiểu nha đầu kéo ra ngoại dạo chơi, trước hết mua các loại đồ vật, thứ hai cũng làm quen với tòa thành xa lạ này.

Thời tiết dần nóng lên, mọi người đều đã rút đi xuân sam, thay vào quần áo mùa hè nhẹ, mỏng, mát mẻ. Yến Kiêu nhìn thấy mọi người lộ ra không ít da thịt ở cổ, phát hiện trên tay nhiều người có hình xăm diễm lệ, phức tạp, tuyệt đối là ở Đô Xương phủ không có tình cảnh như vậy.

Ước chừng là nhiều năm qua, người Tây Bắc di dân tới đây tương đối nhiều, khung xương bá tánh Tuấn Ninh phủ đều so với người Trung Nguyên địa phương khác lớn hơn chút, nhìn họ trông vừa cao lại vừa khỏe, có cảm giác loại binh hùng tướng mạnh thoải.

Bạch Ninh là trong nghề, vừa đi vừa cảm khái nói chuyện dân phong thượng võ thật không phải thổi phồng.

Yến Kiêu kinh ngạc cảm thán lại là tò mò, “Ngươi cũng có thể nhìn ra?”

Bạch Ninh gật gật đầu, “Người tập võ tư thế đi đường không giống người thường, hơn nữa hơi thở cùng bước chân cũng nhẹ nhàng hơn……”

A Miêu nghe được vào mê, đột nhiên hỏi: “Sư phụ, người tập võ xương cốt có phải cùng người thường không giống nhau đúng không?”

Vấn đề này có thể nói phi thường chuyên nghiệp, Yến Kiêu tán dương sờ sờ đầu nàng, chỉ vào hiện thân Bạch Ninh thuyết pháp, “Lý luận như thế này không sai, giống như Bạch cô nương, nàng hàng năm sử thương, xương hai tay hẳn là so người bình thường dài và to hơn chút. Nếu là hay luyện công dùng hai chân nhiều , hai chân cũng sẽ có phản ứng khác với người bình thường.”

Bạch Ninh cơ hồ là bản năng cúi đầu xem cánh tay, sau đó lại nhìn nhìn Yến Kiêu, ân…… Sử dụng song nồi cũng là công phu trên tay đi?

Ba người dạo tới dạo lui chợ bán thức ăn, Yến Kiêu mua không ít gạo và mì thịt trứng, đều bảo chủ quán đưa đến cửa sau nha môn, nói phải làm cho mọi người bữa yến tiệc sau khi dọn nhà,  Bạch Ninh cùng A Miêu chảy ròng nước miếng.

“Mau, mau đi xem kìa! Lý lão hổ bị người ta đánh bay!”

“Gì? Cái kia Lý lão hổ?”

“Có người mới tới đá quán, mau đi xem nhanh lên!”

“Đi đi đi, còn ăn cái gì, mau đi xem một chút xem thử thần tiên chỗ nào tới!”

Ba người muốn đi cửa hàng son phấn để mua mấy thứ mới mẻ, lại thấy một tráng hán ăn mặc áo quần ngắn đầu đầy mồ hôi chạy đến ngã tư đường hô to lên, vừa dứt lời, liền hấp dẫn đám người qua đường.

Trong lúc nhất thời, ăn cơm cũng không ăn, uống rượu cũng không uống, thậm chí rất nhiều đại cô nương tiểu tức phụ đang chọn son phấn cũng đều ném xuống sự việc trong tay, hưng phấn chạy tới hướng thành đông, rõ ràng võ quán mang đến lực hấp dẫn vượt qua cả thiên tính ái mỹ.

Võ quán?

