Tinh Hồn ra lệnh, toàn bộ lập tức lui về phía sau, chỉ việc đứng im một chỗ và quan sát. Trước số lượng ác thi đông đúc như ong vỡ tổ, chỉ thấy hai tay hắn giương ra, bên phải là hàn khí màu xanh xuất hiện, khí tức lạnh lẽo như muốn đóng băng phiến đại địa; bên còn lại hỏa khí mãnh liệt bốc cháy, sức nóng khủng bố tựa hồ thiêu đốt cả thương khung.
Hai luồng sức mạnh băng hỏa trùng trùng điệp điệp, lực lượng mãnh liệt, đứng từ xa mà vẫn cảm thấy áp lực, dường như tính mạng không thuộc về mình mà bị một kẻ khác khống chế. Tinh Hồn hai tay đan lại thành phật ấn, chính giữa xuất hiện biểu tượng hình chữ vạn màu vàng. Khi chữ vạn này xuất hiện, phật quang màu vàng rực sáng cả bầu trời, xua tan đi bóng tối mờ mịt nơi đây.
– Như Lai Thần Chưởng đệ bát thức – Phật Pháp Vô Biên.
Phật lực mênh mông hạo hãn, từ chỗ Tinh Hồn phát ra phạn âm, phạn âm xua tan vật xấu xa, ác thi tiếp xúc đến liền bị hủy diệt. Không thể nghi ngờ, phật lực mà Tinh Hồn tạo ra chính là khắc tinh của toàn bộ ác thi. Thậm chí Trịnh Thần Không đứng từ xa điều khiển ác thi cũng bị chấn nhiếp tinh thần.
Dù sao hắn tu luyện Bất Tử Chi Thân vô cùng tà ác, sử dụng mạng sống của con người để đạt thành tự hiện tại, tạo nghiệt rất sâu, dĩ nhiên với phật lực kia cảm thấy khiếp sợ. Trong lòng hắn nổi lên một trận lo sợ, nếu như bản thân đụng phải phật lực có lẽ cũng sẽ giống với ác thi, tiêu tán vào hư không. Chỉ là hắn cho rằng Tinh Hồn sẽ chẳng dễ dàng để hắn chết như vậy, Tinh Hồn rất hận hắn, nếu như bị bắt sống, phần đời còn lại sợ rằng sống không bằng chết.
Hắn đang chuẩn bị cấp tốc bỏ chạy, thậm chí không tiếc dùng lực lượng sinh mệnh để cầu một đường thoát, thế nhưng khi ấy đột nhiên phật quang biến mất, bầu trời lại bị đám mây đỏ quỷ dị phủ kín, hơi thở tử vong hiện hữu xung quanh. Không chỉ riêng một mình Trịnh Thần Không ngạc nhiên, mà ngay cả đám Long Uyên, những cao thủ và đệ tử Ảnh Nguyệt sơn trang đều giống như vậy.
Bởi vì họ nhìn thấy Tinh Hồn đứng ngây ra, ánh mắt lạnh lẽo hung tàn đã biến mất, chỉ còn sót lại đó là một nỗi bi thương. Gió thổi phần phật, lạnh lẽo phà vào khuôn mặt hắn, gió thổi tung bay mái tóc trắng, nỗi cô độc bi ai phủ lấy hắn.
Miệng hắn mấp mé, ánh mắt nhìn chằm chằm đám ác thi, nói chính xác hơn, hắn đang tập trung về một ác thi nữ, thều thào nói:
– Hân nhi, là nàng?
Bóng hình quen thuộc đó, ký ức xưa kia bỗng ùa về tâm trí hắn. Cô gái nhỏ đó, hắn gặp nàng trong khu rừng, lần đó hắn chiếm tiện nghi của nàng; gặp nhau trong tông môn, hắn cũng chiếm tiện nghi của nàng; cùng nhau lịch lãm đến Ma Thú Sơn Mạch, bất giác nàng phát sinh tình cảm với hắn, nhưng lại bị hắn phũ phàng từ chối; đến cuối cùng, nàng lại hy sinh thân mình chỉ để bảo vệ mạng sống của hắn, dù rằng tình cảm đã bị hắn lạnh lùng chối bỏ.
