<!—->Ba vị sơn chủ, sau khi thu lại toàn bộ tài liệu cấp địa, đều hứng thú liếc mắt đánh giá Bắc Thần một phen.
Tiểu tử này, nhìn thì có vẻ phấn nộn thành thật, tâm tư lại thật rất linh hoạt. Lấy tu chân lịch duyệt mấy trăm năm của bọn họ, tự nhiên biết được, một đệ tử quy củ, căn bản là không có khả năng thu thập được nhiều tài nguyên như thế.
Cung Sơn chân nhân gật gật đầu, thân thủ ra chiêu, đoạt lấy túi trữ vật lớn vẫn còn trên tay của Bắc Thần ở trước mặt.
Chỉ Điệp cũng từ bên trong túi trữ vật lấy ra bảo vật chùy đồng, giao cho Cung Sơn chân nhân.
– Bảo vật phân chia ba chín, cũng coi như không tồi, Cực Đạo Cung sợ là cũng không chống đỡ nổi!
Cung Sơn chân nhân sau khi tự nói ra một câu, thần thức quét về phía chùy đồng kia.
– Bốn đạo linh khí bảo văn, Phá Sơn Chùy, phẩm chất không tồi, giao cho chỗ của Lao Sơn sư ngận đi, còn có không gian tăng cường thêm.
Sau đó, tay của Cung Sơn chân nhân rung lên, mở túi trữ vật của Bắc Thần ra, hơn mười đạo quang hoa thoáng hiện, thần niệm vừa động, vài đạo phong linh hạp liên tiếp mở ra.
Một cái mộc bài, một kiện vòng cổ, hai tôn đan lô, một đạo linh hỏa, năm kiện bảo vật đáng chú ý nhất, đều hấp dẫn ánh mắt của mọi người. Cung Sơn chân nhân, ba vị sơn chủ không ngừng bắn phá thần thức lên năm kiện bảo vật kia.
– Lò luyện khí huyền khí thượng phẩm, lò đan ba đạo linh khí bảo văn, chỉ bằng hai kiện đồ vật này các ngươi đã không cần tiếp tục ở nơi này rồi. Còn may các ngươi ở Đan Các không hiển lộ ra, bằng không lão phu sợ là vẫn là không cần trở lại.
Cung Sơn chân nhân cười cười, không chút khách khí thu lấy hai tôn lò đan này. Hai kiện lò đan bị lấy đi, Bắc Thần nhìn mà thịt đau. Đáng tiếc a, hai kiện bảo bối này quá mức quý trọng, bằng không hắn khẳng định phải lưu lại một kiện. Hắn hiện tại đang dùng lò đan đầu thú, chỉ là một kiện pháp khí trung phẩm thôi.
Cung Sơn chân nhân nhìn thấy thần sắc Bắc Thần khác thường, cười nói:
– Tiểu tử ngươi không phải thông hiểu một chút chế phù thuật sao, như thế nào lại cũng có hứng thú với lò đan này a!
Nói xong, Cung Sơn chân nhân vung tay lên, phù bút thu hoạch được ở Phù Các kia bay về phía của Bắc Thần.
Trưởng gia từ, nào dám từ, Bắc Thần thân thủ tiếp được phù bút huyền khí này, cẩn thận thu lại.
– Tạ ơn lão tổ ban cho!
– Đạo linh hỏa này thật ra khó có được, là linh hỏa lưu viêm thượng phẩm cấp huyền, coi như là một phần tiên chân không tồi, thích hợp luyện khí. Phi Luyện, ngươi liền thu nó đi, xem như là cho ngươi mài dũa để tiến cấp lên luyện khí đại sư!
Nghe nói linh hỏa này chính là tiên chân trong truyền thuyết, Bắc Thần không khỏi nhìn nhiều hai mắt, thầm nghĩ vận khí Phi Luyện thật tốt.
Tiên chân, có địa vị đặc thù ở Tu Luyện Giới này. Bất đồng với linh thảo, linh túy, tiên chân là dựng dục thiên địa, là tinh hoa chân vực ngưng kết mà thành. Mặc dù là tiên chân dưới cấp huyền, cũng là trân quý vô cùng, huống chi còn là một linh hỏa lưu viêm thượng phẩm cấp huyền a.
