Biệt thự Hoàng Kỳ.
Nó ôm con cọp nhồi bông ngồi phịch lên cái ghế bành mặt thiểu não.
– Này Khay Vi mầy làm sao đó? – Tuyết Trang hỏi nó với giọng điệu lo lắng nhưng cái mặt thì hết sức tỉnh bơ.
– Tao ko biết nữa, tự nhiên thấy khó chịu sao đó. – nó thành thật trả lời
– Chắc là bị bệnh rồi. – Nguyên Thảo mím môi, mắt thì cố rướng thật to nói một câu như là am hiểu lắm vậy.
– Bệnh gì?- tiếp tục ngây thơ, lúc trước khi thấy khó chịu trong người thì mẹ nuôi nó đều nói đúng bệnh của nó và tự tay bà lấy thuốc cho nó uống mà ko cần phải đi bác sĩ, nghĩ vậy nên nàng cũng tỏ ra hết sức tin tưởng nguyên Thảo.
– Bệnh tương tư đó.
– ….
Sau mấy giây nín lặng để suy nghĩ xem đó là thứ bệnh gì thì…
Bộp ….
Bụp….
Bốp….
Những con thú bông bay loạn xạ khắp phòng và tiếng la hét í ới của bọn nó làm căn biệt thự này cũng chấn động theo.
Cốc …cốc….cốc
Cả bọn khựng lại, đứa thì trên giường, đứa thì trên ghế, đứa thì nằm dài dưới đất….trố mắt nhìn nhau. Sau 3 giây im lặng cánh cửa bật ra một cái đầu ló vào. Quang Anh cười đến tít cả mắt, lấy tay ra dấu chào: này xuống dưới chơi đi, chúng ta có khách đấy.- nói rồi anh đóng cửa lại và đi xuống để cho 4 nàng chơi vơi trong cơn ngạc nhiên “có khách? Chẳng lẽ là …..”. như đọc được suy nghĩ của nhau, cả bọn cùng ùa ra cửa chạy ầm ầm xuống cầu thang.
1s
2s
3s
– Chào Khay Vi, bạn cũng ở đây à? – Hạ Vi tỏ vẻ ngạc nhiên hết sức nhưng vẫn vừa nói vừa khoát tay Thiên Vũ ra vẻ tình tứ, làm nỗi bực bội khó chịu của ai kia bùng phát, ba nhỏ bạn đứng bên cạnh nín thở theo dõi tình hình. “ thật quá quắt anh ta còn dẫn đến tận nhà thế này”- nó chửi thầm trong lòng rồi quay lưng định đi lên phòng, nhưng….
– Hôm nay chúng ta nướng bạch tuột đi, tôi đã kêu người xuống Vũng Tàu lấy rồi chắc cũng gần về rồi đó. – Thiên Vũ cười nói, mặt nhìn nó cười hết sức gian manh.
Giây phút này đây, cái chỉ số IQ 200/200 của nó lại thua mấy con bạch tuột nhảy đành đạch trên vỉ nướng, nó nuốt nước miếng cái ực quay lại nhảy phóc lên ghế sô pha nhe răng cười thật …. Dã man, như đười ươi mới xổng chuồng, cả bọn nhìn nó mà phì cười.
Ngoài vườn.
Quang Anh thì lật lật gắp gắp mấy con bạch tuột, còn nó thì đứng phẩy phẩy cái quạt, quạt mát cho Quang Anh. Cái cảnh tượng này trông thật hét sức khả ố. Bên kia mọi người đã chuẩn bị xong bàn tiệc. Thiên Vũ và Hạ Vi tay trong tay đi tới chỗ bếp nướng ra vẻ quan tâm lắm
– Hai người gần xong chưa.
Nó quay qua nhìn thấy cảnh tượng này tự nhiên căn bệnh gì đó trong người lại tái phát cảm thấy khó chịu vô cùng, điều này làm cho ai kia cũng thích thú lắm nên ra sức diễn.
– Thôi mình ra kia ngồi đi, ở đây khói nhiều ko tốt cho sức khỏe của em đâu – Thiên Vũ nhìn Hạ Vi nói một câu hết sức ngọt ngào làm nhỏ sướng rơn người, còn mặt nó thì biến sắc dữ dội, miệng thì lẩm bẩm gì đó ko ai nghe rõ, lúc này mùi hương quyến rũ của mấy em bạch tuột trên vỉ kia ko còn đủ sức hấp dẫn nàng nữa rồi
Đang lúc dầu sôi lửa bỏng, thì chuông điện thoại của nó reo lên, nó móc điện thoại ra, nhìn dãy số hiện trên màn hình, khẽ nhíu mày, cử chỉ này của nó ko thoát khỏi tầm mắt của cả 4 chàng. Kỳ Khôi nhận ra rằng cuộc điện thoại đó chính là của người đã giúp em gái anh trong vụ trả thù vừa rồi. Nó quay người đi ra chỗ khác nghe điện thoại.
– A lô
– Gặp tôi chút được ko?
– …. Ok
Nó khựng lại một lúc rồi chạy nhanh tới chỗ mọi người vẻ mặt rất vội vàng
– Xin lỗi em có việc phải đi, mọi người ở lại chơi vui vẻ nha.
Nói rồi nó chạy nhanh vô nhà, để lại ọi người một dấu hỏi to lớn, còn Hạ Vi thì ngạc nhiên hết sức, “phải đi mà sao lại chạy vô nhà? Ko phải là….” Cuối cùng thì cô ta cũng hiểu ra được vấn đề, kể ra thì cũng thông minh phết.
5 phút sau.
Nó xuất hiện trong một bộ váy hồng nhạt, tóc được tết cầu kỳ, khuôn mặt thì ko trang điểm nhưng ko phải vì điều đó mà che dấu được vẻ rạng ngời của nó. Bằng chứng là cả chàng đang ngây ngốc nhìn nó bằng con mắt hình trái tim, nó còn xinh hơn cả thiên thần. Ko chờ ai lên tiếng nói gì, nó bay nhanh ra baby yêu dấu phóng vèo đi.
Như hiểu ra điều gì đó, 4 chàng nhìn nhau.
– Tao đi lấy xe – Kỳ Khôi lên tiếng sau đó chạy nhanh ra nhà xe.