Yến Kiêu cùng Bạch Ninh liếc nhau, cũng không biết sao, bỗng nhiên có dự cảm khó nói

Đoàn người bọn họ hôm nay mới rảnh rỗi, sau đó hôm nay liền có người ngoài đến võ quán……

Ân……

Ba người theo dòng người chạy hai con phố, xa xa thấy một tòa võ quán khí phái phi thường, ở giữa bảng hiệu ba cái chữ to thiết họa ngân câu “Phi Hổ Đường”, uy phong lẫm lẫm.

Các nàng còn chưa có đứng vững, liền nghe bên trong bỗng nhiên phát ra ra tiếng hò hét kinh ngạc cảm thán “Oa” “Ai nha, sau đó đám người trước mặt phi thường nhanh chóng mà chủ động từ trung gian tách ra một mảnh đất trống, ngay sau đó có một hán tử bay tới, hắn nằm ngửa mặt trên đất rầm rì nửa ngày bò lên mà không đứng dậy nổi.

Bạch Ninh tay mắt lanh lẹ, một tay kéo Yến Kiêu cùng A Miêu hướng đến võ đài nhìn qua kẽ hở vừa mới tản ra.

Yến Kiêu vừa nhấc đầu, liền thấy Bàng Mục chống nạnh đứng ở giữa Diễn Võ Trường cười một cách cuồng đại, có thể nói là vô cùng kiêu ngạo. Rõ ràng thời tiết nóng bức, nhưng hắn một giọt mồ hôi cũng đổ, thảnh thơi kêu gọi bốn phía, “Còn có ai? Cùng lên đi!”

Yến Kiêu bỗng nhiên có chút không muốn thấy: “……”

Thật đúng là hắn a!

Phi Hổ Đường mấy vị sư phụ cùng một đám đệ tử ngã trái ngã phải thành một mảnh, dư lại một người miễn cưỡng đứng lên cũng xiêu xiêu vẹo vẹo, mặt tức đến đỏ bừng, muốn tiến lên lại không dám, xảy ra trường hợp giằng co bên dưới.

Phía sau Tề Viễn cùng Đồ Khánh một trái một phải ôm cánh tay đứng xem náo nhiệt, nhìn nhìn thì thấy có ba người quen mắt.

Đồ Khánh theo bản năng buông cánh tay đang ôm trước ngực ra, đưa mắt ra hiệu cho Bàng Mục trong sân, nhưng mà đối phương mới vừa bắt đầu còn chưa có tận hứng đã phát hiện ra không có ai làm đối thủ, đâu muốn lo lắng cái gì?

Tề Viễn lợn chết không sợ nước sôi, thế nhưng nhếch miệng cười, còn giơ cánh tay hướng Yến Kiêu cùng các nàng bên này phất phất tay.

Yến Kiêu cùng Bạch Ninh liếc nhau, đồng thời cảm thấy vô cùng thẹn.

Không nói trước kia, hiện giờ tốt xấu các ngươi một là tri phủ, một là đồng tri, cộng thêm một kẻ được thánh nhân phong làm thị vệ, đều là bốn vị quan to ngũ phẩm, đặt ở kinh thành cũng không tính là hạt mè tiểu lại, đang êm đẹp làm việc ở nha môn, ban ngày ban mặt lại dám chạy tới võ quán?

Lúc trở về thật sự không sợ bị Liêu tiên sinh đánh chết?

Suy xét đến nguyên soái nhà mình đến nay cũng chưa cùng Yến cô nương đính hôn, không giống chính mình không cần kiêng nể gì…… Âm thầm nhọc lòng, Đồ đồng tri nhịn không được khụ một tiếng thật mạnh, sau đó chờ Bàng Mục theo thói quen nhìn qua, hướng bên ngoài chu chu môi.

Bàng Mục mặt hồ nghi nhìn qua, “……”

Phi Hổ Đường, mọi người thấy người vừa mới còn lấy một chọi mười, tuyệt thế mãnh thú đột nhiên thấy hắn như chó nhìn thấy chủ, nháy mắt thu liễm, vội vàng chạy đến cửa, hướng cô nương tuổi trẻ mạo mỹ cô nương cười ngu đần, “Nàng đến từ lúc nào?”

