Thời điểm hắn bước ra, trong phạm vi trăm thước, tất cả những thứ ô uế đều bị quét tan, dường như tạo thành một con đường sạch sẽ cho vị vua này bước đi vậy. Có không ít ác thi có thực lực rất mạnh, vốn Trịnh Thần Không đem đến đây là để thu thập tàn cuộc, nhưng người tính không bằng trời tính, ở đâu lại xuất hiện một Ma Kiếm Lang thần bí với sức mạnh vô địch, chỉ một cái vung tay nhẹ, nửa vạn thanh kiếm đang bay lượn xung quanh người hắn lập tức nghe lời hiệu triệu, mũi kiếm chĩa ra xung quanh, giống như nhưng những mũi tên với lực xuyên phá cực mạnh, *bùm* một tiếng vang lên, những ác thi đứng trong bán kính trăm thước, ngay cả một mẩu thịt vụn cũng không còn.
Mà Ma Kiếm Lang không chỉ quét sạch đám ác thi bẩn thỉu kia, ngay cả những võ giả nhân loại cũng chẳng nương tay, cứ đứng trong bán kính trăm thước, trừ những bông tuyết bay bồng bền trên khung trời huyền ảo kia, còn lại toàn bộ đều bị tiêu diệt.
May cho mấy người này là Tàng Thiên Ca cực kỳ nhạy bén, thời điểm những mũi kiếm bắn ra, nội tâm hắn nảy lên, biết rằng Ma Kiếm Lang giết người không phân biệt đâu là địch đâu là bạn, có lẽ đối với gã ta, đồng bạn của hắn là sự cô độc và lãnh huyết mà thôi.
Bóng người xuất hiện trước mặt những võ giả đứng trong phạm vi trăm trượng quanh Ma Kiếm Lang, dĩ nhiên chính là Tàng Thiên Ca. Trong cơn gió phần phật ập đến, cơn gió lạnh như cứa vào da thịt, hòa cùng với lãnh khí sát phạt khiến cho những cơn gió này khắc nghiệt hơn bao giờ hết. Tóc dài tung bay, lộ ra vẻ mặt nghiêm túc của Tàng Thiên Ca.
Chỉ thấy hai tay hắn giang rộng ra, nguyên lực vận chuyển, một tiếng long ngâm vang lên, nhưng bởi vì thế giới này vẫn chìm trong một thế giới vô sắc, vậy nên không ai có thể nghe thấy tiếng long ngâm này, ngoại trừ bản thân Tàng Thiên Ca, hoặc còn có thể là Ma Kiếm Lang nữa.
Một màng chắn được tạo nên, ngay vừa thời điểm những mũi kiếm xuyên phá kia bay đến, nhờ vậy mà đám võ giả kia thoát được một kiếp. Tuy vậy, lãnh khí từ mũi tên vẫn lờ mờ hiện hữu, mấy tên bọn chúng giật mình sợ hãi, thậm chí hai chân run run, trận cuồng phong bỗng rít lên, họ giật mình rồi ngã bệch ra đằng sau, sắc mặt nhợt nhạt, lấm tấm mồ hôi lạnh.
Còn Tàng Thiên Ca, vốn hắn tưởng mình đã đánh giá gã Ma Kiếm Lang bí ẩn này cao lắm rồi, nhưng bây giờ hắn mới chợt phát hiện, thì ra mình vẫn còn xem nhẹ Ma Kiếm Lang rồi. Thực lực của Ma Kiếm Lang rất mạnh, mạnh hơn những gì hắn tưởng tượng. Một cái vung bay nhẹ đẩy những mũi kiếm đi, vậy mà Tàng Thiên Ca phải dùng đến bảy thành sức mạnh mới đỡ được. Thậm chí, dù đã đỡ được, nhưng những mũi kiếm vẫn đâm xuyên kết giới chừng nửa xích.
Sau khi đã quét sạch được những kẻ hèn mọn quanh mình trăm trượng, bỗng Ma Kiếm Lang nâng tay lên, những ngón tay thon dài nhẹ nhàng vẫy một cái, giống như một lời thách thức gửi đến toàn bộ võ giả đang có mặt ở nơi này. Cũng cái vẫy tay ấy, nửa vạn thanh kiếm kia sau khi quét sạch chướng ngại cho chủ nhân của mình, bọn chúng lại quanh về bên cạnh hắn.