Sau khi Cung Sơn chân nhân xem xét ngọc giản này, sau khi thu hồi lại mấy ngọc giản, còn lại đều giao cho Lục Tuệ.
– Mấy thứ này giao cho Tương Sơn sư ngận, để cho hắn phân loại thu vào Tàng Thư Các. Quả linh quả cấp chân này giao cho chỗ Phi Sơn sư đệ, để cho Đan Các phụ trách bồi dưỡng.
Còn lại một ít vật không có giá trị lớn gì, Cung Sơn chân nhân trực tiếp giao cho năm người Bắc Thần. Ba kiện bảo vật cuối cùng, từ trong nhẫn trữ vật trên ngón tay đạo linh động phủ kia, sau khi thu hồi mộc bài Bắc Thần thu hoạch đầu tiên cùng với vòng cổ kia, Cung Sơn chân nhân nhắm mắt ngưng thần một lát.
Cung Sơn chân nhân thu lại ba kiện bảo vật, không có giới thiệu trước mặt mọi người, mọi người tuy rằng tò mò, cũng không dám hỏi nhiều.
Sau mấy lần hô hấp, Cung Sơn chân nhân mở ra hai mắt, nói với năm người Bắc Thần:
– Lấy ra lệnh bài đệ tử tông môn của bọn ngươi ra nữa!
Biết tông môn có ban thưởng, năm người Bắc Thần kích động không thôi, vội vàng lấy ra lệnh bài đệ tử ngoại môn của chính mình.
Lệnh bài đệ tử ngoại môn của Nam Huyền Tông, là lệnh bài màu bạc, một mặt là huyền tự cổ văn, một mặt còn lại là ngoại tự ngoại môn.
Cung Sơn chân nhân trong nháy mắt bay ra năm đạo linh quang, đều tiến nhập vào bên trong lệnh bài của năm người Bắc Thần. Bắc Thần cúi đầu vừa nhìn nhìn, giá trị cống hiến chín điểm nguyên bản của chính mình, biến thành năm ngàn lẻ chín điểm. Lần này, Bắc Thần thiếu chút nữa hưng phấn nhảy dựng lên. Phải biết rằng, ở Nam Huyền Tông, điểm cống hiến thập phần hữu dụng. Tàng Thư Các, Đan Các, Khí Các, thậm chí là phường thị tông môn, tiểu phường thị này nọ, điểm cống hiến đều là có thể dùng để đổi lấy đồ vật cần thiết.
Hết lần này đến lần khác điểm cống hiến của Nam Huyền Tông thập phần khó giành lấy, Bắc Thần mấy năm nay cũng là vô cùng tiết kiệm, thật vất vả mới được chín điểm. Thế mà chỉ vào một lần lại được hơn năm ngàn điểm, làm cho hắn như thế nào mà không hưng phấn chứ.
Sắc mặt bốn người Chỉ Điệp cũng là vô cùng vui mừng, chắc là thu hoạch không nhỏ.
– Cống hiến của các ngươi lần này không nhỏ, có thể năm người tiến vào Cực Đạo Sơn, hơn nữa toàn bộ sống trở về, thập phần không tồi. Giá trị điểm cống hiến ấy là các ngươi nên có được, đặc biệt là Tiểu Bắc Thần, có thể nói là ngăn cơn sóng dữ. Tông môn tuy rằng còn có thưởng khác với ngươi, nhưng dù sao tu vi của ngươi còn thấp, có chút phần thưởng cho ngươi lúc này còn không dùng được. Mau chút tu luyện đến Ngưng Đan kì rồi lại đến Tu Viện tìm lão phu, có chỗ tốt cho ngươi!
Cung Sơn chân nhân sau khi nói xong, cười lớn hóa quang tiêu tán. Đột nhiên nghe nói tông môn còn có ưu đãi cho hắn, chỉ còn chờ hắn tiến cấp lên Ngưng Đan kì mới có thể đi lĩnh, Bắc Thần âm thầm oán thầm. Đồng thời một cỗ nhiệt huyết cũng sinh ra, mong được sớm đi tu luyện đến cảnh giới Ngưng Đan. Đây có lẽ là mục đích chân chính của Cung Sơn chân nhân.
