Tinh Hồn im lặng nhìn hắn, trông như chẳng quan tâm đến Mặc Tử Hiên sắp sửa nói gì. Còn Mặc Tử Hiên thì nắm chặt Thiếu Dương Thần Kiếm, sát khí nổi lên cuồng cuộn, hướng mũi kiếm thẳng về phía Tinh Hồn, giọng nói đầy sát ý:
– Tất cả những kẻ đó đều trở thành vật huyết tế cho Thiếu Dương Kiếm.
Dứt lời, Mặc Tử Hiên nhún chân, tốc độ cực nhanh mà mắt thường không thể nhìn thấy được, chỉ nghe trong không gian truyền tới một tiếng rít gió kinh dị.
Mặc Tử Hiên chính là cường giả Thượng Thần Cảnh trung kỳ, trước đây đã từng giao đấu với Tinh Hồn một lần. Lần đó, Mặc Tử Hiên rơi vào thế hạ phong, thậm chí Thiếu Dương Thần Kiếm suýt chút nữa đã bị hủy diệt. Thiếu Dương Thần Kiếm chính là pháp bảo theo hắn từ sau khi hắn đột phá Chủ Thần Cảnh, Mặc Tử Hiên xem nó chẳng khác gì bằng hữu chí thân. Nhìn Thiếu Dương Thần Kiếm tình trạng thê thảm, Mặc Tử Hiện hận không thể giết chết kẻ đã làm nó thành ra thế này.
Kẻ đó đã xuất hiện, sát ý bấy lâu nay trỗi dậy, trong lòng Mặc Tử Hiên bây giờ chỉ muốn băm Tinh Hồn ra hàng ngàn mảnh.
Chỉ là Tinh Hồn nay đã thay đổi, thực lực sau khi khôi phục chỉ có mạnh chứ không yếu hơn. Mặc Tử Hiên dù tiến bộ, dẫu vậy cũng chẳng thể bì kịp Tinh Hồn được.
– Ngươi nghĩ ta giống đám phế vật đó?
Tinh Hồn vẫn đứng im một chỗ, thanh âm hờ hững khinh thường thốt lên. Bỗng nhiên một đạo ảo ảnh xuất hiện ngay phía bên phải, đường kiếm lạnh lẽo trảm ngang cổ của hắn, chính là Mặc Tử Hiên xuất kiếm. Một kiếm này cực nhanh, lại rất bất ngờ, kiếm cương khiến cho lớp băng phía đối diện xuất hiện một vết chém rất ngọt và sâu.
Nếu một kiếm này đối với người khác, dù là đối thủ đồng cấp với Mặc Tử Hiên e rằng cũng khó mà bảo toàn tính mạng. Nhưng đằng này, người mà Mặc Tử Hiên phải đối diện lại là Tinh Hồn. Chỉ thấy ánh mắt Mặc Tử Hiên trợn tròn, có lẽ kinh ngạc vì tốc độ tránh một kiếm của hắn lại nhanh đến như vậy.
Có tiếng rít gió từ phía sau, lại là một kích bất ngờ khác, Mặc Tử Hiên chỉ cảm thấy phía cổ của mình lành lạnh, hắn lập tức cúi đầu xuống, chỉ thấy lờ mờ một màu tử quang xẹt qua. Cấp tốc nhảy về phía trước, quay đầu nhìn lại thì chẳng biết từ lúc nào Tinh Hồn đã đứng ngay sau lưng, nếu không phải nhanh một chút, có lẽ đầu đã lìa khỏi xác rồi.
– Hắn nhanh thật!
Trong lòng Mặc Tử Hiên thốt lên một tiếng. Dù vậy, Mặc Tử Hiên chính là người trải qua vô số cuộc huyết chiến, đối thủ có tốc độ nhanh như vậy không phải là chưa gặp, chỉ là so với những người mà hắn gặp qua thì Tinh Hồn có gì đó khủng khiếp hơn.
– Tốc độ của ngươi rất nhanh. Nhưng đó là do ta vẫn chưa bộc phát hết tốc độ, để xem ngươi có thể nhanh hơn tốc độ cực hạn của ta không.
– Bách Bộ Kinh Hồng!
Mặc Tử Hiên hét to một tiếng, khí thế phát ra khiến cho băng phong nổi lên, bước chân chuyển nhẹ, chỉ thấy trong không gian xuất hiện vô số đạo tàn ảnh của Mặc Tử Hiên, không thể phân biệt nổi đâu mới là Mặc Tử Hiên thật.
Tất cả đạo tàn ảnh đồng loạt cầm Thiếu Dương Thần Kiếm trảm sát Tinh Hồn, trăm kiếm trảm xuống, sợ rằng khó lòng mà tránh được. Tinh Hồn hừ lạnh một tiếng, nói:
– Nguyên khí hóa binh – Hồi Thiên.