Yến Kiêu mặt không biểu tình bắt chước động tác cùng ngôn ngữ của hắn, phù hoa mà vụng về, “Còn có ai? Cùng lên đi!”

Bạch Ninh: “…… Phốc!”

Bàng Mục: “……”

Nương, đột nhiên cảm thấy thẹn!

Hắn đỏ mặt gãi gãi đầu, dứt khoát hướng Đồ Khánh cùng Tề Viễn vẫy tay một cái, kéo Yến Kiêu cùng chạy, “Đi đi đi, về nhà!”

Phi Hổ Đường mọi người: “……Có ý gì đây?”

Bàng đại nhân đối với việc tiến lùi hiển nhiên kinh nghiệm phong phú, chớp mắt đã không thấy bóng dáng, chỉ để lại mãn đường hỗn độn, nếu không phải những kẻ đó bị đánh ngã, người còn ở đầy đất hừ hừ, Phi Hổ Đường mọi người thật muốn hoài nghi là ác mộng một hồi.

Phó đường chủ che lại cánh tay cả giận nói: “Đường chủ, thằng nhãi này không nói lý, giã loạn xong liền chạy! Ta xem nhất định là mặt võ quán khác phái tới!”

Còn lại mọi người hai mặt nhìn nhau, có chút không xác định, “Không thể nào? Bọn họ nếu có nhân tài như vậy, chúng ta còn có thể không nghe thấy tiếng gió?”

“Chính là, người khác không nói, Song Thương Đường nếu có thủ hạ cường đọa bực này, sớm đã chạy tới diễu võ dương oai.”

Người được gọi là đường chủ, nam nhân trung niên ước chừng gần 40 tuổi, nghe xong lời này lại lắc đầu, “Không giống, nghe nói một canh giờ trước, tiếng tăm đã vang dội khắp cửu gia võ quán trong thành ”

Lời còn chưa dứt, phó đường chủ không tin hỏi: “Đều bị bại?”

Đường chủ trừng hắn liếc mắt một cái, “Ta chẳng lẽ là nói đùa?!”

Phó đường chủ rụt rụt cổ, lại nghe đường chủ nhà mình nhíu mày nói: “Tính cả chúng ta, đã có bảy võ quán bị như vậy.” Nếu không phải vị cô nương kia xuất hiện, mắt thấy hai nhà còn lại cũng chạy cũng không được.

Thật muốn lại nói tiếp, Tuấn Ninh phủ đã thật lâu không có nháo ra như đại phong ba như vậy.

Chỉ dùng sức của bản thân mình mà đánh bại nhiều người như vậy, người nọ đến tột cùng là thần thánh phương nào?

Bảy nhà? Mọi người hai mặt nhìn nhau, phó đường chủ lại chắc chắn nói: “Khẳng định là hai nhà còn lại kia làm.”

Đường chủ hiển nhiên rất không muốn cùng phó đường chủ đầu óc ngu ngốc này nói chuyện, quá mệt tâm.

Hắn trầm ngâm một lát, duỗi tay gọi tâm phúc, “Ngươi mang các huynh đệ đi ra ngoài trộm hỏi thăm, đã nhiều ngày trong thành có nhân vật lợi hại nào tới đây không?”

Nếu hắn không nhìn lầm, thân thủ người nọ cũng không phải là ra chiêu lung tung, nhưng so với giang hồ tầm thường cũng không giống nhau.

Nói xong, hắn lại đột nhiên nhớ tới một sự kiện, “Đúng rồi, các ngươi hôm kia không phải nói tam đương gia đã trở lại? Như thế nào hôm nay còn chưa có gặp người!”

“Chính là,” phó đường chủ đột nhiên tinh thần tỉnh táo, căm giận bất bình nói, “Nếu là lão tam ở đây, tên kia chắc chắn bị đánh đến răng rơi đầy đất.”

