Tàng Hồng Uyên lấy từ túi áo ra một viên pháo hiệu rồi ném lên trên trời. Lúc này thần hồn hắn đã thất lạc vì quá khiếp sợ, chỉ muốn bỏ chạy khỏi chỗ này thật nhanh. Pháo hiệu kia chính là hy vọng của hắn. Có câu hy vọng càng nhiều thì thất vọng càng nhiều hơn quả nhiên không sai. Pháo hiệu đã nổ tung, soi sáng cả một vùng trời đêm.
Bình thường khi thấy tín hiệu này, không chỉ cao thủ của chi tộc Tàng Hồng Uyên mà cả những đệ tử Thiên Long thần điện sẽ đồng thời kéo đến đây. Những đợi mãi, gần nửa khắc trôi qua mà vẫn không có bất kỳ một bóng người nào. Tàng Hồng Uyên kinh sợ thì khỏi phải nói, vị lão giả kia thì vừa giận vừa sợ. Trước đó lão đã bố trí trận pháp bên ngoài để đề phòng Tinh Hồn bỏ trốn, nhưng rốt cuộc lão đã lầm, kẻ này không đơn giản như lão tưởng. Lão tính một bước thì hắn đã tính đến ba bước.
– Ngươi… rốt cuộc ngươi là ai?
– Tàng Hồng Uyên chẳng phải đã nói rất rõ rồi sao?
Tinh Hồn liếc nhìn lão, ánh mắt lạnh băng khiến nội tâm lão run rẩy. Hắn nói tiếp:
– Nếu như đã không còn gì để trăn trối thì hạ màn ở đây được rồi!
Nguyên lực vận chuyển, Phượng Hoàng Cầm tỏa ra hào quang rực rỡ, so với dị tượng Tiềm Long Bí Cảnh cơ hồ chỉ kém đôi chút mà thôi. Nếu như không phải Tinh Hồn đã bày ra trận pháp bên ngoài thì cảnh tượng này sẽ hấp dẫn vô số cường giả chạy đến Nguyên Trúc Lâm.
Thanh âm phượng hoàng ngâm lên, một thanh âm trong trẻo khiến người ta mê mẩn, nhưng vào thời điểm này, vị lão giả kia không có tâm trạng để thưởng thức, bởi vì trong lòng lão đang sợ hãi tột độ.
– Tiểu huynh đệ, chuyện đâu còn có đó, chúng ta có thể ngồi xuống từ từ nói chuyện.
– Nói chuyện gì?
– Hôm nay chỉ vô tình đắc tội, lão phu xin thề sẽ không tiết lộ thân phận của tiểu huynh đệ với bất kỳ ai.
– Còn gì nữa không?
– Còn gì? Lão phu không hiểu ý tứ của tiểu huynh đệ lắm.
Lão ta trên trán mồ hôi mồ kê túa ra, nhìn chẳng khác gì Tàng Hồng Uyên vừa rồi cả. Trong lòng vừa tức giận, bình thường có khi nào lão phải tốn nước bọt với người khác chứ, không ngờ hôm nay lại phải chịu uất ức. Lão đã âm thầm ghi hận Tinh Hồn rồi, chỉ cần thoát được ngày hôm nay, lão nhất định sẽ để cho Tinh Hồn trả một cái giá thật đắt. Nhưng mọi việc nào như ý định của lão.
Chỉ thấy Tinh Hồn lại ánh mắt sắc bén ấy nhìn thẳng về phía lão, kiểu nhìn xem người kia như một kẻ đã chết giờ đây đã đảo ngược lại, hắn lạnh lùng nói:
– Ý ta là, nếu đã nói hết những gì cần nói rồi thì bây giờ có thể chết được rồi!
– Ngươi… ngươi ép người quá đáng.
– Có phải ép người hay không thì còn phải xem nắm đấm của kẻ nào to hơn. Ta muốn xem, nắm đấm của ngươi to đến đâu!
