Không khí bữa tiệc trở về trạng thái lúc đầu, mọi người nói chuyện với nhau một cách vui vẻ, thoải mái. Tuy nhiên, họ vẫn còn dè chừng sắc mặt của ông cháu họ nhà băng tản kia. Lão đại dẫn nó đi khắp hội trường bữa tiệc để giới thiệu những nhân vật tầm cỡ trong giới kinh doanh cho nó, đến khi đôi chân nhỏ đã mỏi nhừ ông mới buông tha cho nhỏ. Vì đây là tiệc đứng nên ghế dành cho khách ngồi rất ít và đa số đặt ở chỗ khuất nên nó đã rất khó khăn để tìm ình một chỗ an tọa thích hợp. Ngồi đây nó có thể quan sát được hầu hết những người có mặt tại buổi tiệc, nó xem đó là việc làm thú vị, cầm ly vang đỏ trong tay, lắc đều, khuôn mặt vẫn ko một chút biểu cảm nào ngoài sự lạnh lùng đáng sợ. Hình như đây đã trở thành thói quen của nó chứ ko còn là diễn kịch trước mặt người khác nữa, trước mặt những người có khả năng sẽ ăn tươi nuốt sống mình bất kỳ khi nào, nó lại trơ cái bộ mặt đó ra dọa người, như vậy kể cũng có cái hay đó chứ.
Mấy nhỏ bạn của nó, sau giây phút bàng hoàng sau cú sốc ko hề nhỏ cũng đã lấy lại được tinh thần, muốn tìm nó nói chuyện, nhưng đã bị mấy chàng ngăn cản vì lý do gì có ai biết ko? Chính là ở đây, ngay bây giờ có một cuộc chiến đang ngầm diễn ra, cuộc chiến giữa atula và satan, mặc dù vẫn cười nói nhưng satan vẫn còn muốn xem xem cô cháu gái mình đã thực sự trưởng thành chưa, đã có đủ khả năng chống chọi với sóng gió phía trước chưa, đã đủ khả năng bảo vệ gia tộc chưa, là nữ chủ nhân tương lai của Hoàng Kỳ, ông ko phép nó có một nhược điểm nào. Nó thì ra sức thể hiện, ông thì ra sức quan sát, cuộc chiến đang rất căng thẳng, vậy nên lúc này mà mấy nhỏ đó xuất hiện có mà đổ bể hết à. Mấy nhỏ cũng thấy tội cho nó, khổ thân quá đi mà, cùng trang lứa với nhau, mấy nàng chỉ biết ăn với chơi, còn nó thì …. Haizz!
Mệt mỏi do quãng đường dài trên máy bay, cộng với việc chưa thích nghi với múi giờ, nên nó chỉ muốn bữa tiệc kết thúc để về nghỉ ngơi thôi, ko một chút hứng thú, cũng ko nghĩ rằng đây là bữa tiệc của chính mình.
Mải mê với những suy nghĩ của chính mình nó ko hề để ý có mấy người áo đen đã đứng trước mặt nó.
– Dạ thưa tiểu thư, chủ tịch cho gọi người. – một người trong số họ lên tiếng, tay chỉ về phía sân khấu nhỏ, ko biết từ khi nào mà lão đại đã đứng trên đó, trước micro, hình như lại định tuyên bố điều gì.
Nó đứng dậy, từ từ chậm rãi bước từng bước dài đi lên sân khấu. Mặc dù ko cao, nhưng hôm nay nàng đi đôi giày 10 phân nên người khác cũng phải ngước nhìn trước những cái sải chân của nàng.
Khi đã thân chinh bước lên sân khấu đứng cạnh lão đại thì một người nữa cũng xuất hiện bên cạnh nó, mặc dù hơi ngạc nhiên, nhưng nó cũng ko thể hiện điều gì ra ngoài chỉ quay qua nhìn anh rồi lại quay xuống nhìn mọi người phía dưới đang chờ đợi xem lại có chuyện gì HOT đây.