Đường chủ: “……”

Nhân sinh trên đời, bản lĩnh vô dụng còn có thể tiếp tục luyện, duy độc trời sinh đầu óc ngu ngốc, thật là muốn mạng mà……

Huynh đệ nhà mình ở chung với nhau sớm chiều, có bao nhiêu cân lượng chẳng lẽ không biết. Người vừa nãy, đánh hết người trong một võ quán cũng chưa lưu một giọt mồ hôi, rõ ràng là mèo đánh chuột, cho dù lão tam đã trở lại cũng chỉ là quả trứng thôi!

Không ngoài ý muốn chút nào, Bàng Mục bị Liêu Vô Hà mắng như phun máu chó, mấy kẻ tòng phạm Đồ Khánh cùng Tề Viễn cũng chạy không thoát, ba người cùng nhau đứng cầm chậu nước giơ cao lên đỉnh đầu. Cũng không phải chỉ đứng không, vừa đứng còn phải xử lý công văn.

Liêu Vô Hà nhìn về phía Đồ Khánh, ánh mắt đặc biệt phức tạp, thập phần vô cùng đau đớn, “Ngươi nói xem ngươi ngày thường ổn trọng cỡ nào, ta yên tâm nhất chính là ngươi, thế nhưng cũng đi theo bọn họ cùng nhau hồ nháo!”

Đồ Khánh cảm thấy thẹn, cúi đầu, cảm thấy đặc biệt mất mặt, cổ đỏ như bị thiêu, Không thể nghi ngờ, việc này làm hắn nhớ lại khi còn nhỏ không chịu đọc sách, phụ thân hắn cũng dùng thủ đoạn này.

Nhưng mấu chốt ở chỗ, hiện giờ hắn sắp thành gia……

Hắn hối hận, hiện tại chính là vô cùng hối hận.

Bàng Mục nỗ lực vì chính mình biện giải, “Tiên sinh nghe ta nói, ta là có lý do chính đáng!”

Liêu Vô Hà mắt lé xem, từ trong xoang mũi phát ra một thanh âm vang lên lớn hừ lạnh.

Bàng Mục cười gượng giải thích, “Binh pháp có câu, bắt giặc bắt vua trước, bá tánh Tuấn Ninh phủ tập võ thành phong trào, đọc sách trồng trọt lại ngược lại. Mà này bên trong thành lại lấy cửu gia võ quán làm đầu…… Ta đã hỏi qua Bùi Văn Cao, lão đầu năm đó mới đến, ước chừng hơn một năm mới làm những người đó tâm phục khẩu phục, nhưng tiên sinh ngươi cũng biết, ta chỗ nào có được công phu kia?”

“Văn vô đệ nhất võ vô đệ nhị, cùng văn nhân khinh lẫn nhau, nhìn nhau không thuận thì sao nói chuyện được, kỳ thật người tập võ dễ tống cổ nhất: Chỉ cần đánh hắn thua tâm phục khẩu phục, cái gì cũng xong. Sau này chúng ta muốn làm gì bọn họ, chẳng phải làm ít công to?”

Tề Viễn cùng Đồ Khánh chạy nhanh gật đầu, hai chậu nước để trên đầu bọt nước văng khắp nơi, tỏ vẻ bọn họ thật là đi ra ngoài làm chính sự.

“Thật cũng không phải hoàn toàn vô đạo lý,” Liêu Vô Hà xụ mặt gật gật đầu, không đợi ba người mặt lộ vẻ vui mừng, lại lập tức đen mặt quát, “Tương lai còn dài, ngươi đánh lúc nào không được? Năm nay đâu chỉ có một ngày, ngàn đầu vạn tự, trong nha môn có bao nhiêu người chờ ngươi nghị sự! Bao nhiêu người chờ gặp ngươi! Ngươi thì ngược lại, một giấc ngủ dậy liền không thấy bóng dáng, như thế nào không lẽ hôm qua ban đêm ở ngoài cửa nhà người khác chờ?”