Dứt lời, Tinh Hồn lại tiếp tục gảy lên một khúc, không còn là giai điệu du dương như trước nữa, mà là một giai điệu lãnh huyết rùng rợn, tựa như là khúc nhạc tiễn người ta về cõi chết vậy. Khi tiếng đàn vang lên cũng là lúc phượng hoàng sau lưng Tinh Hồn biến hóa những cộng lông vũ thành những mũi đạo hỏa tiễn bắn về phía trước, tốc độ quá nhanh, nhanh đến nỗi lão giả kia không thể nào tránh kịp. Giữa không trung, thân thể của lão bị hỏa tiễn đâm xuyên qua, tạo thành vô số cái lỗ nhỏ. Chớp mắt một cái, thân thể của lão đã biến thành một đống thịt nhầy nhụa không còn phân biệt được đâu ra đâu nữa.
Khúc nhạc dừng hẳn lại, Phượng Hoàng Cầm quang mang dần ảm đạm đi, lát sau đã trở lại thành cây đàn bình thường không hơn không kém, chỉ đặc biệt ở chỗ có hình thù hơi quái dị mà thôi. Sau đòn kết liễu, Tinh Hồn nguyên lực đã cạn kiệt. Dù bị phong ấn, nhưng muốn sử dụng Phượng Hoàng Cầm thì cũng phải trả một cái giá rất lớn. May là đã nhận chủ, nếu không chẳng biết hậu quả sẽ như thế nào đây.
Dù rất mệt mỏi, Tinh Hồn vẫn phải cố làm ra bộ dạng khinh phong đạm bạc, tựa như chẳng có chuyện gì xảy ra. Tinh Hồn bước gần tới chỗ Tàng Hồng Uyên khuôn mặt lúc xanh lúc trắng, sợ hãi nhìn thi thể không còn nguyên vẹn của vị lão giả kia, lại nhìn thấy hung thủ đang chậm rãi bước về phía mình. Từ một người lập kế hoạch giết chết Tinh Hồn lại biến thành con mồi của hắn, cảm giác đúng là rất khó chịu. Nếu trên đời này có thuốc hối hận thì tốt quá, ít nhất Tàng Hồng Uyên sẽ không phải đối diện với một con quái vật hùng mạnh như vậy.
– Đừng… đừng đến gần ta.
Tàng Hồng Uyên hoảng sợ nhìn Tinh Hồn càng lúc càng đi đến gần mình, trong mắt hắn Tinh Hồn chẳng khác gì tử thần đang đòi tính mạng của hắn. Cố gắng bỏ chạy, nhưng không hiểu sao đôi chân lại không chịu nghe lời của hắn nữa, chỉ vùng vẫy trong vô vọng mà thôi.
– Tinh Hồn… không, Ninh Tiểu Tam, ta bởi vì bị tình yêu nhất thời làm mờ mắt, hãy bỏ qua cho ta lần này. Ta đảm bảo sẽ từ bỏ Tàng Tử Đan, về sau sẽ không đeo bám nàng nữa, đồng thời sẽ tác hợp cho hai người, chỉ cần tha cho cái mạng nhỏ này. Cầu xin ngươi.
Bỗng bước chân Tinh Hồn dừng lại. Hắn dĩ nhiên nhìn thấy được tình cảm mà Tàng Hồng Uyên dành cho Tàng Tử Đan, nhưng không ngờ nó đến mức khiến cho Tàng Hồng Uyên một giết luôn cả hắn. Ý định giết người diệt khẩu đã bị hắn xóa bỏ hoàn toàn. Trước đây Thiên Long thần điện đã bị tấn công một lần, chính là thời điểm Tiềm Long Bí Cảnh xảy ra dị tượng, nếu bây giờ có người chết thì chỉ việc đổ lỗi cho kẻ kia mà thôi, tuyệt đối sẽ không có ai nghi ngờ hắn làm cả.
Nhưng bây giờ Tinh Hồn đã thay đổi ý định hoàn toàn, cải biên kế hoạch của mình lại chỉ trong tích tắc. Hắn nhìn thẳng vào mắt Tàng Hồng Uyên, nghiêm túc hỏi:
– Ngươi rất thích Tàng Tử Đan?
– Tất nhiên… à không, ta không có thích nàng nữa.
Tàng Hồng Uyên suýt chút nữa đã gật đầu, nhưng theo bản năng bị uy hiếp tính mạng, hắn liền thay đổi câu trả lời.
Tinh Hồn nhìn biểu hiện của hắn là liền biết câu trả lời là gì rồi.
