Tử khí mạnh đến nỗi khiến cho mọi sinh vật xung quanh trực tiếp chết đi, cây cối khô héo, yêu thú tử vong, chỉ còn lại một cỗ u linh ma quái mà thôi. Ngay cả những đệ tử Thiên Long thần điện tu vi yếu kém không kịp chạy thoát, kết quả liền trực tiếp chết tại chỗ.
Một siêu cấp thế lực, ngoại trừ Huyền Long lão tổ rời khỏi thần điện để đến Vô Thượng Thiên Cung, còn lại những vị lão tổ khác tọa trấn cùng với vô số cao thủ, vậy mà lại bị tấn công một cách bất ngờ không kịp trở tay. Thật đúng là khiến cho người ta tức giận.
Không chỉ Tàng Thiên Ca mà những người còn lại, từ các vị lão tổ đang tọa trấn, điện chủ Tàng Vũ Thánh cùng với mấy trăm cao thủ bao vây Tiềm Long Bí Cảnh lại. Bởi vì cỗ khí tức ma quái kia vẫn chưa tan hết, thế nên không có ai dám tiến vào đầu tiên. Kẻ kia vẫn còn chưa rời khỏi, chỉ đợi tử khí tan đi thì liền bắt sống.
Nhưng có người không chờ đợi được, đó chính là Tàng Thiên Ca. Trên đường đi nhìn thấy vô số thi thể của các đệ tử, tiếng rên la thảm thiết vang lên khắp nơi khiến cho nộ hỏa trong lòng hắn dâng trào, liền muốn giết tết kẻ kia để trả thù cho những đệ tử đã chết.
– Tàng Thiên Ca, khí tức này rất cổ quái, vẫn không nên hành động nông nổi.
Tây Môn Bất Bại nhắc nhở. Dù trước đây hắn đã có cơ hội tiếp xúc với cỗ khí tức này, thế nhưng hắn chỉ cảm nhận được một phần tỷ của nó mà thôi. Tuy Tây Môn Bất Bại biết cỗ khí tức đã bị khối ngọc thần bí kia hấp thu rất nhiều, những khí tức còn sót lại này tuyệt không thể nào so sánh được khi còn tồn tại như cũ, thế nhưng đối với mấy người bọn họ vẫn là một thứ gì đó tồn tại rất úy kỵ. Nó giống như là cổng địa ngục vào, bước vào chỉ có con đường chết.
– Nếu như để hắn thoát, sau này muốn tìm hắn còn khó hơn mò kim đáy bể. Đây là cơ hội duy nhất để tiêu diệt hắn.
Dứt lời, Tàng Thiên Ca không để tâm đến sự ngăn cản của mấy người kia, trong ánh mắt kinh ngạc của đám lão tổ và Tàng Vũ Thánh, Tàng Thiên Ca một thân một mình xông vào luồng hỗn độn chi khí kia, bóng ảnh dần biến mất. Chỉ thấy lờ mờ ánh kim quang, chứng tỏ Tàng Thiên Ca vẫn còn chưa chết.
– Tên tiểu tử này hành động quá nông nổi.
Hoang Sơn lão tổ thở dài một tiếng, trách móc nói.
– Chúng ta có nên tiến vào trong trợ giúp hắn không?
Đứng bên cạnh, Dịch Thủy lão tổ hỏi.
– Tạm thời Ca nhi vẫn còn an toàn, chúng ta cứ tiếp tục quan sát. Nếu như hắn gặp nguy hiểm thì trực tiếp xông vào.
– Quyết định vậy đi!
Mọi người nhất trí nghe theo ý kiến của Tàng Vũ Thánh. Thế nhưng vừa mới nói xong thì liền có mấy bóng người nhảy vào vùng tử khi kia, nhìn kỹ lại thì chính là ba tên Tây Môn Bất Bại, Quân Mạc Tà và Võ Canh.
– Mấy tiểu tử này đúng là không biết sống chết.
– Để xem chúng có thể trụ được bao lâu!
– ………
Tàng Thiên Ca bay vào bên trong tử khí, ngoại trừ vùng hỗn độn xung quanh, thứ còn lại hắn nhìn thấy đó là ánh sáng màu xanh lục. Chẳng rõ là thứ gì, nhưng Tàng Thiên Ca cảm giác được có một ai đó đang đứng ở gần điểm sáng kia.
– Cửu Chuyền Thần Long Quyết đệ lục tầng – Lục Hợp Chân Long Phá.
Quyết định xuất thủ ngay lập tức, sáu đầu long ảnh xuất hiện phá không tấn công. Có lẽ bởi vì ảnh hưởng của tử khí xung quanh, thế nên uy lực của Cửu Chuyển Thần Long Quyết đã suy giảm đến gần phân nửa. Có lẽ chỉ mới là thăm dò đối phương, thế nên Tàng Thiên Ca vẫn chưa bộc lộ hết sức mạnh của mình.
Khiến cho Tàng Thiên Ca kinh ngạc chính là chưởng pháp của mình lại bị đối phương dễ dàng hóa giải, đối phương thậm chí vẫn còn chưa lộ mặt.
– Hừ, để ta xem ngươi trốn ở đâu.
– Cửu Chuyển Thần Long Quyết – Cửu Thiên Chân Long Phá.
Tàng Thiên Ca quyết định nghiêm túc, một thức gần như mạnh nhất của hắn khiến cho tử khí xung quanh bạo động dữ dội.
Bỗng Tàng Thiên Ca nghe thấy bên tai vang lên một tiếng long ngâm. Âm thanh long ngâm này nghe khá quen thuộc, dường như hắn đã từng gặp qua ở đâu rồi. Tiếng long ngâm tràn ngập trong vùng hỗn độn, linh thức lại bị hạn chế, thế nên hắn chỉ có thể cảm nhận bằng mắt thường mà thôi.
