Trương Mỹ Ái Như thắp nén nhang cho tổ tiên rồi nở một nụ cười hạnh phúc. Cuộc đời, đúng là không thể đoán trước được điều gì sẽ xảy ra, cuộc sống, đúng là kì diệu.
Cả ngày hôm nay, bà cứ cười tủm mãi, cảm giác như đang sống trong thế giới cổ tích vậy. Nhi đã trở lại, cứ ngỡ sẽ đoàn tụ với nó ở thế giới bên kia chứ, kiếp này, như thế là may mắn, quá đỗi may mắn.
Lại nhớ lúc đó, quản gia nhà họ cầu cứu, ơn trời thế nào bà lại mủi lòng cho ông ta vào, nghe ông ta trình bày sự thực, còn mang cả di thư của bố đẻ Nhi ra, cả nhà bàng hoàng cực độ, nhất là Hoàng Thế Hiển.
Nghe tin không thấy Nhi đâu, có thể bị anh trai bắt đi, mặt con bà tái mét, vội vã sai người điều tra rồi một mực lao đi tìm.
Lúc nó ôm Nhi về, cả nhà vỡ òa sung sướng.
Bác sĩ đã nói rồi, con bé chỉ là dạo gần đây xảy ra nhiều chuyện, dẫn tới kiệt sức, nghỉ ngơi ổn định rồi sẽ khỏi, vậy mà thằng Hiển nó cứ làm như vợ nó sắp chết không bằng, bà cũng thấy buồn cười.
Một mình nó khóa trái cửa ở trong phòng với vợ, cả Cu Ty cũng không cho vào, hại bé con ấm ức thì thà thì thụt bên ngoài, mách bà nội không ăn thua, thằng bé bày đồ chơi ra trước cửa, chốc chốc lại gọi gọi dặn dò.
-“Mẹ tỉnh là ba phải cho con vào đấy nhé…”
-“Ba Hiển nhé!”
-“Ba Hiển không được độc chiếm mẹ của Cu Ty đâu…”
…..
Bên chiếc giường lâu đài quen thuộc, có người vợ nằm yên bình như nàng công chúa yêu kiều, chẳng bù cho người chồng bên cạnh, từng nhịp thở cũng run rẩy, tay siết tay mà sao ai đó vẫn cảm thấy căng thẳng.
Giây phút nghe quản gia nói chuyện, cậu không biết diễn tả cảm giác của mình lúc đó như thế nào, chính cậu cũng cảm thấy, đó là lần đầu tiên mình được trải nghiệm thứ cảm xúc ấy.
Thứ cảm xúc, người thân ngỡ như đang ở cõi chết lại trở về, mấy ai thấu?
Vui tới nỗi không kiểm soát được mình. Vui rồi lại sợ, sợ lắm, sợ tai mình nghe nhầm, sợ đây chỉ là giấc mơ mà thôi, giấc mơ ảo tưởng, giống như bao năm qua vẫn mơ.
Phải tự bấm vào tay mình rất nhiều lần, bàn tay chảy máu, nhưng lại không hề thấy đau, vẫn là cảm giác sợ đó, là mộng…hay là thực?
Chủ tịch CL Group, sáng suốt bao năm qua, hôm nay tự mình lại không phân biệt được?
Thôi kệ, nếu là mơ, vậy cứ tiếp tục một giấc mơ đẹp.
Giây phút nhìn thấy cô vẫy xe, ai đó choáng váng. Cái thời khắc cô ngã xuống, sống lưng truyền tới cảm giác lạnh toát, lại là sợ, sợ cô sẽ rời khỏi, sợ chưa kịp gặp cô, chưa kịp nói gì, cô đã rời khỏi…
Tay cậu bao trọn tay nhỏ bé của cô, tay kia nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt, cậu nhìn cô, nhìn bao nhiêu giờ cũng cảm thấy chưa đủ, người con gái này thật xấu xa, sao chỉ nhìn thôi, cũng khiến mũi cay xè thế này?
Từ ngày cô ra đi, thời gian trôi rất chậm, hôm nay cô trở về rồi, thời gian vẫn quá chậm, từng giây, từng tích tắc, có người hồi hộp biết bao.
Có người chồng bần thần, lo lắng, chờ đợi trong từng khoảnh khắc.
VÀ…
Rốt cuộc, cô vợ hư hỏng ấy cũng thức giấc sau bao mệt mỏi. Bàn tay cô khẽ nắm lại tay cậu, rồi siết chặt.
Cô thấy cậu, rất rõ.