Tàng Thiên Ca lại nhận ra một thứ gì đó nửa, bản năng cảnh báo cho hắn biết, Ma Kiếm Lang sắp sửa ra tay một lần nữa.
Nếu như… Ma Kiếm Lang dùng thứ sức mạnh hủy diệt này để giết chết Trịnh Thần Không cùng với quân đoàn ác thi thì thật tốt quá.
Vận chuyển mười thành công lực, toàn bộ truyền vào cuốn họng, chỉ thấy Tàng Thiên Ca quay người nhìn về phía sau, khuôn mặt lúc nào cũng bình tĩnh chợt hóa thành trầm trọng, miệng hắn há to ra, gân xanh trên đầu nổi lên, hắn hét lớn:
– Chạy mau!
Dùng sức mạnh cực hạn hét thất thanh để bảo vệ đồng tộc của mình, cuối cùng trời cũng mở mắt, để cho âm thanh của hắn truyền được đến tai cũng những võ giả kia.
Ai nấy đều chấn kinh giật mình, tuy sợ hãi, nhưng bản năng cầu sinh nổi sóng lên, tất cả mọi người đều bỏ chạy thật nhanh.
– Cửu Môn Nhiếp Linh Trận!
Đám Long Uyên hội họp với nhau, hợp lực bày ra Cửu Môn Nhiếp Linh Trận. Trận pháp này phòng thủ rất mạnh, chính là Long Vô Mệnh từ trong Hà Đồ Lạc Thư lĩnh ngộ ra. Trong số mười người, Long Vô Mệnh là kẻ có thiên phú trận đạo cao nhất. Ngay khi hắn vừa mới ra hiệu, đám Long Uyên lập tức hiểu ra.
Trong giây lát, tám người còn lại đi về phía phương vị mà Long Vô Mệnh chỉ định, lấy Long Vô Mệnh làm trung tâm, mượn thiên địa linh khí nơi băng hàn này hòa cùng với nguyên lực của mình. Hơi thở nguyên thủy tản mát ra không gian, trong thế giới huyền ảo lại rực lên một ánh sáng màu xanh lam tuyệt đẹp, tuy chỉ là ánh sáng lập lờ, tùy thời bị dập tắt, thế nhưng nó vẫn rất bắt mắt.
Ngay cả Tàng Thiên Ca, kẻ có tu vi cao nhất ở đây cũng không thể tạo nên sự khác biệt, đủ để biết Cửu Môn Nhiếp Linh Trận này uy lực như thế nào.
Thêm một kẻ khác nữa cũng nhanh chóng tạo ra tầng bảo hộ, là kẻ đã dẫn dắt ác thi đến đây – Trịnh Thần Không. Chỉ thấy hắn vung tay một cái, vô số huyết khí từ mặt đất ào ào bay về phía hắn, dần dần biến thành bốn cái đồ án quái lạ bay xung quanh cơ thể Trịnh Thần Không.
Bốn cái đồ án này có màu đỏ tươi như máu, trong thế giới vô sắc cũng tạo nên được một điểm nhấn.
Thời điểm tất cả vừa mới chuẩn bị xong thì cũng là lúc Ma Kiếm Lang xuất thủ. Tay hắn ở trên cao phía bên trái, chéo xuống một đường đầy dứt khoát. Vạn kiếm hiểu ý của hắn, một lần nữa phá không ập đến. Có điều, không giống như một dòn tùy tiện vừa rồi, lần này, một cái vung tay kia ẩn chứa uy thế của Ma Kiếm Lang, là uy thế hủy diệt vạn vật.
Không có tiếng động nào vang lên cả, thay vào đó là sự rung chuyển mãnh liệt, áp lực tán ra hư không, tạo ra những khe nứt vừa dài vừa rộng, nhìn mà nhiếp người.