Hắn dằn vặt suốt những năm qua, tại sao nàng lại vì hắn mà hy sinh nhiều đến như vậy, còn hắn thì chẳng thể làm bất cứ điều gì cho nàng cả. Đối với Yến Ngọc Lan, từ yêu chuyển sang hận; đối với Sở Điệp là nỗi nhớ bi thương; còn với Tô Hân Nhi, hắn dằn vặt cả đời.
Có lẽ cả đời hắn cũng chẳng nghĩ tới việc sẽ có ngày gặp lại Tô Hân Nhi trong hoàn cảnh này. Một người sống, người kia đã chết, chỉ còn lại đó là một các xác vô hồn.
Trên tay Tô Hân Nhi có đeo một cái nhẫn có hình hoa anh đào, là vật năm đó mà nàng đã nài nỉ Tinh Hồn mua tặng mình. Có thể đối với Tinh Hồn mà nói, đó chỉ là một thứ trang sức rất bình thường, nhưng đối với bản thân Tô Hân Nhi, nó chính là tín vật. Tô Hân Nhi có lẽ rất trân trọng chiếc nhẫn này, dù đã ba năm trôi qua, nằm sâu trong lòng đất, chiếc nhẫn vẫn không xuất hiện một vết trầy xước nào, hoàn hảo như lúc Tinh Hồn tặng nàng vậy.
Trịnh Thần Không không khó khăn để phát hiện ra chuyện này, ý định bỏ chạy của hắn biến đi đâu mất, thay vào đó là một ý định điên rồ khác. Hắn nở nụ cười lạnh, toàn bộ thần thức tập trung vào Tô Hân Nhi.
Tuy Trịnh Thần Không không biết giữa Tinh Hồn và Tô Hân Nhi xảy ra chuyện gì, nhưng cứ nhìn khuôn mặt của Tinh Hồn thì biết, rõ ràng cô gái này đối với hắn cực kỳ quan trọng.
Chỉ thấy Tinh Hồn từng bước, từng bước một tiến tới gần Tô Hân Nhi.
Nhưng bởi vì Trịnh Thần Không đã nảy sinh ý định giết chết hắn, đây là một cơ hội tốt, há có thể dễ dàng bỏ qua được.
– Huyết vũ kiếm trận.
Cắn nuốt huyết khí, trong giây lát tạo thành Huyết Vũ Kiếm Trận, như một cơn vũ bão tấn công Tinh Hồn.
Tinh Hồn lúc này như một người mất hồn, hắn bước tới, thậm chí cải biến thành chạy, hắn muốn chạy tới ôm chật chặt nàng. Huyết Vũ Kiếm Trận giáng xuống, sát cơ trùng điệp, nhưng Tinh Hồn chỉ lạnh lùng quát một tiếng:
– Cút cho ta.
Tiếng gầm ẩn chứa lực lượng phô thiên, huyết vũ kiếm trận bị đánh nát, Trịnh Thần Không phản phệ thổ huyết, vết thương càng thêm nặng. Hắn giật mình tỉnh ngộ, một tiếng gầm đã khiến hắn trọng thương nặng đến như vậy, dường như trước đó, Tinh Hồn chỉ đang đùa giỡn với hắn mà thôi. Nhưng hắn vẫn không từ bỏ ý định, hắn vẫn muốn giết chết Tinh Hồn.
Trịnh Thần Không từ trên trời bay xuống, đáp ngay sau lưng Tô Hân Nhi, bàn tay đặt lên chiếc cổ trắng bệch của nàng, hơi siết lại. Tô Hân Nhi đã chết nên không cảm nhận được sự đau đớn, nhưng còn Tinh Hồn, hắn nhìn thấy vậy thì lòng đau như dao cắt.
– Dừng lại, đừng động đến nàng.