Cậu cũng thấy cô, đôi mắt tròn xoe long lanh tinh khiết, vẫn như ngày nào!
Thứ lỗi cho cậu, đã không nhận ra cô ngay từ ngày đầu tiên.
Thứ lỗi cho cậu, đã ngu xuẩn nghi ngờ.
Thứ lỗi cho cậu, ngày hôm ấy đã không đi theo xe cô ra sân bay.
Thứ lỗi cho cậu, đã khiến họ xa nhau quá lâu.
Thứ lỗi cho cậu…
Nghe quản gia kể, cậu đoán cô đã quên cậu, nhưng không sao, cô quên thì cậu sẽ nhắc cô nhớ, dù cô có không nhớ, chỉ cần bên nhau, cậu cũng mãn nguyện rồi.
Hai người xa cách, có bao nhiêu chuyện để nói, có bao nhiêu cảm xúc muốn giãi bày.
Vậy mà ngay lúc này đây, lại chẳng ai nói được câu nào.
Họ nhìn nhau, thật lâu.
Cậu ôm cô, cô vòng tay lại ôm lấy cậu. Cái ôm siết chặt dạt dào, cô được cậu bao trọn trong lòng.
Cô khẽ ngẩng đầu, đối diện với cậu, gương mặt ai kia chậm rãi cúi xuống, dịu dàng hôn lên đôi môi mà cậu nhung nhớ, mà cậu khát khao. Môi cậu, nóng bỏng như lửa, chiếm trọn từng ngóc ngách nhỏ nhoi, cướp đoạt từng luồng khí, chà sát, cắn mút…nụ hôn ngày gặp lại, quá mức cuồng nhiệt, tay đan tay, lưỡi chạm lưỡi, nước mắt quyện nước mắt.
Đắng cay, ngọt bùi, đau khổ, hạnh phúc.
Từ ngày hôm nay, nhất định không bao giờ, không bao giờ cậu để cô rời xa.
Không biết họ hôn trong bao lâu, chỉ biết lúc rời cậu, cô tưởng như mình ngạt thở, nước mắt vẫn chảy từng hàng, ôm cậu, tựa vào bờ ngực săn chắc, hít hà mùi thơm quen thuộc, rồi cô lại như một đứa trẻ làm nũng, nức nở, nghẹn ngào.
-“Cậu…”
Hoàng Thế Hiển cả người như hóa đá, Nhi vừa nói vừa nấc.
-“Em, em Sen, em Nhi…cậu ơi, em nhớ…em nhớ cậu…”
Cô nhớ ra, thật sao? Từ bao giờ.
-“Cậu ơi cậu phải tin em, em nhớ rồi, không có lừa cậu, em thực sự là vợ cậu…”
Nhìn cô khổ sở phân trần, mắt cậu cũng đỏ hoe, ôm cô vào lòng, mắng nhỏ: “Ngốc”.
Trái với trong phòng xúc động dạt dào, ngoài cửa truyền tới tiếng đập liên hồi và tiếng trẻ con la hét tùm lum.
-“Ba Hiển mau mở cửa, con nghe có tiếng người nói, rõ ràng mẹ Nhi tỉnh rồi…mau mở cửa đi ba…”
-“Mẹ Nhi mở cửa cho con, mẹ Nhi ơi…”
-“…”
Thằng bé hét kinh quá, ba mẹ rốt cuộc cho nó vào, cả nhà ba người đoàn tụ, hai người khóc tu tu, một người cứ cười toe toét kể chuyện líu la líu lô.
*****
***************
Từ khi Nhi trở về, nhà họ Hoàng lại rộn rã tiếng cười. Cô có lên thăm anh Sên một lần, anh cải tạo tốt, đã được ân xá cho án treo, giờ anh và mẹ sống trên vùng đó, không về quê nữa, cuộc sống cũng tạm ổn.
Vì Hoàng Thế Hiển không thích Sên lắm, nên Nhi cũng không dám đi lần hai.
Joey tiếp tục đam mê họa sĩ của anh ấy, nhưng vẫn quản lí gia sản của ba, như là tạ lỗi vì anh hiểu lầm ba bao năm qua.
Mọi người đều rất vui vẻ.
Duy chỉ có một người ức chế. Chính là Hoàng Thế Anh.
Mẹ thì cũng không chơi với bé cả ngày, ba thì từ lúc có mẹ là ít hỏi tới bé hơn, thấy ghét ghét à.
