-Cháu đi xem mắt chắc vui lắm nhỉ ? -Vừa bước chân vào nhà, đã có người hỏi tôi.Ko ai khác đó chính là Bang Chủ Park Chae Rin ,mẹ anh Ji Hoon và cũng là bác ruột của tôi.-Hoàng tử Thái Lan liệu đã bị cháu làm cho hồn siêu phách tán.- Bang chủ vừa đi xuống cầu thang,vừa nói với tôi bằng 1 giọng ko thể “thân thiện “ hơn.
-Cháu ko phải yêu tinh nên chả có thể hút hồn của ai hết –Tôi hờ hững đáp.-Và hôm nay cháu đã đi chơi rất vui vẻ,cảm ơn bác đã quan tâm.
-Cháu nói chuyện với ta như là kẻ thù vậy -Người phụ nữ ấy cười nhẹ.một nụ cười khiến người khác lạnh sốg lưng.-Ta hỏi để biết cháu gái ta có vui ko thôi mà.
-Từ bao h bác đã coi cháu là 1 đứa cháu gái chứ ko phải là 1 món hàng vậy –Tôi nhếch môi.-Tình cảm của bác thật khiến cháu xúc động quá.Cháu phải đi rửa mặt đây,nếu ko nước mắt cảm động của cháu sẽ cuốn trôi chug ta đi mất đấy.
-Càng lớn càng ghê gớm -Người phụ nữ đó nhìn tôi bằng ánh mắt dao găm,trong khi miệng vẫn tươi cười như 1 đoá hoa.-Thôi cháu đi rửa ráy thay quần áo đi.-Nói rồi,người đó bỏ vào thư phòng.
Tự cho phép mình lờ đi những lời nói đáng sợ của Bang Chủ,tôi lững thững xách túi lên phòng.Nhưng tôi cũng chẳng thể tim ình lấy nửa phút tự do bởi ngay khi tôi mở cửa phòng,1 cảnh tượng sexy đập ngay vào mắt tôi.
Là G-Dragon à ko ,Kwon Ji Yong đang nằm trên giường của tôi với 1 bộ quần áo hết sức thiếu vải,trog 1 tư thế có thể dùng từ “mời gọi” để miêu tả.Anh ta mời gọi ai…
Còn ai khác ngoài tôi,người duy nhất có đủ tư cách bước vào phòng này.
-YaHHH, đồ biến thái,anh xuống ngay khỏi giường tôi –Tôi ném chiếc túi xách to uỵch của mình về phía anh ta..Nhưng thật ko may,anh ta lại né được nó,chiếc túi đáng thương của tôi rơi lăn lốc trên sàn.
-Em làm như là em chưa nhìn thấy thế này bao h ý – Anh ta nhổm dậy,bĩu môi vs tôi -Giả vờ giả vịt.
-ANH BIẾN KHỎI ĐÂY ĐI – Tôi hét lạc cả giọng,kể cả lúc trước cãi nhau với JaeJoong tôi cũng ko hét to đến vậy.
Ngay lập tức Ji Yong phụng phịu nhảy khỏi giường tôi rồi bước ra khỏi phòng mà ko nói thêm câu nào.Chắc anh ta cũng hiểu chuyện gì sẽ xảy ra nếu cứ tiếp tục choc tức tôi như vậy.
Khi anh ta vừa đi,tôi liền đóng sập cánh cửa lại, đồng thời kéo thêm cái bàn trang điểm ra chặn cửa , đề phòng trường hợp anh ta nổi hứng muốn quay lại.Nhưng đó cũng chỉ là đề phòng thôi,bởi nếu anh ta đã muốn vào thì có 10 cái bàn trang điểm cũng chả thấm tháp gì với anh ta.Có khi trình độ của anh ta đã vượt xa anh Ji Hoon rồi ấy chứ,mà đáng sợ hơn,có khi anh ta đã ngang ngửa với bố tôi.Cứ nhìn cái cách anh ta nhảy từ giường ra cửa 1 cách êm ái thì cũng có thể thấy được anh ta đã trên cơ anh Ji Hoon rất nhiều rồi.