Tinh Hồn dừng bước chân lại, lúc này hắn chỉ còn cách Tô Hân Nhi chỉ chừng hơn chục mét mà thôi. Bởi vì Trịnh Thần Không xuất hiện, khoảng cách này lại trở thành một cai rãnh phân cách, tựa như trời với đất.
Trịnh Thần Không khóe miệng cong lên, nụ cười lạnh lẽo độc ác, nói:
– Được, muốn ta không động đến cái xác thối này, trước tiên ngươi ra lệnh cho thuộc hạ của ngươi lùi khỏi thành trì này ngay lập tức.
Trịnh Thần Không nắm giữ Tô Hân Nhi trong tay, Tinh Hồn không thể không làm theo yêu sách kia được. Có lẽ Trịnh Thần Không lo lắng, cho dù có giết chết Tinh Hồn thì cái giá phải trả là rất đắt. Trước tiên phải giải tán đám đông kia trước, phòng ngừa sau khi giết chết Tinh Hồn thì còn có cơ hội bỏ chạy.
Tinh Hồn không quay đầu nhìn lại, ánh mắt dán chặt lên Tô Hân Nhi, quát lớn một câu:
– Làm theo yêu cầu của hắn, toàn bộ lui binh, rời khỏi thành trì này ngay lập tức.
Đám đệ tử Ảnh Nguyệt sơn trang ngơ ngác nhìn nhau, chiến thắng gần như ngay trước mắt, nhưng rốt cuộc lại xảy ra tình huống này. Nhất thời tâm tình khó chấp nhận được. Nhưng đến tiếng gầm giận dữ lần thứ hai vang lên, ẩn chứa sát cơ, nếu như không vâng lệnh thì toàn bộ sẽ tán thân tại đây.
– Ta bảo lui binh, có nghe rõ không?
Tiếng gầm lần thứ hai vang lên, thiên địa một mảnh u tối, sấm sét nổ rền vang, uy áp cùng sát cơ đè đầu từng người một. Không ai dám do dự nữa, toàn bộ lập tức lùi về phía sau.
Long Ngọc Huyền đứng trong đám đông, chẳng biết đang suy tính điều gì, vừa lùi lại vừa truyền âm cho đám huynh đệ của mình:
– Tách ra, che dấu khí tức triệt để, nhất định phải giải cứu cô gái kia. Nếu không chỉ sợ tính mạng của sư tôn sẽ gặp nguy hiểm.
– Chia ra hành động. Chỉ cần có cơ hội thì lập tức rat ay.
Long Uyên ý định hoàn toàn giống như Long Ngọc Huyền, trước đi rời đi thì bồi thêm một câu. Kế hoạch định ra cấp tốc, dù không rõ ràng, nhưng ai nấy đều hiểu bản thân nên làm gì. Họ như hòa cùng với thiên địa, trong đám đông người lặng lẽ biến mất không chút dấu vết. Trịnh Thần Không dù đã cảnh giác, nhưng rốt cuộc vẫn không cách nào phát hiện ra được bản thân đã bị đám Long Uyên vây khốn.
Lúc này, Trịnh Thần Không chỉ quan tâm đến việc hành hạ Tinh Hồn mà thôi. Năm ngón tay hóa thành trảo, huyết khí bắn ra, năm đạo huyết chỉ bắn thẳng vào người của Tinh Hồn, vừa nói:
– Nếu như ngươi tránh né, ta sẽ hủy diệt cô ta ngay.
Vốn Tinh Hồn không hề có ý định tránh né, cũng như trong mắt không hề tồn tại bóng hình của Trịnh Thần Không, hắn vẫn chậm rãi bước tới, vừa đi vừa nói:
– Đừng làm tổn hại gì đến nàng.
Tiếng nổ vang lên, y phục bị xé rách năm lỗ, chỉ là nó không lưu lại bất kỳ vết thương nào trên người hắn cả. Trịnh Thần Không tiếp tục kinh sợ, thân thể của Tinh Hồn chẳng ngờ lại cứng đến như vậy. Hắn hừ lạnh một tiếng, lạnh giọng:
– Không được tới gần đây, nếu không đừng trách ta tàn nhẫn.
