“-Lăng! ta yêu ngươi!
-Cứu ta!”
-Phù! Hóa ra chỉ là mơ…éc…
Chậc, ta không muốn ngủ nữa, cái cảnh cẩu huyết gì không biết, lần nào cũng nằm mơ thấy bản thân ta bị ngã xuống nước, thật đáng sợ chết mất hu hu hu…chưa hết, ngay lúc tỉnh dậy ta phát hiện điều còn kinh thiên hơn…Ta đang ôm đại tiểu thư ngủ, à không, phải là đại tiểu thư biến ta thành gối ôm mới đúng (-_-( sao lại dựa sát thế không biết ặc ặc tay chân ta, thảo nào gần đây mỗi khi ngủ đều luôn có cảm giác bóng đè nửa bên, sáng dậy thì thôi rồi, tay chân tê dại. đúng là nữ nhân độc ác, buổi sáng hành ta còn chưa đủ hay sao đến buổi tối cũng chẳng chịu tha cho ta.
-Nhưng đại tiểu thư ngủ cũng thực đẹp. *Ba! Ba! Ba!*Bình tĩnh, Mục Y Lăng ngươi không thể bị vẻ ngoài của nàng ta mà bị mua chuộc được, Vu Nguyệt Giao chính là nữ nhân rắn rết. đúng rồi Vu Nguyệt Giao là nữ nhân xấu nhất trên đời…Vu Nguyệt Giao là..có cái yếm thực đẹp!*Ba! Ba! Ba!* Mục Y Lăng ngươi là tên đồi bại đăng đồ tử vương bát đản! Bình tĩnh sắc tức thị không không tức thị sắc, Mục Y Lăng ta không thể bị…có điều môi anh đào của đại tiểu thư cũng thực hấp dẫn.*Ba! Ba! Ba!* Mục Y Lăng ngươi phát điên rồi, tỉnh lại mau!
1
Chắc ta điên rồi, Vu Nguyệt Giao đúng là cái nhân yêu, câu nam nhân chưa đủ liền muốn tìm ta để câu, ta đã cố gắng đấu tranh tư tưởng nhưng càng lúc ta lại bị nàng mê hoặc hơn, tim ta…trái tim ta dường như đang vì nàng mà đập, hơi thở cũng dần nằng nề. Ta nên làm gì đây, cứ như có thứ gì đó mời gọi ta. Tới lúc nhận ra thì môi ta đang tiến gần đến cánh môi anh đào của đối phương mất rồi.
-Ưm…
*Giật mình* Oa oa thực tim muốn bắn thẳng ra khỏi lồ ng ngực, vừa sắp chạm tới cánh môi kia rồi thì đại tiểu thư liền cựa quậy, ta cũng phản ứng nhanh giả vờ nằm ngủ, cảm giác khi đại tiểu thư tỉnh dậy phát hiện bản thân bị chiếm tiện nghi chắc chắn ta sẽ chết không đẹp mất thôi.
-Hình như không có động tĩnh?
Nhẹ nhàng mở 1 mắt.
-Phù! Đại tiểu thư còn ngủ
Xác định Vu Nguyệt Giao vẫn còn ngủ lúc này ta mới thầm dám thở ra, thực dọa chết ta rồi, cũng thầm phỉ nhổ bản thân, không nghĩ 23 năm qua cho dù chẳng có lấy một mảnh tình vắt vai nhưng chưa bao giờ đi làm chuyện thất đức như vậy, thực đáng chết đi mà.
Và thế…một đêm mất ngủ…
.
.
.