Đại La Thiên Tôn

Quyển 5 - Chương 124: Khổng Tước Minh Vương (Thượng)



Thiên Vương Bảng diễn ra trong hơn ba tháng, cuối cùng cũng tìm ra được mười người xếp hạng đầu. Mười hạng đầu này dĩ nhiên đều là đệ tử bát đại thế lực cả, tỷ như đứng đầu là Bạch Tiểu Thuần – đệ tử Thiên Long thần điện, Tiêu Viêm – đệ tử Bạo Tuyết đế quốc, Lâm Động – đệ tử Thiên Lam thần điện, Vương Lâm – đệ tử Bạo Tuyết đế quốc… =)).

Thiên Vương Bảng kết thúc, Phong Thần Bảng bắt đầu. Thiên Vương Bảng vốn dùng để cổ vũ các thiên tài là chủ yếu, còn thứ được trông đợi nhất chính là Phong Thần Bảng, nơi cao thủ trong hạ cùng nhau tranh đoạt năm trăm danh ngạch để tiến vào Thần Địa tìm kiếm duyên cơ. 

Phong Thần Bảng có hai ngàn tám trăm bốn mươi sáu võ giả tham gia, chia làm hai mươi bốn bảng đấu. 

Vân Hiên Phong – Ảnh Nguyệt sơn trang. 

– Vậy là chúng ta không gặp nhau tại vòng loại đầu tiên, thật tốt quá!

Ngồi trong gian phòng nhỏ, một giọng nói trong trẻo thanh khiết vang lên. Chính là Long Phi Tuyết. 

Mỗi đấu trường sẽ có khoảng một trăm hai mươi võ giả. Quyết đấu một một với nhau, người thắng sẽ có cơ hội tiến vào vòng thứ hai. Nói có cơ hội là bởi vì sau khi quyết đấu vòng loại kết thúc, những người thua cuộc sẽ có một cơ hội thách đấu. Nếu như người thách đấu chiến thắng, nghiễm nhiên sẽ chiếm danh ngạch của người kia. Có thể nói, vòng loại Phong Thần Bảng không tồn tại sự may mắn ở đây, tất cả đều dùng thực lực để quyết định. 

Long Phi Tuyết sau khi quan sát danh sách phân chia vòng bảng thì không khỏi vui mừng vì mười người họ không ai gặp nhau. 

– Gặp nhau thì có sao đâu chứ, chẳng phải còn một cơ hội thách đấu sao. Nhận thua rồi chọn đại một tên nào đó, đánh sấp mặt nó, đoạt lấy danh ngạch của nó, thế là xong. Quá đơn giản.

Long Vô Mệnh nhún người nói. 

– Bớt đùa giỡn đi, mỗi trận đấu đều phải chuẩn bị thật kỹ, không được phép xem thường đối thủ của mình. 

Long Uyên trừng mắt nhìn Long Vô Mệnh, nghiên khắc nói. 

– Biết rồi, khổ lắm, nói mãi!

Long Vô Mệnh trề môi, liếc mắt nhìn chỗ khác, cổ họng phát ra âm thanh dài hơi. 

Mọi người trong phòng cười phá lên, đồng thời ngăn cản Long Uyên lại, nếu không lại nổi nóng truy sát Long Vô Mệnh như hôm trước thì khổ. Bỗng bên ngoài lóe lên một vầng sáng, chính là pháo hiệu của Phong Thần Bảng. 

– Bắt đầu rồi, ra quân trận đầu hình như là lão cửu đúng không?

Long Uyên vẫn như trước, lúc nào cũng nghiêm túc, nhìn Long Tuyền hỏi. 

– Phải, hy vọng gặp được tên nào được được một chút, nếu không chán chết. 

Chỉ thấy Long Tuyền liếm môi một cái, ánh mắt lóe qua một tia sát lục, miệng nở nụ cười lạnh lẽo tàn ác. 

– Ha ha, lão cửu lại muốn giết người rồi. 

– Hình như trong luật không có nói là nghiêm cấm giết chết đối phương. Lão cửu, lâu lắm rồi không thấy lại cảnh ngươi đùa giỡn đối phương, lần này phải trình diễn thật tốt đấy. 