Hắn đe dọa, nhưng Tinh Hồn vẫn cứ bước tới, miệng vẫn lầm bầm:
– Đừng làm nàng tổn thương, nàng không có lỗi gì cả.
– Mau dừng lại, không được bước tới gần hơn nữa, nếu không…
– Ta đã bảo đừng động đến nàng nữa.
Bỗng đôi mắt của Tinh Hồn biến hóa, từ đôi mắt màu đỏ biến thành màu tím huyền ảo, đôi mắt như chứa đựng cả tinh vân trên trời. Ánh mắt chấn nhiếp, như ẩn chứa tinh hoa pháp tắc thiên địa khiến cho Trịnh Thần Không đứng ngây ra như trời trồng.
Nhưng hắn ngay lập tức cắn đầu lưỡi, cơn đau khiến cho hắn tạm thời lấy lại được tri giác.
– Nếu đã vậy thì đừng trách ta độc ác. Dù ta có chết thì cũng phải kéo theo con ả này.
Trên tay Tô Hân Nhi xuất hiện một thanh huyết kiếm màu đỏ thẫm, huyết kiếm này mạnh hơn cả một trận huyết vũ kiếm, chính là lực lượng mạnh nhất của Trịnh Thần Không tạo thành. Mũi kiếm chuẩn bị quay lại, ý định tự vẫn, Tinh Hồn giật mình, đôi mắt màu tím biến mất, Trịnh Thần Không lại có được tự do. Dường như đã đoán trước được tình huống này, Trịnh Thần Không độc ác cười một tiếng giễu cợt:
– Ha ha, ta biết ngươi sẽ làm như vậy mà, nhưng hối hận không kịp nữa rồi. Ác thi của ta, giết chết hắn đi.
Niệm lực khống chế cơ thể Tô Hân Nhi, hai tay nàng cầm Huyết Kiếm lạnh lùng đâm thẳng tới, khoảng cách với Tinh Hồn chỉ còn vài mét mà thôi. Nếu như là bình thường, khoảng cách vài mét này, Tinh Hồn có thể tránh né một cách dễ dàng, hoặc là chẳng buồn tránh né, bởi vì mức độ cơ thể của hắn đã vượt qua thế giới này rồi.
Chỉ thấy Tinh Hồn đứng im một chỗ, gió bỗng từ đâu thổi tới, như âm thanh thê lương của thượng thiên, thổi qua bóng lưng gã thanh niên cô độc ấy. Mũi kiếm vô tình đâm vào ngực hắn, máu tươi từ vết đâm chảy ra. Nhưng mũi kiếm vừa mới đâm vào ngực hắn khoảng nửa phân thì dừng lại.
Trịnh Thần Không cả kinh, không hiểu tại sao, thần thức của hắn đang bị bài xích mãnh liệt. Thân xác kia không chịu nghe lệnh của hắn nữa, dù hắn làm cách nào đi nữa cũng không thể tiếp tục điều khiển Tô Hân Nhi được nữa.
– Chết tiệt, tại sao lại không nghe lời ta, tại sao lại như vậy?
Trịnh Thần Không như muốn điên lên. Cơ hội giết chết Tinh Hồn ngay trước mắt. Hắn không làm được, chỉ có Tô Hân Nhi mới làm được. Hắn lợi dụng thân xác Tô Hân Nhi, cuối cùng lại…
– Giết hắn, giết hắn, giết hắn…
Trịnh Thần Không quát lớn giận dữ, nhưng sức mạnh mãnh liệt không biết từ đâu xuất hiện, Tô Hân Nhi không tiếp tục tấn công Tinh Hồn nữa. Ngược lại khuôn mặt trắng bệch của nàng, trong đôi mắt vô thần hiện lên một nỗi nhớ đầy vơi, một nỗi buồn vô hạn, nước mắt rơi xuống, là nước mắt của một người chết.