Liêu Vô Hà mắng người quả thực vô địch khắp thiên hạ, tuy là bưu hãn như Bàng Mục cũng chỉ có thể cúi đầu khuất phục.

Chờ thật vất vả chịu đựng hết một hiệp, lại nghe Liêu Vô Hà hỏi: “Các ngươi đi bao nhiêu võ quán rồi?”

Bàng Mục & Đồ Khánh & Tề Viễn: “……”

Hỏng rồi, đánh quá thống khoái, quên mất rồi!

Liêu tiên sinh phát hỏa, hậu quả phi thường nghiêm trọng, trực tiếp không cho ba người đồng thời vắng họp đến ăn tiệc dọn nhà, sau đó Yến Kiêu cùng Bạch Ninh hai người nhà mang theo hộp đồ ăn lớn lại đây đưa cơm, sau đó vừa vào cửa đã bị tạo hình của ba người hù dọa.

…… Liêu tiên sinh thật là sống không dễ dàng!

Phạt là phạt, cơm nên ăn cũng phải ăn.

Vì dậy sớm nên Yến Kiêu mua được thịt ba chỉ tốt nhất, sai Đại Giang băm thành thịt nát, sau đó thêm gia vị, làm một nồi to bánh bao chiên nhân thịt.

Bánh bao chiên vừa tròn vừa béo, trong suốt mỏng vỏ lại rải thêm hạt mè màu đen cùng hành lá xanh biếc cắt nát, hơi dùng sức kẹp một cái, có thể cảm giác được bên trong đong đưa nhân thịt mềm như nước.

Thời điểm ăn, trước cẩn thận cắn một miếng nhỏ, sau đó thổi thổi, để nhân bên trong bớt nóng, sau hoặc là một lần ăn hết, hoặc là trước ăn hết nhân thịt bên trong, lại chấm thêm dấm, ớt, một loại đồ chiên mà có hai loại khẩu vị, thật là mỹ thật sự.

Ăn đồ chiên nhiều sẽ cảm thấy có chút ngấy, lại kẹp một chút rau trộn đậu phụ trúc tươi mát ngon miệng, bên trong có rau cần tươi mới cùng dưa chuột, ăn vào vừa thanh lại vừa mát, rất mê người.

Tề Viễn một cẩu độc thân vô cùng thích ứng với sự vui vẻ của hai kẻ có người yêu ngồi cùng, hơn nữa bởi vì không cần mắt đi mày lại, hết sức chuyên chú ăn nhanh như bay, thậm chí còn vừa ăn vừa nói: “Bánh bao cũng quá ngon, Yến cô nương, chúng ta buổi tối cũng ăn cái này sao?”

Yến Kiêu thay Bàng Mục cố ý mở miệng thổi nguội bánh bao, nhìn về phía hắn, ánh mắt tựa như nhìn một kẻ thiểu năng trí tuệ: Người này có phải không biết chữ “sầu” viết ra sao?

Nếu không phải còn ký ức, nàng quả thực muốn hoài nghi người tàn nhẫn trong án Tiết gia trang kia, Tề đại nhân thâm trầm là ảo giác!

Nhưng Bàng Mục cùng Đồ Khánh nhìn chằm chằm qua đây cũng mong chờ nàng nói, Yến Kiêu từ bỏ giãy giụa: Khá tốt, tâm rộng khá tốt. Những người từ trên chiến trường tinh phong huyết vũ xuống dưới so với người thật là không giống nhau……

“Ta xào hạt mè muối, hôm nay oi bức, buổi tối ăn mì lạnh đi, rải lên rất thơm.”

Mấy người họ ăn đến bảy phần no, bắt đầu thả chậm tốc độ, một bên uống trà một bên tán gẫu, đang lúc thích chí, Lâm Bình từ bên ngoài vội vã chạy tới, “Đại nhân, có vụ án!”