– Giết cho đẹp vào, ha ha ha…

– ………

Đám ăn nhậu, dẫn đầu là Long Kiếm tiến tới vỗ vai Long Tuyền, ánh mắt lộ ra ánh mắt phấn khích mong chờ. Bỗng từ trên trời giáng xuống một quyền, gõ vào đầu của hắn. Người có thể tùy ý đánh mấy tên này chỉ có mỗi một mình Long Uyên mà thôi. Hắn trừng mắt nhìn Long Kiếm một phát, sau đó mới quay sang nói với Long Tuyền:

– Lão cửu, lệnh của sư tôn, ngươi phải kiềm chết sát tâm của mình lại. 

Long Tuyền cười lạnh, hờ hững đáp:

– Không giết thì không giết, ha ha ha…

Nói rồi, Long Tuyền mở cửa phòng bước ra ngoài đầy ngạo nghễ. Nhìn theo bóng lưng Long Tuyền, Long Uyên thở dài một tiếng. Hắn biết, dù Long Tuyền rất nghe lệnh sư tôn mình, nhưng mà đầu óc của Long Tuyền rất quái đản, có thể không giết chết đối phương, nhưng đối phương bị hắn biến thành ra như thế nào thì không ai biết được, ngoại trừ bản thân Long Tuyền. 

********* Quyển 5: Quân Lâm Thiên Hạ *********

Vòng loại đầu tiên bắt đầu. Tại lôi đài số hai mươi mốt, trận đấu thứ nhất. 

Đấu trường lơ lửng trên không trung, nhìn quanh một vòng, diện tích rất rộng lớn, lại được kết giới thủ hộ vô cùng vững chắc, không cần phải lo lắng quyết chiến sẽ kinh động các đấu trường khác. 

Xung quanh đấu trường tụ tập rất nhiều người. Bọn họ có người đến cỗ vũ, có người đến quan sát… đủ thể loại cả. 

Tại một góc đấu trường, có chín bóng dáng thiếu niên nhìn lên đấu trường, chính là đám Long Uyên. 

– Đối thủ của Lão Cửu là ai?

Long Uyên nhìn sang Long Phi Tuyết, hỏi. 

– Thiết Thế Thành, trưởng lão Hồng Nguyệt thành, tu vi Chủ Thần Cảnh trung kỳ. Nghe nói người này rất hiếu sát, coi tính mạng của người ta như cỏ rác.

– Ha ha, lão gia hỏa này gặp phải lão cửu là đúng bài rồi còn gì. 

Long Kiếm tay ôm bình rượu, nốc một hơi dài rồi lười biến nói. 

– Lão cửu lần này sướng tay rồi, lại không cần phải ăn năn gì cả. 

– Mong chờ quá. Lão nhị, mượn bình rượu coi. 

– Dẹp dẹp, khó khăn lắm mới mua được một bình rượu. Ngươi tự đi mà mua uống. 

– Một hớp thôi, làm gì căng thế. 

– Cút ngay, cấm đụng vào rượu của lão tử. 

– Lão lục, cho mượn tí tiền đi. 

– Lãi gấp đôi, không thì miễn. 

– Cắt cổ cũng vừa vừa thôi chứ, huynh đệ gì chó chết thế. 

– Huynh đệ mới tính gấp đôi đấy, người khác ta tính gấp bốn lần. Thế nào, có mượn không?

– Được rồi, thành giao…

– ………

Trên đấu trường, một vị trung niên thể hình cao lớn, thân vận đạo bào màu tím, người này chính là trọng tài của đấu trường số hai mươi mốt này. Nhìn quét quanh một vòng, lão mới nói:

– Lão phu Xích Dũng, được Thiên Cung chọn làm trọng tài của lôi đài số hai mươi mốt. Mời hai đối thủ lên đấu trường. 

Xích Dũng ăn nói rất dứt khoát, chỉ giới thiệu đơn giản rồi cho võ giả lên đài ngay. 

Long Tuyền dường như đang vô cùng phấn kích, khóe miệng lúc nào cũng treo một nụ cười. 

Đứng đối diện với Long Tuyền, một nam tử thoạt trông chỉ mới ba mươi tuổi, thế nhưng ánh mắt thâm sâu, phía bên má phải có một vết sẹo khá lớn, khiến cho khuôn mặt của hắn rất dữ tợn. Hắn nhìn Long Tuyền, trong mắt lộ ra vẻ khinh thường. 

