Trong lúc mọi người đang tất bật với công việc của mình, thì ở bên ngoài cửa có một cậu nhóc khoảng chừng chín mười tuổi hớt ha hớt hải chạy vào.
Vừa nhìn thấy Lý Phi, cậu ta liền gấp gáp kêu lên “Cậu chủ, cậu khỏe rồi”.
Lý Phi quay sang cậu ta rồi ừ một tiếng, lại hỏi “Hiếu, có chuyện gì mà con chạy như ma đuổi vậy?”
Thằng Hiếu nuốt một ngụm nước miếng thấm giọng, sau đó mới chậm rãi trả lời “Dạ, mấy ngày nắng nóng, nước mưa dự trữ trong lu đã dùng hết rồi, anh Nghĩa phải đi tới đầu thôn để lấy nước giếng về xài, anh ấy kêu con tới báo cho nhà bếp biết ạ”.
“Tôi nhớ ở trong nhà họ Lý này cũng có một cái giếng? Tại sao mọi người không lấy nước ở đó mà xài?”
Tôi khó hiểu lên tiếng, bởi vì lúc đầu khi tôi bước chân vào nhà họ Lý có vô tình trông thấy một cái giếng ở gần con đường tới phòng của Lý Phi.
“À, cái giếng đó là một cái giếng cạn, không có nước”.
Lý Phi hướng tôi, từ tốn giải thích.
Hai chữ “giếng cạn” rơi vào tai của tôi, bỗng dưng làm tôi nhớ lại lời nói của lão pháp sư trong cơn ác mộng khó hiểu mà tôi từng mơ thấy, chẳng lẽ mọi chuyện đều có liên quan với nhau?
Tôi bất giác đứng bật dậy, xoay người bước ra khỏi nhà bếp.
“Pháp sư… Pháp sư, cậu làm sao vậy?”
Lý Phi ở phía sau nói vọng, anh ta hình như cảm thấy lo lắng trước hành động kỳ lạ này của tôi.
Chỉ là tôi hoàn toàn không để ý tới lời của anh ta, một đường di chuyển tới chỗ cái giếng cạn.
Việc tôi cần làm lúc này chính là xác định, rốt cuộc cơn ác mộng kia có liên quan gì tới nữ quỷ, và lý do gì đã đẩy Lý Phi trở thành nạn nhân.
Cũng giống như thường khi, mùi vị âm khí và oán khí sẽ càng ngày càng dày đặc một khi tôi tiến gần phòng của Lý Phi.
“Hu hu hu….”.
Đột nhiên có tiếng ai đó đang khóc, âm thanh vô cùng thê lương và đau khổ.
Tôi dừng bước, lắng tai nghe thật kỹ, thì phát hiện ra âm thanh kia là từ phía cái giếng cạn truyền đến.
Trong lòng cảm thấy dự đoán của bản thân coi bộ đã đúng, tôi ngay lập tức rút từ trong túi ra một lá bùa, tiếp đó thận trọng tiếp cận.
Đáng tiếc, khoảnh khắc tôi tới bên cái giếng cạn, âm thanh của tiếng khóc bỗng dưng tắt lịm đi, ở bên dưới giếng cũng không có bất kì động tĩnh nào, mọi thứ như thể chưa từng có gì xảy ra.
Tôi đắng đo một lúc, rồi quyết định nhảy xuống bên dưới coi sao.
“Bịch”.
Tiếng chân của tôi chạm phải nền đất khô vang lên âm thanh khá lớn. Quả nhiên cái giếng này không những cạn mà có vẻ như mạch nước ngầm đã đổi hướng chảy luôn rồi, thành thử ra chẳng có lấy một giọt nước hay độ ẩm.
“Làm ơn… làm ơn… cứu tôi với… “
Đang mải mê quan sát, chợt có một giọng nói đứt khoảng, mang theo sự sợ hãi tột vọng lại. Đó là tiếng của một cô gái trẻ, khoảng mười tám, mười chín.
Tôi im lặng, suy nghĩ đôi chút, cuối cùng khe khẽ lên tiếng hỏi “Ai đó?”
“Làm ơn… làm ơn… cứu tôi với… “
Mặc dù cô ta không trả lời câu hỏi của tôi, mà vẫn tiếp tục van nài sự giúp đỡ, nhưng tôi đã thành công nhận ra tiếng nói của cô ta là từ phía sau vách giếng đối diện vọng lại.
Tôi chậm rãi áp tai mình lên để có thể nghe rõ hơn, thì tự nhiên âm thanh lại ngưng một cách đột ngột, giống như chưa từng xuất hiện. Tĩnh lặng tới kỳ lạ.
Đang định bỏ cuộc, thì bất chợt xung quanh của tôi tối sầm lại, những âm thanh xì xào xuất hiện ngày một dày đặc hơn.
“Mau lấy đất lấp nó lại”.
Giọng nói già nua quen thuộc của lão pháp sư nghe rõ mồn một ở phía trên truyền xuống.
Tôi giựt mình, phát hiện bản thân lại bị trói chặt bằng dây thừng, càng kinh dị hơn là tôi được đặt trong một cỗ quan tài nhỏ hẹp.
Còn chưa kịp làm gì, thì ở phía trên, từng đợt đất cát đổ xuống một cách vô tội vạ.
Lại là cơn ác mộng đó nữa sao?
Tột cùng chuyện quỷ quái gì đang diễn ra với tôi vậy?
“Ngươi đừng nên trách ta độc ác, mà hãy tự trách số mạng đã định đoạt sẵn của ngươi đi”.
Lão pháp sư nói xong câu này, chợt cười phá lên đầy vẻ đáng sợ.
Đầu óc của tôi rối tung hết cả lên, không thể nào hiểu được tường tận ý tứ trong lời của ông ta.
Bất thình lình có một vật khá nặng rớt xuống nắp quan tài, khiến cho tôi chú ý.
“Dùng máu vẽ bùa, dùng chú kết giới, phong ấn linh hồn, vạn kiếp bất phục….. Cấp cấp như luật lệnh”.
Tiếng niệm chú của lão pháp sư âm trầm vang vọng, từng câu từng chữ lọt vào tai, vô thức làm tôi rùng mình.
Đây chính là một trong những cấm thuật dùng để giam giữ hồn phách mạnh nhất. Rốt cuộc ông ta đang muốn làm gì? Khi vừa chôn sống lại vừa muốn vây hãm không cho siêu thoát.
“Á…”
Trong lúc tôi đang mải mê suy nghĩ, thì giọng của cô gái trước đó lại hét lên đầy vẻ đau đớn, đồng thời không biết tại sao khóe mắt của tôi liên tục tuôn trào những dòng lệ, đáy lòng cảm thấy vô cùng khó chịu.
Càng kỳ lạ hơn là cỗ quan tài rung lắc không ngừng, như thể ngoài tôi ra còn có một người nữa, mà người này đang cố gắng dùng hết sức bình sinh của bản thân vùng vẫy để thoát khỏi.