Tử khí nổi lên ở hai bên cánh tay, chớp mắt biến thành hai cái chủy thủ, chỉ thấy Tinh Hồn xoay tròn mấy vòng, như thể biến thành một cơn lốc màu tím vậy, vừa bảo vệ hắn vừa đánh ra vô số phong nhẫn bay khắp tứ tung.
*Ầm ầm ầm…*
Vô số tàn ảnh bị phong nhẫn chém tan nát, trong giây lát đã biến mất toàn bộ, chỉ còn lại duy nhất một mình Mặc Tử Hiên thật. Mặc Tử Hiên chấn kinh, nếu như còn tiếp tục lao tới, nhất định sẽ bị phong nhẫn làm cho trọng thương. Buộc phải thu kiếm lại, vận chuyển nguyên lực tạo thành một tầng kết giới bảo hộ thân thể.
Phong nhẫn đập vào, dù không thể phá vỡ được tầng nguyên lực kết giới bảo hộ Mặc Tử Hiên, nhưng lại khiến hắn bị bức lui về phía sau. Khói bụi biến mất, trong không gian truyền đến tiếng thở dốc. Mặc Tử Hiên khuôn mặt hơi tái đi đôi chút, hơi thở không đồng đều, ánh mắt vừa kinh vừa sợ nhìn Tinh Hồn khoan thai trước mặt. Kẻ này, không ngờ chỉ ba năm lại tiến bộ vượt bật. Trước đây, dù rằng rơi vào thế hạ phong nhưng không đến nỗi thảm hại như thế này.
Chí ít khi đó, cuộc chiến giữa đôi bên có thể coi là đại chiến. Còn bây giờ lại là thế một chiều, mà kẻ chi phối cuộc chiến lại không phải là hắn, mà lại chính là Tinh Hồn.
Tinh Hồn phủi bụi vấy vào y phục, vừa hờ hững nói:
– Còn trò gì nữa thì làm đi, chớ để sau khi chết lại hối hận.
Dừng lại một lúc, Tinh Hồn ánh mắt nhìn vào Thiếu Dương Kiếm, nói tiếp:
– À còn nữa, thanh kiếm cùn đó vứt đi là vừa rồi.
Mặc Tử Hiên tức giận, bàn tay siết chặt lại, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Tinh Hồn:
– Có phải kiếm cùn hay không ngươi tất sẽ biết!
Vừa nói, Mặc Tử Hiên lấy ra một khỏa huyết đan to bằng đầu ngón tay cái, bên trong ẩn chứa huyết man lực cường đại.
– Ồ, Bạo Huyết Đan thượng phẩm, không tệ.
Bạo Huyết Đan giúp võ giả phục dụng phá vỡ cực hạn của bản thân, sức mạnh đột phá lên một cảnh giới, chỉ là nó chỉ có thể duy trì được một khoảng thời gian ngắn mà thôi. Võ giả sau khi phục dụng nó sẽ để lại di chứng rất nặng nề, vết thương càng thêm nghiêm trọng, tu vi cũng bị ảnh hưởng, có thể giữ được tu vi hiện tại đã là tốt lắm rồi.
Mặc Tử Hiên bị Tinh Hồn ép đến mức phải dùng đến Bạo Huyết Đan, có thể thấy hắn đang cảm thấy tức giận đến mức nào.
– Cứ cười đi, rồi ngươi sẽ phải trả giá đắt.
Tinh Hồn không hề ngăn cản, để mặc cho Mặc Tử Hiên phục dụng Bạo Huyết Đan. Đương nhiên Mặc Tử Hiên sẽ không từ bỏ cơ hội, đem Bạo Huyết Đan nuốt vào. Chỉ cảm thấy một cỗ huyết man xuất hiện, chạy khắp các ngõ ngách trong thân thể, đem toàn bộ tiềm năng kích phát.
Mặc Tử Hiên hét lớn, áo bào bị khí tức chấn nát thành tro bụi, cơ bắp nổi lớn lên, làn da hóa thành màu cổ đồng, hai mắt biến thành màu đỏ. Nhìn Mặc Tử Hiên lúc này vô cùng đáng sợ, tu vi chỉ sợ đã có thể đạt đến nửa bước Chí Tôn Thần.
– Ép ta sử dụng Bạo Huyết Đan, ta sẽ khiến ngươi trả giá gấp trăm ngàn lần.