Lại nói có một lần, cậu bé định xuống phòng ba mẹ rủ hai người xem phim, gọi chẳng thấy ba mẹ thưa, chỉ thấy tiếng ba thở rất mạnh, rồi giọng mẹ van xin này nọ, hình như mẹ kêu, mẹ khóc ý sao, cậu bé từ ngạc nhiên, chuyển sang tái mét, rồi tức giận.
Là ba bắt nạt mẹ.
Mấy hôm sau cậu rình, tình trạng vẫn như vậy.
Mẹ thật là đáng thương, cậu phải giải cứu cho mẹ.
Ba Hiển rất đáng sợ, bé đã biết điều đó, ba đã quyết thì bà nội cũng không xoay chuyển được, chính vì vậy đợi hôm ba không biết vì chuyện gì mà quát mẹ rất to, rồi không đưa mẹ đi làm, đợi ba đi rồi, Cu Ty mới cầm lấy ba lô mình đã chuẩn bị bao lâu, trong đó có tất cả đồ dùng cần thiết, bao gồm một bộ xếp hình, hai chiếc súng nước, bộ tú lơ khơ và ô tô siêu nhân.
Cậu trình bày sự việc với mẹ, cụ thể là.
-“Mẹ, ba Hiển quá đáng…”
Nhi thấy con mình nói thế cũng suy nghĩ, ừ, công nhận, nhiều lúc Hiển cũng nghiêm khắc thật, đành gật đầu.
-“Giờ mẹ chỉ được chọn một, con hoặc ba…mẹ chọn ai?”
Ai đó đơ người luôn, bé con mũm mĩm đáng yêu như này, lại tức chồng chỉ vì ăn một bát cơm, lén đổ một bát cơm mà mắng cô xối xả, ức chế dâng tới đỉnh đầu, quả quyết nói.
-“Chọn con, mẹ chọn con!”
-“Con biết mẹ Nhi ngốc sẽ chọn con mà, đi, con đã chuẩn bị đâu vào đấy rồi, con sẽ giải thoát cho mẹ, chúng ta bỏ nhà ra đi thôi…”
-“Hả?”
-“Đi thôi, đi với con, không ở nhà với ba già đáng ghét nữa…”
-“Ừ! Kệ đại thiếu gia, chúng ta đi…”
Đang cơn tức, mẹ ngốc cũng theo con khờ.
Hai mẹ con đi, đi mãi, đi tới giữa trưa thì Cu Ty thấm mệt, thấy đói, lúc này cậu bé mới nhớ ra không mang đồ ăn. Thật phiền phức quá à.
-“Mẹ Nhi đói không?”
-“Mẹ đói!”
-“Mẹ Nhi mang tiền không?”
-“Mẹ không…”
-“Thôi được rồi, đợi con một tý…”
Thằng bé chạy vào cửa hàng tạp hóa gần đấy, nịnh chị bán hàng xin xỏ cái bánh mì hai hộp sữa, nói là cho nó và mẹ, còn khoe rằng từ giờ nó sẽ bảo vệ mẹ, chị bán hàng nhận ra con nhà Chủ Tịch, nên đưa ngay, sau đó còn không quên buôn dưa lê với người yêu…lại chính là trợ lý của Chủ Tịch.
Hai mẹ con ngồi ở đường, ăn bánh mì uống sữa. Nắng quá, họ ra đi, quên cả mang mũ, đành đội hai cái lá sen bứt ở hồ gần đấy. Trông rất giống hai người hành khất khổ sở.
Đi được một lúc, thì gặp cướp, tên cướp khiến mẹ Nhi sợ phát run, mà Cu Ty thì vẫn rất kiên cường, cướp dọa nạt một lúc, thì ba Hiển vừa hay tới, cướp chạy.
Mẹ thấy ba thì mừng huýnh mà, thật đáng ghét, không dám nói bỏ nhà đi, chỉ dám nói hai mẹ con đi chơi.
-“Đi về đi con, may mà có ba không thì mẹ con mình nguy to…”
-“Mẹ Nhi đúng là ngốc nghếch, thằng cướp đó là người của ba đấy, con thấy ba nháy mắt với nó, rõ ràng thông đồng, lừa được mẹ thôi…dọa thôi, trêu thôi, cướp gì mà cướp…”
Nhi giật mình, quay sang Hiển với ánh mắt nghi hoặc. Cậu không nói gì, chỉ vác thằng con trai mất nết tống lên chiếc xe phía sau, không quên cảnh cáo.
-“Dám dụ dỗ đàn bà của ba mày, khá lắm con! Mau về nhà cởi quần nằm sấp!”