– Nhân dịp này, tôi cũng xin tuyên bố với mọi người một chuyện. … – sau một hồi im lặng tạo không khí hồi hộp thì lão đại cũng lên tiếng, từng lời nói chắc nịch như thể nện vào đối phương một cú đấm nặng trịch, và không cho con mồi có cơ hội từ chối. – cháu gái tôi cùng thiếu gia tập đoàn Lê Thiên là Lê Thiên Vũ đã có đính ước từ trước, tháng sau nhân dịp sinh nhật của Kỳ Vân, chúng tôi sẽ tổ chức lễ cưới cho hai đứa, lễ cưới sẽ được tổ chức bên Mỹ…. – ông còn nói thêm gì đó, nhưng mọi người nghe tới đây đã rất bàng hoàng, hai tập đoàn này mà hợp tác với nhau thì ko biết có ai địch lại nữa ko? Hai nhân vật chính của chúng ta mặc dù là ko biết trước sự việc sẽ diễn ra theo chiều hướng này nhưng trên mặc họ vẫn ko có chút gì gọi là thay đổi, họ làm như họ đã biết trước là Satan kia sẽ làm vậy ko bằng, đúng là cao thủ của cao thủ, diễn viên Holywood chắc cũng phải nể họ vài đường.
Cuối cùng bữa tiệc cũng kết thúc, tại phòng chờ của hội trường. một không khí khác đang bao trùm nơi đây – căng thẳng chính là từ hợp lý nhất.
– Thế nào, định phản đối? – lời lão đại đều đều ko chậm ko nhanh, ngắn gọn mà xúc tích. Ai yếu vía cũng phải run sợ.
– Ko – một chất giọng lạnh tanh đến đáng sợ cũng vang lên và … ko thể ngắn gọn hơn được nữa, đúng là cao thủ gặp cao thủ.
– Tốt, đồng ý con sẽ được tự do làm những gì mình muốn, nhưng cũng ko có quyền từ chối, nếu có từ chối thì chỉ có Thiên Vũ mới có quyền đó, nó đã chờ con suốt 18 năm rồi, hãy nhớ kỹ điều đó – lần này, trong lời nói của lão đại có chút cứng rắn nhưng cũng có phần suy tư, một chút tình cảm được đặt vào lời nói, xem ra ông rất thương Thiên Vũ.
Thiên Vũ từ đầu tới cuối vẫn ko lên tiếng nói câu nào, lão đại nói xong đứng dậy đi về, chỉ còn lại hai người.
Nó quay qua nhìn anh, sắc mặt ko thay đổi.
– Anh ko phản đối?
– Ừm.
– Vậy là lại có thêm một người muốn chết trong hạnh phúc.- nó khẽ nhếch môi lên cười, trong nụ cười thoang thảng chút hạnh phút chứ ko quỷ dị như bình thường, và nàng cũng quay về với bộ mặt thường ngày.
– Sao em nghĩ vậy?- Thiên Vũ quay lại nhìn nó, giọng anh cũng bớt u ám hơn, ánh mắt tràn ngập yêu thương, chỉ một tháng nữa lễ cưới sẽ diễn ra, nó sẽ là vợ anh, anh đã chờ cái ngày này 18 năm rồi chứ đâu ít.
– Chẳng lẽ anh nghĩ là em sẽ ngồi đó chịu chết sao? Em sẽ bắt anh phải từ hôn.- nó cong môi lên đáp lại anh, rất… tự tin.
– Vậy thì anh cũng nói cho em biết, nếu em nghĩ anh cũng như Quang Anh thì em nhầm rồi, nhất định anh sẽ khiến em phải cam tâm tình nguyện làm vợ anh, vợ à.– Thiên Vũ cuối sát mặt nó, giọng giễu cợt nhưng ánh mắt anh thì hết sức chân thành và có gì đó gọi là quyết tâm. Anh quyết tâm sẽ ko buông tay nó, một lần buông tay đã khiến anh mất nó 18 năm, từ giờ nó đừng hòng thoát khỏi tay anh.
Nó cũng ko kém anh, cả hai đều rất tự tin với cái suy nghĩ của mình, nhưng sâu thẳm trong tâm hồn bé nhỏ của nó, nó thấy sự ấm áp len lõi qua từng mạch máu, từng nơ ron thần kinh. – vậy thì cứ chờ xem – câu nói cuối cùng đầy tinh nghịch khiến cả hai cùng bật cười. Không khí tràn ngập sự hạnh phúc, nhưng …liệu hạnh phúc này có bền vững ko khi mà ngoài kia còn có rất nhiều sóng gió.
////////////////////////////////////////