– Tốt lắm, Bắc Thần, Chỉ Điệp, theo ta trở về Đệ Tứ Sơn.
Lục Quỳnh vung tay lên, một làn mây trôi vây trụ Bắc Thần, Chỉ Điệp, mang bọn họ đi. Sau đó, Lục Tuệ mang Phi Kính đi, Lục Ca cũng mang Phi Luyện đi.
– Mẹ nó, Tiểu Gia ta phong thần tuấn lãng như vậy, làm sao mà không ai dẫn ta đi chứ! Này không đạo lý a!
Giả Tuấn còn đang nói thầm, phía sau hắn đột nhiên xuất hiện một đạo không gian môn hộ, trực tiếp bắt hắn đi.
– Gia gia của con a, ngài thật là quá bá đạo rồi!
Bắc Thần đi theo Lục Quỳnh, dừng ở đại điện của đỉnh núi Đệ Tứ Sơn. Ba người Lưu Phủ, Vương Mục, Tần Bạch đã sớm nhận được tin tức mà chờ ở đây.
Lục Quỳnh chân nhân, ngồi ngay ngắn trên chủ vị đại điện, một đôi mày nhướng lên cẩn thận đánh giá Bắc Thần.
Bắc Thần tuy rằng đã tiến vào Đệ Tứ Sơn mấy năm nay, nhưng chưa bao giờ gặp qua sơn chủ Lục Quỳnh, cũng nhìn trộm đánh giá vị sơn chủ Ngưng Đan hậu kỳ của Đệ Tứ Sơn này.
Sơn chủ Lục Quỳnh, một thân cung trang, ung dung, xinh đẹp, quý phái, khuôn mặt đại khí đoan trang, mặt mày xinh đẹp như hoa, căn bản nhìn không ra là tiền bối Ngưng Đan hậu kỳ đã tu luyện được mấy trăm năm rồi.
– Bắc Thần, Tiểu Bắc Bá, chúng ta tuy rằng chưa bao giờ gặp mặt, danh hào của ngươi ta cũng đã nghe từ lâu rồi!
Sơn chủ Lục Quỳnh mở miệng trước, ngữ khí thoải mái, không có lạnh như băng như người bề trên.
Chính là ngữ khí nồng đậm trêu chọc như thế là xảy ra chuyện gì. Bắc Thần nghe thấy mà trong lòng bồn chồn, chính mình giống như đã làm phải chuyện tình gì thương thiên hại lí vậy!
Bắc Thần gãi gãi tóc, mất tự nhiên lộ ra khuôn mặt tươi cười.
– Ngươi còn không biết đi, một hồ linh ngư ở sườn núi kia là ta giao trách nhiệm cho Vương Mục chiếu cố. Không nghĩ tới a, ta mới bế quan năm năm, đã bị ngươi ăn đi không còn mấy con!
Lục Quỳnh còn chưa nói xong, sắc mặt của Bắc Thần đã biến đen.
Không thể nào, đây là hãm hại ta mà, mấy đuôi linh ngư kia lại là của sơn chủ Đệ Tứ Sơn sao, khó trách hương vị không tồi như vậy!
Nhớ tới một hồ linh ngư kia ở sườn núi Đệ Tứ Sơn bọn họ, Bắc Thần bất giác nuốt nước bọt. Ai, dù sao, một hồ linh ngư kia Lục Quỳnh nuôi quả thật là trân phẩm!
Thấy Bắc Thần hơi hơi cắn lưỡi, Lục Quỳnh cũng không biết là nên tức giận hay là nên vui mừng!
– Tiểu tử giỏi, còn đang hồi tưởng lại mùi vị sao. Vương Mục, về sau phải trông coi cẩn thận hơn rồi, đừng để tên tham ăn này tới gần linh ngư của ta nữa!
– Lần này tiểu tử ngươi biểu hiện không tồi, coi như không là thất vọng một hồ linh ngư kia. Kế tiếp tông môn có hai sự kiện, một sự kiện là đại chiến của đệ tử ngoại môn một tháng sau, sự kiện còn lại là đại chiến cùng với Đạo Chân Tông ở bên chỗ Mật Châu kia!
Nói tới đây, Lục Quỳnh nhìn về phía Bắc Thần:
– Tiểu tử ngươi, còn có ý tưởng gì?