Hai người đàn ông nhìn nhau hằn học, tiếc là thằng bé chẳng làm gì được thằng lớn, đành ngậm ngùi theo lái xe về trước.
Thằng lớn giật cái lá sen, tống nốt “con vợ” vào xe, cài dây an toàn rồi mới ngồi vào ghế lái, giọng đều đều.
-“Ghê gớm nhỉ, bỏ nhà theo trai cơ đấy!”
-“Em đâu có bỏ nhà đâu, đi chơi mà…”
-“Đừng ngụy biện!”
Giọng câu, tưng tức thì phải, hại cô hơi run, đành phải khai.
-“Là con trai mình mà…”
Hiển im lặng, lúc cậu không nói gì, là lúc đáng sợ nhất, nhịp tim của cô cứ ngày một tăng.
-“Cậu ơi…”
-“Cậu à…”
-“Cậu, xin lỗi nhé…lần sau không thế nữa, đừng đánh Cu Ty nhé…”
Về nhà, cậu không phạt Cu Ty thật, cả cô và thằng bé thở phào. Nhưng Hiển lại đi lên phòng cậu, mặc kệ cô. Nghe các bác kể, mới biết sáng cậu đi một lát lại về, thấy cô không ăn nhiều nên sốt ruột mua bánh cuốn đem về định dỗ dành, vậy mà không thấy cô đâu, mấy người đi tìm mẹ con nhà cô mãi. Cậu đã rất lo.
Tự dưng Nhi thấy tội lỗi ngập tràn, cảm giác mình như trẻ con.
-“Cậu ơi em đau đầu quá mà em quên mất mình phải uống thuốc nào rồi, em mang lên đây, cậu ra xem hộ em một chút…”
Đành phải giả dối dụ rắn ra khỏi hang vậy.
Vẫn cứ là thành công, rắn mặt lạnh lùng đi ra, chuột nhắt hồ hởi ôm hôn tới tấp, xin lỗi rối rít. Rắn chống cự được một hồi, sao thì cũng mềm nhũn, nồng nhiệt cắn lại chuột, rồi ăn sành, ăn sạch, ăn không còn một cái gì cả.
Ở bên ngoài, Hoàng Thế Anh lại nghe thấy mẹ kêu rên. Cậu bé xót thương đau đớn vô cùng, nắm chặt bàn tay, mẹ, nhất định đợi một ngày con lớn, con có quyền lực.
Thế nhưng, cái ngày mà cậu lớn rồi, nghĩ lại, cậu chỉ mỉm cười!
…..
Nắng chiều đổ xuống, hai vợ chồng nhà kia vẫn quấn quít nhau không rời. Ai đó vẫn lưu luyến nụ hồng ngọt ngào chúm chím, ai đó lại chìm đắm trong lồng ngực săn chắc, cảm nhận nhịp tim đầy bình an.
-“Em…yêu…cậu…”
Hoàng Thế Hiển không giấu được nụ cười, bàn tay linh hoạt đưa xuống nơi rừng rậm, trêu chọc một hồi, để vợ thở không ra mới cắn vành tai nhỏ, thì thầm.
-“Mình làm đám cưới nhé!”
Trương Ngọc Uyển Nhi, vô lực, yếu ớt, chẳng còn mặt mũi nào mà kiêu với chả căng, chỉ vâng một tiếng vô cùng ngọt ngào.
…..
Ngày hôm ấy, cô mặc chiếc áo dài trắng.
Ngày hôm ấy, cậu mặc bộ vest đen.
Chiếc nhẫn của cô khắc chữ HYN.
Chiếc nhẫn của cậu khắc chữ NYHTĐ.
Ngày hôm ấy, cô đã biết, HYN, NYHTĐ không phải là hai thương hiệu gối nổi tiếng, mà thực sự là Hiển Yêu Nhi và Nhi Yêu Hiển Trọn Đời.
Cô hỏi cậu, vì sao cậu chỉ yêu em, mà em lại phải yêu cậu trọn đời?
Cậu nói, bởi vì cậu không chỉ yêu cô trọn đời, mà kiếp sau, kiếp sau nữa, cũng nhất định yêu cô.
Cô nhìn cậu, nước mắt rơi, cô cũng vậy, kiếp sau nhất định làm vợ cậu!
Ngày hôm ấy, pháo hoa sáng rực một góc trời!!!
HẾT
Hà Nội, 22/09/2015
Lan Rua’s Story ~ Porcupine & Duck Family.
P/S: Thank you all, love u :X.