Tôi thầm thắc mắc,ko hiểu anh ta lấy thời gian đâu mà vừa có thể luyện tập,vừa có thể sáng tác,lại vừa có đủ thời gian đi sắm sửa quần áo giày dép.Quả thực anh ta làm tôi thấy mình khá là ngu ngốc khi đã yêu đương với nhau gần nửa năm mà ko biết tí ti gì về anh ta.Mà ko ,tôi biết đước khá là chắc chắn 1 điều rằng anh ta là 1 ca sĩ,nhạc sĩ và nhà sản xuất âm nhạc tài năng.Chẳng thế mà mỗi giai điệu anh ta viết ra đều khiến tôi lâng lâng bay bổng.
Tôi lại giành quá nhiều thời gian để suy nghĩ về tên đểu cáng đó rồi.Tôi cố gạt khỏi đầu những suy nghĩ tốt đẹp về anh ta,thay vào đó,tôi nhắc ình nhớ lại rằng anh ta là tên đểu giả đã lừa bịp và kéo tôi trở lại cái địa ngục này.Chưa hết,anh ta còn khiến tôi yêu anh ta để rồi bây giờ cứ phải nằm lăn lóc nghĩ về anh ta.
Sau khi đã tự nhắc nhở và khiển trách bản thân,tôi vùi mình trong chăn,cố ko nghĩ đến ngày mai và tự ru mình vào giấc ngủ êm ái….
Nhưng những cố gắng của tôi đều là vô ích bởi tới tận rất lâu sau,tôi vẫn chưa ngủ được.Cuối cùng tôi quyết định xuống bếp và kiếm ình 1 cốc rượu cho dễ ngủ.
Khi đi qua phòng của Bang Chủ ,tôi khá ngạc nhiên vì đã là 11h tối mà bác ấy vẫn chưa đi ngủ.Bởi như thường lệ ,Bang Chủ vẫn ngủ lúc 10h tối.Vốn định phớt lờ và tiếp tục bước đi nhưng đột nhiên,một âm thanh quen thuộc vang lên khiến tôi dừng bước .
-Cháu hoàn toàn chắc chắn về những điều mình vừa nói -Giọng Kwon Ji Yong vọng ra từ trong phòng.
“Anh ta chắc chắn về điều gì thế”, trí tò mò khiến tôi nán lại bên cửa .Cũng may là giờ này mấy chị giúp việc ko được phép đi qua đây,nếu ko cái trò thập thò lấp ló này chắc sẽ khiến tôi gãy xương vì cái tội rình rập.
-Cháu đừng quên rằng mình là Phó Bang Chủ của Kwon Bang,là người sẽ nắm giữ 1 nửa số tài sản của gia đình mình,liệu cháu có quá nóng vội khi quyết định đổi tất cả những thứ đó để đổi lấy cái gọi là “tự do” cho HyeSun ko ? -Giọng Bang Chủ vang lên trầm bổng nhưng hết sức rõ ràng.
“OMG.họ đang nói về chuyện gì thế?” ,tôi phải lấy tay bịt miệng để ko thở mạnh cũng như ko phát ra bất cứ tiếng động nào.
-Đối với cháu những thứ đó chỉ là phù phiếm -Giọng Yongie chắc nịch -Điều duy nhất quan trọng là HyeSun được làm việc mà cô ấy thik và sống theo cách mà cô ấy muốn.
“Ôi, đáng yêu quá,Yong Yong I love you”
-Cháu nên nhớ rằng nếu như vậy thì cháu phải thay nó quản lí bang của ta ,ta ko ngại khi giao cháu gái ta và cái tập đoàn này cho cháu bởi bố cháu là người đã giúp chúng ta có được ngày hôm nay và theo lời tiên tri của cha ta thì chúng ta nên “để nhà cửa cho cháu rể trông nom”.-Ngừng 1 lát ,Bang Chủ lại nói tiếp –Nhưng liệu cháu có ngại ko khi mà bản thân mình sẽ phải từ bỏ sự nghiệp ca hát của mình,sự nghiệp nghệ thuật mà cháu đã theo đuổi từ lâu.
Im lặng…..
Đứng bên ngoài,tôi cũng hồi hộp nín thở…
-Cháu ko ngại –Yongie nói rõ ràng – Cháu sẽ từ bỏ,chỉ xin người đừng bắt HyeSun phải từ bỏ.
“AHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHH,KO ĐƯỢC ,KO THỂ ĐƯỢC…..” Tôi cố ko cho tiếng hét bật ra khỏi miệng.