*Gào*
Từ phía sau, một cái mồm khổng lồ bất thình lình xuất hiện, há rộng ra muốn nuốt trọn thân thể hắn. Tàng Thiên Ca giật mình lùi lại, nhưng dường như hơi trễ, hắn không kịp phản kích, chỉ có thể co cụm lại phòng thủ. Nhưng ngay lúc đó, một vầng lam quang tốc độ cực nhanh từ phía bên phải phá công bắn đến. Chỉ nghe *ầm* một tiếng, cái mồm khổng lồ kia đã vầng lam quang đánh bật qua một bên, nhờ vậy mà Tàng Thiên Ca mới thoát khỏi.
– Quân thiếu, là ngươi.
Kiếm quang kia chính là tuyệt chiêu mạnh nhất của Quân Mạc Tà, không quá khó để Tàng Thiên Ca nhận ra được.
– Còn có chúng ta nữa.
Âm thanh đằng xa truyền đến, Tàng Thiên Ca quay lại thì phát hiện Tây Môn Bất Bại và Võ Canh cũng đến.
– Thế nào rồi, có phát hiện ra được kẻ kia không?
Võ Canh hỏi.
– Hắn đang ẩn nấp đâu đó trong vùng hỗn độn chi khí này, ta đã dùng linh thức tra xét nhưng không cách nào phát hiện được.
Tàng Thiên Ca lắc đầu trả lời, ánh mắt nhìn về phía tia quang mang kia.
– Nấp?
Ngay khi Tàng Thiên Ca dứt lời thì một giọng nói lãnh đạm vang lên, ý tứ như đang miệt thị Tàng Thiên Ca vậy.
– Ngươi nghĩ ngươi là ai mà khiến cho ta phải ẩn nấp, tránh né ngươi?
Giọng nói ấy vừa vang vọng trong không gian, không chỉ Tàng Thiên Ca mà ngay cả những người bên ngoài cũng nghe được.
Hỗn độn chi khí cùng lúc ấy giống như đang bị một kẻ nào đó thao túng, toàn bộ tập trung về phía điểm quang mang mập mờ kia.
Gió đột nhiên thổi mạnh, Tàng Thiên Ca cảm thấy sức gió này sẽ còn mạnh lên nữa, nếu như còn đứng đây chỉ sợ sẽ bị hút vào trong mất. Ánh sáng màu xanh kia có gì đó rất nguy hiểm, hắn quyết định rút lui.
– Thoát khỏi vùng phong bạo này!
Dường như kẻ kia cũng không có ý ngăn cản, thế nên đám Tàng Thiên Ca thoát khỏi trận phong bạo khá dễ dàng. Sau một lúc, tử khí biến mất. Chỉ thấy đứng trên đống đổ nát của Tiềm Long Bí Cảnh, có một bóng người đang đứng, hắn như đang hòa mình vào với thiên địa, dù đứng tại đó, dù bị bao vây nhưng lại khiến cho người ta có cảm giác hắn muốn thoát khỏi đây lúc nào cũng được.
Xung quanh thân thể hắn có năm đầu chân long đang bay lượn, mỗi đầu chân long có một màu sắc khác nhau, long uy phát ra khiến cho người ta kinh sợ.
– Hắn… là kẻ xuất hiện trong thượng cổ mộ phủ.
Thượng cổ mộ phủ, khi Phệ Huyết Châu xuất hiện, suýt chút nữa Trịnh Thần Không đoạt lấy nó đi, cuối cùng lại bị một thần bí nhân đoạt đi mất. Trịnh Thần Không thực lực mạnh hơn cả Tàng Thiên Ca, vậy mà cũng chịu thất thủ trước kẻ kia.
Lúc ấy, dù không biết đối phương là ai, Tàng Thiên Ca trong lòng vẫn khâm phục không thôi. Thật chẳng thể ngờ được, kẻ mà mình ghi nhận ấy lại là kẻ thù của mình, kẻ đã giết vô số đệ tử Thiên Long thần điện.
– Long Hình – Thần Long Giáng Thế.
Tàng Thiên Ca cực kỳ tức giận, lập tức hóa thành bạch long xuất ra tuyệt chiêu mạnh nhất của mình. Luồng ánh sáng trắng bao phủ thân thể hắn, chỉ trong giây lát liền hóa thành một đầu bạch long. Long uy của hắn so với năm đầu chân long kia tựa hồ không hề thua kém.
Khoảng khắc bạch long xuất hiện, ánh sáng từ hắn như bao phủ cả bầu trời, như biến thành một vầng thái dương thứ hai soi sáng tất cả. Chỉ thấy bạch long gầm một tiếng, gió thổi mây phun. Các đám mây hội tụ lại gần, tiếp đó toàn bộ đều bị bạch long cắn nuốt. Long trảo của bạch long bất ngờ chưởng xuống, giữa bầu trời như bị phá nát, không khác gì trời sụp cả, long trảo đâm thẳng xuống, muốn bóp nát kẻ kia thành tro bụi.
Chỉ thấy kẻ kia vẫn giữa bình tĩnh như trước, Ngọc Hoành trong tay chợt xuất hiện. Năm đầu long ảnh như vô cùng thích thú vì sự xuất hiện của Ngọc Hoành. Nguyên lực vận chuyển, Ngọc Hoành bạo tạc một luồng sát khí vô cùng mạnh mẽ, sát khí này thậm chí còn có thể giết chết rất nhiều người. Hắn tung Ngọc Hoành lên phía trước, không phô trương, không bề thế, vậy mà có thể tiếp được tuyệt chiêu mạnh nhất của Tàng Thiên Ca.