Tàng Thiên Ca, Trịnh Thần Không, Quân Mạc Tà, Tây Môn Bất Bại… ai nấy đều ói ra máu tươi, ướt đẫm một vùng trước ngực áo. Trái ngược với bộ dáng thảm hại của bọn chúng, đám Long Uyên chỉ bị phản chấn nhẹ, cơ thể run lên trong giây lát mà thôi, còn lại không hề suy siển, ngay cả một sợi lông cũng không bị tổn thất.
Vốn trong tình huống như vậy, tất cả bọn chúng đều phải hân hoan vui mừng vì uy lực của Cửu Môn Nhiếp Linh Trận, bởi vì ít ra nó có thể ngăn cản được Ma Kiếm Lang. Duy chỉ có một mình Long Ngọc Huyền là trong lòng máy động.
Mắt thường chỉ nhìn thấy những mặt chính diện, bởi vì vậy, không phải lúc nào cũng dựa vào những thứ mình thấy mà kết luận. Long Ngọc Huyền chính là như vậy, hắn là một người tâm tư cực kỳ cẩn mật, không bao giờ nhìn từ một phía, hắn luôn để ý đến xung quanh, dùng tâm của mình mà nhìn, đôi lúc hắn còn đặt chính bản thân mình vào vị trí của kẻ khác để suy luận nữa.
Vừa rồi, một mặt hắn tập trung phối hợp với Long Vô Mệnh để bày ra Cửu Môn Nhiếp Linh Trận để bảo vệ bản thân, đồng thời cũng rất chú tâm đến những kẻ khác, đặt biệt trong số đó chính là Ma Kiếm Lang, Tàng Thiên Ca và Trịnh Thần Không.
Ma Kiếm Lang trở thành địch nhân của toàn bộ những người ở đây, dĩ nhiên là phải chú ý. Còn Tàng Thiên Ca, kẻ này có khuôn mặt rất giống với sư phụ, ngoài ra còn lĩnh ngộ thiên thư ở mức độ rất cao, Long Ngọc Huyền không thể không để tâm. Cuối cùng, Trịnh Thần Không, kẻ này cũng tu luyện thiên thư, so với Tàng Thiên Ca chỉ hơn chứ không kém, thực lực lại siêu phàm thoát tục, gần như đạt đến đỉnh cao Huyền Thiên Giới này rồi.
Vậy mà cả hai kẻ này đều bị phản phệ rất mạnh, thổ huyết trọng thương. Còn bản thân mình cùng với đám sư huynh đệ lại không tổn thương bất cứ lông tóc gì. Tuy Long Ngọc Huyền tin tưởng vào Cửu Môn Nhiếp Linh Trận có lực lượng phòng thủ rất mạnh, nhưng hắn càng không tin, sức mạnh của Ma Kiếm Lang không thể xuyên qua được trận pháp. Điểm này, hắn rất hiếu kỳ.
Một cơn gió thổi qua, mái tóc Long Ngọc Huyền tung bay phía trước mặt, trong tầm mắt đám bọn chúng, một bóng người xuất hiện. Cái bóng này rất quen thuộc, nhưng đồng thời cũng có gì đó xa lạ, nghe thật tương phản, nhưng đúng là như vậy. Long Ngọc Huyền là người cảm giác rõ ràng nhất.
Đương nhiên không phải ai cũng có suy nghĩ như hắn.
Vừa nhìn thấy cái bóng lưng này, Long Phi Tuyết là người đầu tiên reo lên, thanh âm trong trẻo tràn ngập niềm vui mừng, thậm chí đôi mắt long lanh như hai hòn ngọc kia hơi đỏ lên, ngấn nước mắt, nàng nói:
– Sư tôn, cuối cùng người cũng xuất hiện.
Kẻ vừa đến, chẳng rõ là do hắn mặc áo đen hay là do thế giới vô sắc này làm cho ảnh hưởng, chỉ thấy hắn từ trên xuống dưới bao phủ một cái áo choàng khá rộng, trong cơn gió bắc thổi tung bay. Ngay cả khuôn mặt hắn cũng che lại, chỉ để lộ ra đôi mắt màu đỏ sáng lấp lánh, ngay cả thế giới vô sắc này cũng chẳng làm lu mờ được đôi mắt màu huyết ngọc này.