Tôi chạy biến lên phòng ngay lập tức bởi bên trong bỗng có tiếng lục đục như kiểu ai đó đang định rời khỏi phòng.
Lên đến phòng của mình,tôi lập tức chui ngay vào chăn,và 1 đống suy nghĩ bỗng từ đâu ập vào đầu tôi.
Trời ơi,tôi vừa nghe thấy Kwon Ji Yong , à ko G-Dragon à ko người yêu tôi,1 thần đồng âm nhạc nói rằng sẵn sàng từ bỏ con đường âm nhạc của mình chỉ vì tôi,1 đứa gangster 17 tuổi thích viết lách hơn là đánh đấm.
Đúng vậy đấy ,ngoài việc anh ấy sẽ góp hết 1 đống của cải của mình vào cái két sắt nhà tôi ,thì anh ấy sẽ còn vứt luôn sự nghiệp thành công thấy rõ của mình để thay tôi làm cái công việc buôn bán,vận chuyển ,kinh doanh đầy bạo lực kia.Chỉ vì tôi ,vì tôi thôi sao.
Kwon Ji Yong ,con người tài năng đầy mình ,chỉ có 1 niềm đam mê duy nhất là âm nhạc , đã bị âm nhạc làm cho say mê từ khi mới 5 tuổi, đã biết sáng tác nhạc rap từ khi mới học tiểu học.12,13 năm theo đuổi,vậy mà anh ấy đã vứt hết chỉ bằng 1 lời hứa hẹn ư.Tất cả vẫn chỉ vì tôi.
Tôi ko thể ,tôi ko thể đói xử như vậy với anh ấy,ko thể tước đi niềm đam mê ấy chỉ vì bản thân mình.Tôi yêu anh ấy hơn tất cả mọi người ,hơn tất cả những gì tôi đã từng nhìn thấy,hơn tất cả những nơi mà tôi đã đi qua ,hơn cả gia đình này và hơn cả bản thân tôi.
Tôi muốn được ở gần anh ấy,muốn được nghe anh ấy lẩm bẩm bài hát mới,muốn được anh ấy đút cho ăn vào buổi sáng và được nằm trên lưng anh ấy vào buổi chiều.Muốn được giựt tóc anh ấy để thấy anh ấy nhăn mặt nhe răng.Muốn được anh ấy ôm ấp mỗi ngày, được anh ấy hôn, được anh ấy yêu chiều và được anh ấy nghe anh ấy thầm thì.
Đó là người đầu tiên và duy nhất khiến cho tôi cảm thấy mình đang yêu và được yêu thật nhiều,như thể đó là người dành riêng cho tôi,là người được sinh ra để trở thành của tôi.Là người luôn mang đến cho tôi sự vui vẻ và lãng mạn.Kể cả khi anh ấy lừa dối tôi,tôi vẫn ko thể ngừng yêu anh ấy.
Đó là sự thật,một sự thật mà tôi đã từng che dấu…..
Nhưng nay,có lẽ tôi lại phải tiếp tục che dấu nó…..
Bởi tôi ko thể để người tôi yêu hi sinh cả cuộc sống của anh ấy vì tôi….
Bỗng có tiếng mở cửa .Cái bàn trang điểm tôi đã đẩy ra chỗ khác nên bây h,cửa được mở ra khá dễ dàng.
Dù nhắm hờ mắt ,tôi vẫn nhận ra 1 cách rõ ràng người đang ở trong bóng tối….
Anh ấy nhẹ nhàng ngồi xuống sàn nhà,tựa 1 bên cánh tay vào giường và lặng lẽ ngắm nhìn tôi….
-Anh ngồi như vậy ko thấy mệt ư –Tôi lên tiếng ,vẫn khép hờ mắt ,tôi kéo 1 ít chăn của mình ra,lấy tay vỗ nhẹ vào chỗ trống bên cạnh –Anh lên đây đi.
Anh ấy nhẹ nhàng leo lên,chui vào chăn và ôm lấy tôi.
-Anh sẽ ko làm gì đâu ,chỉ ôm em thế này thôi –Anh ấy dịu dàng nói –Em ko giận anh nữa à ?
-Ko giận nữa-Tôi đáp –Em yêu anh.
Đây có phải là lần đầu tiên tôi nói câu này với anh ấy ko nhỉ.
Có lẽ là đúng rồi bởi tôi thấy anh ấy đang cười ngoác đến tận mang tai.