– Lão phu gọi là Thiết Thế Thành. Ngươi giới thiệu tên tuổi đi, lão phu không muốn giết kẻ vô danh. 

Nghe danh xưng Thiết Thế Thành, đông đảo bộ phận người bên dưới xôn xao. 

– Nghe nói Thiết Thế Thành tính tình hung bạo, mỗi lần hạ sát một người đều ra tay rất tàn độc. 

– Ta từng chứng kiến cảnh Thiết Thế Thành chặt đối thủ của hắn thành tám khúc rồi đem cho chó ăn, nhìn rất đáng sợ. 

– Tiểu tử kia nhìn rất trẻ tuổi, xuôi xẻo gặp phải Thiết Thế Thành. 

– Luật không cấm giết đối phương. Tiểu tử kia biết điều thì nhận thua, nếu không kết cuộc rất thảm. 

– ………

Nghe người bên dưới hạ thấp mình, nâng cao gã tên Thiết Thế Thành kia, Long Tuyền không những không giận, ngược lại càng thêm hưng phấn. Đứng giữa đấu trường, hắn cười lớn một tiếng, nghe giọng cười rất lạnh lùng. 

Long Tuyền nhìn trọng tài tên Xích Dũng, hỏi một câu:

– Cho ta hỏi, có thật luật không ngăn cấm giết người không?

Xích Dũng gật đầu:

– Phải. 

Trọng tài gật đầu, Long Tuyền mới nhìn sang đối phương, tay phải giơ lân, ngoắc ngoắc ngón tay, tràn đầy ý tứ khiêu khích:

– Lão già mặt sẹo, tới đây, để xem bản lĩnh của ngươi đến đâu. 

Ban đầu nghe người bên dưới tung hô hung danh của mình, chẳng khác gì vuốt mông ngựa, trong lòng Thiết Thế Thành rất dễ chịu. Thiết nghĩ lần này xuất hiện lòng trắc ẩn, cùng lắm phế đi tên nhóc con kia là được, tránh để người khác nói mình ức hiếp kẻ yếu. Thậm chí Thiết Thế Thành còn định nhường Long Tuyền mười chiêu nữa. Nhưng không ngờ lại bị Long Tuyền giữa vạn ánh nhìn mà khiêu khích. Lửa giận nổi lên, gân xanh trên đầu xuất hiện, lão gằng giọng nói:

– Trẻ con bây giờ đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ. Vốn dĩ định nhẹ nhàng với ngươi, nhưng ngươi lại chẳng biết sống chết. Đừng trách lão phu xuất thủ tàn độc. 

Người bên dưới cũng sửng sốt khi nhìn thấy Long Tuyền thể hiện hành động khiêu khích, không lẽ khi nghe hung danh của Thiết Thế Thành khiến cho hắn điên rồi? 

– Tiểu tử này… hài, kết cục sẽ rất thê thảm.

– Thật không dám nhìn mà. 

– Thiết Thế Thành đã nổi sát khí, chẳng biết tiểu tử kia có chống đỡ nổi một chiêu không. 

– ………

Thiết Thế Thành đứng trên đấu trường, trên tay tế ra một thanh đại đao lớn, dài đến một mét tám, cao gần bằng với chiều cao của lão ta. Chiến ý trên người bộ lộ, sát khí ngùn ngụt bốc thành khói đỏ, chỉ có kẻ trải qua chém giết mới có được sát khí thế này. Thiết Thế Thành nhìn Long Tuyền chẳng khác gì một người sắp chết, quát lớn:

– Tiểu tử, ngươi còn chưa kịp xưng tên. Lão phu cho ngươi nói tên mình trước khi trở thành oan hồn dưới thanh Huyết Ma Man Đao. 

Long Tuyền ngửa đầu cười lớn tràn đầy tiếu ý, sau đó mới nhìn thẳng Thiết Thế Thành, nói một cách đầy kiêu ngạo:

– Tên của ta, ngươi phải khắc sâu trong đầu, mang theo tên của ta, cùng với nỗi sợ hãi xuống tận cùng của địa ngục. Hãy nhớ lấy bảy chữ trước khi cái chết của ngươi tiến đến: Khổng Tước Minh Vương Long Tuyền!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.