Hàn Thạc đang nói chuyện cùng Vaeni thì chợt nghe bên ngoài truyền đến một tiếng kinh hô:
– Vaeni sư phụ, chúng ta mau cùng bọn họ hội họp
Vaeni không nói thêm một lời thừa nào nữa, nghe Hàn Thạc nói xong liền lập tức ra ngoài. Sau khi Vaeni rời đi, Hàn Thạc cởi bỏ áo tắm trên người, đem quần áo của mình nhanh chóng mặc vào, thu thập tất cả cương châm, chủy thủ, tiễn nỏ, còn có một ít bình dược thảo mua mấy ngày trước, rồi cũng nhanh chóng rời đi.
Trên đường lớn, nơi nơi đều là mạo hiểm giả đi đi lại lại, hoặc là đám thương nhân to tiếng. Những người này hoặc là uống rượu trong tửu quán, hoặc là đang vui hưởng lạc thú, vừa nghe Lang kỵ binh đang đến, toàn bộ tức khắc rời khỏi phòng nhìn ra ngoài đường lớn.
Mạo hiểm giả cùng đám dong binh đã từng trải qua cuộc sống chém giết đổ máu, đối với loại nguy hiểm này vốn đã quen nhìn. Bọn họ sau khi rời khỏi phòng trọ, đều trật tự chỉnh trang lại vũ khí cùng khôi giáp, nghe hướng âm thanh phát ra rồi đi về phía nam tụ tập.
Hàn Thạc từ phòng bên trong đi ra, bên trong cửa là lữ quán, phát hiện cả lữ quán ngay cả điếm chủ cũng đều đang cầm trường kiếm, vẻ mặt giận dữ chặn trước cửa, xem chừng cư dân Đa La trấn quả nhiên là hung mãnh.
Bọn người Vaeni cũng đang đứng trước của lữ quán, đám đệ tử vừa để những thứ linh tinh trên người xuống, lại vội vã từ trong phòng đi ra, đã trải qua hiểm nguy tại u ám sâm lâm, đám ma pháp sư non nớt này cũng đã học được sự trấn tĩnh nên không có sợ hãi mà kêu loạn. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
– Bryan, ngươi nhanh lại đây, chúng ta lập tức cũng sang phía nam, thú nhân lang kỵ binh dám xâm lấn Đa La trấn của đế quốc ta, chúng ta nhất định không để chúng đạt mục đích!” Lisa vừa thấy Hàn Thạc xuất hiện, lập tức khoa tay hét to, dường như sợ Hàn Thạc không nhìn thấy mình.
Tại cửa lữ quán, ngoại trừ Vaeni đứng tách khỏi đám người, còn có năm ba nhóm mạo hiểm giả cùng dong binh. Đệ tử Vong Linh hệ lục tục từ phòng trong đi ra, mỗi người đều đã trang bị võ trang, đến khi Hàn Thạc đi ra cạnh Lisa chẳng bao lâu. Vaeni kiểm tra một chút nhân số, thấy các học viên đã đến đông đủ, liền nói
– Đi theo ta đến phố Nam, mọi người không nên tách rời nhau
Bóng người thấp thoáng trên đường, Hàn Thạc đi theo phía sau Vaeni, một chốc đã đến phố Nam. Từ phía sau Hàn Thạc thấy nơi này có gần trăm người mạo hiểm giả cùng dong binh. Lần trước những người Hàn Thạc đã gặp qua là lão pháp sư Felix cùng nữ tinh linh Blanche cũng ở đây, hơn nữa xem chừng hai người này còn là đầu lĩnh của một đám người, chỉ thấy Felix thân thể đang treo ở trên hư không, lớn tiếng gào thét điều gì đó
– A, lão pháp sư này vậy mà có thể sử dụng phiêu phù thuật, xem ra tối thiểu cũng là một ma đạo sư rồi.
Vừa tới nơi, Jean kinh hô một tiếng rồi quay sang các học viên giải thích
– Ma pháp sư tu vi tới cảnh giới nhất định, có thể sử dụng một chút phiêu phù thuật, có điều chỉ có ma pháp sư đã đạt tới cảnh giới ma đạo sư mới có thể hoàn toàn thi triển phiêu phù thuật. Bởi vậy chỉ cần người nào có thể bay lên thì đều là những nhân vật cao quí, tu vi lợi hại.
– Các vị đế quốc dũng sĩ, lang kỵ binh của thú nhân đang ở phía trước Đa La trấn, theo ta quan sát đội ngũ thú nhân có gần năm trăm người. Chúng ta Đa La trấn là trụ sở đóng quân của đế quốc, tuyệt không cho phép lũ thú nhân dã man kia chà đạp, các dũng sĩ hãy cầm lấy vũ khí, để cho chúng nếm thử sự phẫn nộ của dũng sĩ đế quốc ta.
Felix đứng phiêu lãng tại không trung, tay phải cầm lam ngọc ma pháp trượng tinh xảo, lớn tiếng cổ động sĩ khí mọi người.