-Thật hả,thật hả,em nói lại xem nào –Anh ấy toe toét –Em nói lại lần nữa đi.
-Chỉ nói 1 lần thôi.Ko nghe rõ thì nghỉ.
-Thôi mà, thôi mà ,anh nghe rõ lắm rồi ,khắc cốt ghi tâm rồi –Anh ấy ôm siết tôi vào lòng.- Để anh ru em ngủ nhé.
Rồi anh ấy bắt đầu lẩm nhẩm 1 bài gì đấy bằng cái giọng đặc biệt của mình….
Là bài hát mà anh ấy đã lần đầu tiên hát để tỏ tình với tôi (nhưng lúc đó tôi cố lờ đi).
“Hate how much I love you girl..
I can’t stand how much I need you…
And I hate how much I love you girl….
But I just can’t let you go….
Hate that I love you so….”
“Xin lỗi anh,em lại sắp làm tổn thương anh nữa rồi……..”
*****************
Sáng hôm sau ,khi tôi vừa mở mắt, đã thấy ngay 1 mẩu giấy ở ngay chiếc gối bên cạnh mình.
“Anh đi lấy đồ ăn sáng cho e và sẽ quay lại ngay ,ko thấy anh thì cũng đừng có mà khóc nhè.
Yêu em.”
“Em xin lỗi,em xin lỗi anh hàng ngàn hàng vạn lần……..” Tôi thầm nghĩ rồi cầm điện thoại chạy vào nhà vệ sinh,chuẩn bị làm 1 việc có lỗi với người tôi yêu nhất trên đời.
Tôi nhắn cho Jae oppa ,người vẫn đang còn ở bên Nhật 1 cái tin .
“Oppa ,5 phút nữa hãy gọi lại cho e nhé,và chỉ cần nghe em thôi, đừng thắc mắc những điều em nói có nghĩa gì,làm ơn hãy giúp em “
5 phút sau ,Jaejoong gọi lại thật….
-Có chuyện gì vâỵ em ,em cần anh giúp gì ư –Sau nhiều tháng ko gặp ,Jaejoong đã chin chắn hơn hẳn,ko còn có giọng của 1 đại công tử hung hăng hống hách nữa.
Đúng lúc này,tôi nghe bên ngoài có tiếng mở cửa,có lẽ Ji Yong đã quay trở lại.
-E nhớ anh lắm Jae à –Tôi liền đổi giọng –Anh ko biết mấy tháng vừa rồi e khổ sở thế nào đâu.
-Em đang nói gì vậy ?
Bên ngoài chợt tĩnh lặng lạ thường…
-Em định sang bên đó với anh nhưng lại bị cản đường –Tôi tiếp tục,chỉnh giọng của mình sao cho đủ nhỏ để giống như 1 cuộc gọi bí mật nhưng vẫn đủ to để người bên ngoài nghe thấy –Jae yêu,em biết rồi mà,em biết rồi,anh chờ em nhé,em sẽ tìm cách để qua đó sớm mà.
-Anh ko hiểu em đang nói cái gì ? -Giọng oppa đầy sự ngạc nhiên –EM làm sao vậy.
-Rồi,rồi,thôi,mình đừng nói nữa nhé,em sợ bị phát hiện lắm –Tôi nói tiếp nhưng tai vẫn hóng ra ngoài –Khi nào được em sẽ gọi lại ình mà –OMG,tôi vừa gọi Kim Jaejoong là “minh”.-Thôi nhé,thôi nhé ,em dập máy đây,yêu mình –Tôi gác máy trước khi Jae kịp nói thêm câu nào.
Tôi hít 1 hơi thật mạnh ,lấy lại dũng khí,tôi mở cửa bước ra…..
Bên ngoài ,1 người đang bê trên tay khay đồ ăn thơm phức với 1 bông hồng đỏ, đứng chết lặng trước cửa nhà tắm.
Từ khuôn mặt người đó,chảy xuống 2 hàng nước mắt…..
-Cô ko yêu tôi –Ánh nhìn đau đớn của người đó như lưỡi dao nhọn hoắt cắm vào tim tôi.
Người đó thả cho khay đồ rơi xuống sàn trước khi bỏ đi thật nhanh….
Tôi úp hai tay lên mặt,cố ko cho nước mắt của mình thoát ra ngoài….
Xin lỗi ,em yêu anh…
TBC.