Mọi người vừa thấy là hắn, động tác nhất trí hít một hơi khí lạnh: Lúc này mới rảnh được một ngày, lại có án mạng?

Vừa thấy biểu tình này của bọn họ, Lâm Bình liền nhớ tới quá khứ, không biết nên khóc hay nên cười nói: “Không chết người! Có hán tử báo án nói bị người cướp sạch tài vật.”

Sau đó Bàng Mục thăng đường, vừa thấy hắn liền vui vẻ: Đây không phải kẻ hôm qua ở Trùng Tiêu lâu, hán tử người đầy hình xăm hay sao?

Hiển nhiên hán tử kia cũng nhận ra hắn, rất kinh ngạc, “Ngươi, à không, ngài chính là tân nhiệm tri phủ?”

Bàng Mục cười nói: “Như thế nào, không giống?”

Người nọ thế nhưng thật sự thành thật gật đầu, lại cẩn thận đánh giá vài lần, lắc đầu nói: “Không giống, so với Bùi đại nhân quá không giống.”

Nhìn khổ người này, nhìn thân thể này, nhìn khí thế này, so với hắn còn giống người tập võ hơn, như thế nào lại là quan văn?

Quan văn nên là giống Bùi lão đại nhân, cái loại mảnh khảnh, bộ dáng phong lưu mới đúng chứ!

Bàng Mục cũng không thèm để ý, chỉ là cảm thấy hắn rất thú vị hỏi: “Ta thấy ngươi cũng thông thạo quyền cước, hiện giờ cũng êm đẹp, không giống người bị cướp sạch?”

Không nghĩ tới hán tử Tống Lượng rất dễ dàng thẹn thùng, mặt lại đỏ, lúc hết do dự, mới đem sự tình ngọn nguồn nói.

Bàng Mục càng nghe càng kinh nhạc, cuối cùng vỗ đùi nói: “Hoá ra ngươi là gặp phải mấy kẻ lừa đảo!”

Tề Viễn nhìn qua ánh mắt hắn cũng nghiền ngẫm suy nghĩ, thầm nghĩ nhìn ngươi rất thành thật, không nghĩ tới cũng là kẻ biết chơi!

Tống Lượng mặt giống như muốn nhỏ máu, đỏ mặt tía tai hô: “Không phải, ta là thật tình muốn cưới nàng, không nghĩ tới……”

Hắn mới từ bên ngoài thay người áp tiêu trở về, trên đường gặp một nữ tử tên Lệ Nương, hai người nhất kiến như cố, Tống Lượng nhanh chóng lâm vào bể tình, ngắn ngủn mấy ngày liền quyết định muốn cưới nàng làm vợ. Hôm qua cùng lúc cùng đám Bàng Mục gặp nhau ở Trùng Tiêu, cũng là dầm mưa thay Lệ Nương ra ngoài mua thức ăn.

Ai ngờ nửa đêm hôm qua, hắn đang ở khách điếm cùng Lệ Nương nói chuyện, đột nhiên xông tới mấy kẻ cao lớn vạm vỡ, ồn ào nói hắn câu dẫn phụ nữ nhà lành, mà mấy ngày Lệ Nương vẫn luôn ôn nhu săn sóc hắn cũng đột nhiên thay đổi như người khác, khóc lóc kể lể lên.

Tống Lượng lúc ấy liền phát ngốc, phục hồi tinh thần lại sau mới phát hiện chính mình bị người ta hạ mông hãn dược vào nước uống, cả người muốn động đậy tay chân cũng không được, trơ mắt nhìn đối phương ấn tay mình vào tờ giấy cáo trạng, bị bắt thừa nhận sai lầm, lại nhìn bọn họ đem tất cả tài vật thổi quét không còn cái gì, sau đó bỏ trốn mất dạng.