– Ồ, đây không phải là người củaVong Linh Hệ sao, ha ha, các ngươi cũng tới sao?
Lúc này ở phía sau chợt vang lên thanh âm của Bỉ Kỳ Nhĩ, Hàn Thạc vừa quay đầu, phát giác đều là đám đệ tử của Quang hệ ma pháp đang hướng phía này dò xét.
– Xin chào Bỉ Kì Nhĩ sư phụ, thật không ngờ chỗ này cũng có thể gặp các ngươi, ta nghĩ lần này ra ngoài du lịch, các ngươi chắc hẳn đã có thu hoạch rất nhiều, phải không?
Jean gật đầu mỉm cười đánh tiếng chào hỏi.
– Đâu có, đâu có, cũng không có thu hoạch gì nhiều cả, chỉ là đám đệ tử đích xác đều có chút tiến bộ.
Bỉ Kì Nhĩ nhàn nhạt nói, mỉm cười cùng Jean đối ứng.
Âm thanh nặng nề ” Ầm ầm ” từ phía Nam truyền tới, dưới sự phân phó của Phỉ Lợi Bố Khắc và Bố Lan Kì, các chiến sĩ đã sớm giáp trụ chỉnh tề, võ trang hạng nặng xếp phía trước, phía sau đều là các cung tiễn thủ, mục sư và các ma pháp sư đều đã có ma pháp trượng trên tay, vẻ mặt nghiêm nghị tỉnh táo hướng về phía Nam.
Bỉ Nhĩ Kì cùng Jean hai người, thấy mọi người đã xác định vị trí, đều im lặng không nói thêm lời nào, các pháp sư đều đã đứng dựa vào nhau. Hàn Thạc mặc dù thân thể to cao, có điều cũng không ngốc mà xuất đầu ra phía trước, cũng đứng phía sau Vaeni cùng các ma pháp sư khác tụ lại một chỗ.
Sau khi mọi người đều đã có vị trí và nhiệm vụ riêng, tiếng bước chân nặng nề tựa như tiếng trống trầm buồn vọng vào lòng đau đớn. Một cỗ lệ khí nặng nề dần dần lan ra trong lòng mọi người, trong tầm mắt mọi người là lang kỵ binh thú nhân trong tay giơ cao trường đao, đang dần hiện ra trong làn bụi đất từ từ bay lên.
Một bầu không khí tàn phá trong nháy mắt bao phủ cả Đa La trấn, thân ảnh lang kỵ binh vừa xuất hiện, một thanh âm sắc bén vang lên, lang kỵ binh đang lao đến với những thanh trường đao lóng lánh hàn quang trong tay, năm trăm lang kỵ binh nhất tề xông tới gây cho mọi người một cảm giác áp lực mạnh mẽ.
– Ma pháp sư chuẩn bị, nghe khẩu lệnh của ta bắt đầu phóng thích ma pháp!
Felix tỉnh táo, phiêu lãng đứng trên không chăm chú vào lang kỵ binh, sau khi xác định hướng lao tới của họ mới bắt đầu nói
– Mọi người cẩn thận một chút, ngàn vạn lần không nên khinh suất.
Phía sau, Vaeni cũng có chút khẩn trương, nàng quay sang các đệ tử bên cạnh dặn dò, đến khi muốn dặn dò Hàn Thạc, đột nhiên nàng phát hiện ở Hàn Thạc vẻ mặt bình tĩnh, ánh mắt toát lên vẻ lãnh khốc, không một chút kinh hoảng, khí tức băng lãnh từ thanh truỷ thủ hắn cầm trên tay nhè nhẹ lan truyền.
Cảm thấy cái nhìn của Vaeni, Hàn Thạc buông lỏng tâm thần, vốn sau khi vận Huyền Băng Ma Diễm Quyết, tay trái đã vận Ma Nguyên Lực vào trủy thủ khiến nó phát ra hơi tức băng lãnh thấu cốt, trong khoảnh khắc khí tức đó hoàn toàn biến mất.
– Vaeni sư phụ, có chuyện gì vậy?
Trên mặt một lần nữa lại xuất hiện nụ cười chất phác mộc mạc, Hàn Thạc nhìn Vaeni cười hỏi.
– Không có, không có gì. Chính ngươi cũng nên cẩn thận một chút.
Vaeni nhìn Hàn Thạc, thanh âm trả lời có hơi chút kỳ lạ.
Tới giờ thì Vaeni đã biết nụ cười mộc mạc kia của Hàn Thạc chỉ là che giấu, căn bản là hắn đang ngụy trang, hắn đối diện với nguy cơ bình tĩnh và lãnh khốc, đây mới hẳn là chân diện của hắn.
Đáng chết, ngươi dám lừa gạt mọi người, sớm muộn gì ta cũng cho ngươi lộ mặt, Vaeni trong lòng một phần căm hận, nhưng cũng không khỏi trộm nhìn đánh giá hắn một phen, đột nhiên cảm giác được sự tỉnh táo của Hàn Thạc dường như là một loại khí chất rất đặc thù.
Quyển 4