– Nếu ngươi đã thích nàng như vậy, ta sẽ khiến nàng trở thành phu nhân của ngươi.
Tàng Hồng Uyên còn đang sợ hãi, nghe câu nói của Tinh Hồn thì bất giác ngẩn người ra. Hắn tự hỏi có phải tai của mình có vấn đề nên mới nghe nhầm chăng?
– Trước khi Phong Thần Chiến chính là thời điểm thích hợp nhất. Tàng Hồng Uyên, ngươi nắm chắc cơ hội lần này không?
Tinh Hồn lại nhìn Tàng Hồng Uyên, hỏi lại một lần nữa. Tàng Hồng Uyên còn đang ngơ ngác, thế nên không có trả lời câu hỏi này.
– Chẳng phải ngươi vì Tàng Tử Đan nên mới đến Thiên Long thần điện sao? Bây giờ lại nhường nàng cho ta?
– Tại sao ngươi nghĩ ta vì nàng mà đến Thiên Long thần điện?
– Ta nghe nói trước đây ngươi đã từng cứu nàng trong Tử Vong Chi Địa, còn tặng cho nàng một vật đính ước nữa. Tàng Tử Đan lúc nào cũng nói với ta như vậy cả.
Nghe vậy, suýt chút nữa Tinh Hồn đã cười phá lên rồi. Cũng may hắn vẫn giữ được bình tĩnh, cố gắng áp chế đi biểu cảm của mình. Dù sao cũng đang kiệt sức, nếu để lộ sơ hở, chẳng may bị lật kèo thì dù hắn có nghịch thiên cách mấy cũng không trở tay kịp.
– Đó là tự nàng suy diễn. Đúng thật là ta có cứu nàng một mạng, còn tặng cho nàng một cái vòng ngọc, đó là bởi vì ta nhìn thấy nàng rất giống với một người ta quen biết trước đây mà thôi. Ngoài chuyện này ra, ta không hề có bất kỳ một tình cảm nào với nàng cả. Điểm này ngươi có thể yên tâm. Ngươi chỉ cần trả lời ta một chuyện, ngươi có nắm chắc được trước khi Phong Thần Chiến mở ra sẽ đưa Tàng Tử Đan về dinh được không?
Suy nghĩ một lúc, Tàng Hồng Uyên gật đầu chắc nịch, nói:
– Lúc nhỏ ta và nàng có hôn ước, việc này chỉ có một số ít người biết được. Chỉ là dạo gần đây phía bên chi tộc của Tàng Tử Đan có ý định hủy hôn, nguyên nhân là do thiên phú của nàng bộc lộ, thực lực đã mạnh hơn so với ta một bậc. Nếu như tu vi của ta vượt qua nàng, có lẽ… ta sẽ có cơ hội.
– Tốt lắm, vấn đề đột phá ta có thể giúp ngươi giải quyết, việc ngươi cần làm đó chính là làm sao để làm lễ đại hôn với nàng.
– Được, ta sẽ cố gắng hết sức.
– Như vậy mà làm. Có điều, trước khi rời khỏi đây, để nắm chắc ngươi sẽ không phản bội, ta sẽ gieo vào linh hồn hải của ngươi một đạo ấn ký, nếu phản bội, chỉ một ý niệm thôi cũng đủ khiến ngươi đi gặp lão già khi nãy.
Chuyện đột nhập Thiên Long thần điện không thể bại lộ, dù là với bất cứ ai, Tinh Hồn cũng không muốn tiết lộ. Chỉ khi nào kẻ đó trở thành một thuộc hạ trung thành của mình mà thôi. Nhưng đâu phải lúc nào cũng tìm ra được một thuộc hạ trung thành. Biện pháp duy nhất đó chính là dùng vũ lực. Thực lực của Tinh Hồn mạnh mẽ như thế nào, cứ nhìn vào biểu cảm của Tàng Hồng Uyên là biết liền. Tàng Hồng Uyên dù không muốn, nhưng cái mạng nhỏ này vẫn quan trọng hơn tất thảy, làm chó cho người khác thì sao, ít nhất vẫn đảm bảo được mạng sống. Thế nên Tàng Hồng Uyên chẳng chút do dự liền gật đầu đồng ý.