Nói xong lúc sau, hắn uể oải rũ đầu nói: “Nếu nàng mở miệng, nếu nàng muốn toàn bộ gia sản của ta, cho nàng ta cũng không nói lời nào, nhưng như thế này cũng quá khiến người thương tâm.”

Một lão hán tử to lớn đứng ở phía trên công đường kể ra nỗi thương tâm của mình, giống như con gấu to lớn khóc kêu bình mật ong của mình bị trộm đi, trường hợp trông rất quỷ dị.

Tề Viễn nhịn không được nói: “Nếu ngươi đã có người trong lòng, hôm qua như thế nào còn công khai khen cô nương khác cười đẹp?”

Bàng Mục liếc mắt hắn một cái, đây là không sợ thiên hạ không loạn.

Ai ngờ Tống Lượng lại vẻ mặt hàm hậu nói; “Ta là nói lời nói thật.”

Tề Viễn nghẹn.

Tống Lượng không biết hắn đột nhiên hỏi cái này làm gì, chỉ là vò đầu, “Từ nhỏ cha mẹ đã dạy ta làm người phải nói lời nói thật, cô nương gia hôm nọ lớn lên thật là đẹp!”

Bàng Mục bị hắn chọc cười, “Đúng, là đẹp.”

Tống Lượng gật đầu, lại mỏi mắt trông mong hỏi: “Đại nhân có thể làm chủ cho thảo dân không?”

“Làm chủ,” Bàng Mục bật cười, lại tinh tế hỏi thêm vài thứ, đột nhiên nghe được một từ quen thuộc, liền quay mặt lại hỏi Tề Viễn, “Phi Hổ Đường…… Tên này có phải từng nghe qua ở đâu hay không?”

Tề Viễn chớp mắt suy nghĩ một lát, đột nhiên bừng tỉnh đại ngộ, nhỏ giọng nói: “Hôm qua võ quán chúng ta đi cuối cùng hình như gọi là Phi Hổ Đường.”

Bàng Mục sờ sờ cằm, lại hỏi Tống Lượng, “Ngươi nếu là người Phi Hổ Đường, có nhà không về, còn cùng Lệ Nương ở lại khách điếm?”

“Nàng nói còn chưa có chuẩn bị tốt để thấy người nhà ta,” Tống Lượng ủ rũ cụp đuôi nói, “Ta liền nghe y lời nàng nói, tạm thời ở lại khách điếm, chuẩn bị hai ngày cùng nhau mang nàng trở về.”

Hiện giờ nghĩ đến, chỗ nào là không chuẩn bị tốt, căn bản chính là đồng lõa?

Nói nữa, Phi Hổ Đường đó là địa phương nào? Võ quán có tiếng tăm lừng lẫy khắp Tuấn Ninh phủ, nếu quả nhiên đi vào, còn có thể gây án? Chẳng phải là chui đầu vào giọ! Nói không chừng kia Lệ Nương mới vừa biết được có khi suýt bị hù chết.

“Ngươi không muốn kêu các huynh đệ hỗ trợ?” Tề Viễn khó nén tò mò.

Người giang hồ coi nặng nhất thể diện cùng nghĩa khí, đặc biệt là gặp được loại chuyện khó có thể mở miệng này, đại bộ phận người hoặc là tự nhận xui xẻo, hoặc là tìm người quen hỗ trợ ngầm giải quyết, rất ít có người giống Tống Lượng như vậy, trước tiên thoải mái hào phóng lại đây báo án.

“Gặp chuyện này không phải nên tìm quan phủ sao?” Ai ngờ Tống Lượng ngược lại mặt đầy kinh ngạc nhìn hắn, phảng phất đang nói ngươi người trong công môn sao không biết ấn theo quy củ làm việc.

Hôm nay đây là lần thứ hai Tề Viễn bị cái nhìn của kẻ đầu óc lỗ mãng làm nghẹn đến không còn lời gì để nói.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.