Lại cầm Thiếu Dương Thần Kiếm, Mặc Tử Hiên vận chuyển nguyên lực. Sau khi sử dụng Bạo Huyết Đan, nguyên lực của hắn biến thành một màu đỏ thẳm như màu máu, nguyên lực truyền vào Thiếu Dương Thần Kiếm, tiếp đó trảm xuống một kiếm thẳng vào đỉnh đầu Tinh Hồn, một kiếm tràn đầy uy lực, đủ để thổi bay một ngọn núi lớn.
– Sức mạnh không tồi, nhưng cũng chỉ ở mức đó mà thôi.
Cũng chẳng rõ là hắn đang khen hay đang chê, nhìn sắc mặt hắn, ánh mắt hắn không biểu lộ bất kỳ một tia biểu cảm nào khác. Vận chuyển nguyên khí, kình lực khiến cho y phục thổi phồng lên. Điểm lạ là, nếu trước đây, Tinh Hồn nhất định sẽ lôi ra một trong thập phương linh bảo, nhưng lần này, hắn lại không làm thế.
Chỉ thấy năm đầu kim long với năm màu sắc khác nhau hiện ra, tất cả bay về phía cánh tay phải của hắn. Một quyền xuất ra, tiếng long ngâm vang lên, chỉ nghe một tiếng nổ lớn, cùng với đó là tiếng hét thảm. Kiếm cương sụp đổ, Mặc Tử Hiên bay ngược về phía sau, trên đường bay phun ra một ngụm máu lớn.
– Không… không thể nào! Ngay cả khi sử dụng Bạo Huyết Đan, ta cũng không phải đối thủ của hắn. Làm sao có thể như vậy được? Ta không tin! Ta không tin!
Mặc Tử Hiên triệt để sợ hãi rồi. Ba lần gặp mặt, lần đầu tiên Mặc Tử Hiên xem Tinh Hồn như con sâu con kiến, tùy ý giết chết; lần thứ hai gặp nhau, Mặc Tử Hiên rơi vào thế hạ phong; còn lần thứ ba, Mặc Tử Hiên đã không phải đối thủ của Tinh Hồn nữa. Dù không tin nổi, nhưng đây chính là sự thật. Mặc Tử Hiên đã thảm bại, thảm bại đến mức không chút phản kháng nào.
– Đã không còn trò gì thì tiếp theo đến lượt ta.
Tinh Hồn giờ đây đã chuyển ánh nhìn, chính là lạnh lẽo cực điểm. Trong giây lát, hắn xuất hiện ngay bên cạnh Mặc Tử Hiên còn đang bay trên không trung, một cước đá từ dưới lên, đá thẳng vào giữa lưng Mặc Tử Hiên. Chỉ nghe Mặc Tử Hiên hét thảm, thân thể bay lên phía trên.
Chưa dừng lại tại đó, Tinh Hồn lại xuất hiện ngay phía trên đỉnh đầu, song quyền nắm lại liên tiếp đánh ra năm quyền, vào mặt, vào ngực, bụng… Mặc Tử Hiên không cách nào phản kháng, chỉ có cách chịu trận mà thôi.
Giữa không trung, Mặc Tử Hiên bị Tinh Hồn đánh tới tấp, đánh không chừa một chỗ nào: mặt, tay, chân, ngực, bụng… tất cả đều bị Tinh Hồn đánh tới biến dạng, xương cốt đã bị đánh đến vỡ nát. Cách đánh này đã chẳng còn là giữa hai đại cao thủ giao chiến với nhau nữa, nhìn cái cách mà Tinh Hồn đang đánh chẳng khác gì mấy tên chợ búa đánh nhau cả.
Có lẽ vẫn chưa muốn chấm dứt mạng sống của Mặc Tử Hiên, dù đánh tới tấp, Tinh Hồn vẫn giữ lực ở một mức độ để cho Mặc Tử Hiên không chết.
Cuối cùng, Tinh Hồn tung một cước cực mạnh, Mặc Tử Hiên phun ra máu tươi, lẫn trong đó là lục phủ ngũ tạng và một vài mẩu xương cốt nhỏ. Thân thể Mặc Tử Hiên đập vào vách tường băng. Tinh Hồn cầm Thiếu Dương Thần Kiếm đấm thẳng vào. Thiếu Dương Thần Kiếm vốn hư hỏng nặng nề, lại bị Tinh Hồn đánh một chưởng như vậy thì hóa thành chục mảnh.
Chục mảnh tàn kiếm lại băng về phía Mặc Tử Hiên, đâm xuyên thân thể của hắn, đồng thời ghim chặt Mặc Tử Hiên lên vách tường băng lạnh lẽo.
Tinh Hồn đánh một trận thống khoái xong thì đáp xuống, sau đó rảy rảy hai tay, vừa xoa nắn vừa nói:
– Không hiểu sao khi đánh với mấy tên mà ta ghét, ta lại thích đánh kiểu du côn này hơn, rất đã tay.