Một quặng mỏ đèn đuốc sáng trưng, có nhiều công nhân đào khoáng, lui tới bận rộn bên trong, dùng xe bay vận động ra một nhóm quặng sắt đỏ thẫm thô tạp. Hơn mười đệ tử Đạo Chân Tông trông coi, xuyên qua trong đó thường thường còn tuôn ra thanh âm đánh chửi hô quát.
Cả tràng quặng sắt, chiếm gần mười mẫu, có một đạo trận mạc thật lớn bảo hộ, thỉnh thoảng còn có đệ tử tuần tra của Đạo Chân Tông xem xét xung quanh.
Lúc này, trong đám rừng rậm bên ngoài tràng quặng mỏ, Lưu Phủ dẫn dắt năm mươi đệ tử Nam Huyền Tông đang lẳng lặng ẩn nấp. Mấy trạm gác ngầm Đạo Chân Tông phân công trong rừng rậm đều bị Lưu Phủ tự mình ra tay giải quyết.
Bắc Thần đi theo bên người Lưu Phủ, ngưng thần cẩn thận đánh giá tràng quặng mỏ trước mặt.
Quặng sắt là một quặng mỏ tài liệu để luyện chế cương ngọc, ở Tu Chân Giới coi như là tương đối khó có được, là cấp bậc thương phẩm cấp linh.
Đạo Chân Tông chiếm cứ mạch khoáng nơi này, là một loại mạch khoáng nhỏ, phẩm chất quặng sắt sản xuất tốt hơn. Xem như ở nơi Mật Châu này là nơi tụ tập tài nguyên tu chân tương đối trọng yếu.
Lưu Phủ nâng tay ý bảo các đệ tử chuẩn bị sẵn sàng, chờ đợi hiệu lệnh, chính mình thỉnh thoảng lại nhìn về phía trời cao.
Bắc Thần bị hắn ảnh hưởng, cũng thỉnh thoảnh ngẩng đầu nhìn trời, không thấy trăng không thấy sao, chỉ thấy một vùng tối đen như mực, có cái gì đẹp chứ!
Đột nhiên, từ phía nam, một độn quang sắc màu rực rỡ cấp tốc bay đến, rơi vào trong tầm mắt của Bắc Thần. Đạo độn quang này thập phần nhanh, một đạo kiếm khí phát ra từ bên trong, trực tiếp trảm trên trận mạc bảo hộ của quặng sắt.
Một kích toàn lực của Ngưng Đan hậu kỳ, trận pháp cấp linh kia nhất thời bị phá mở ra, một chiêu đã hủy.
Trận pháp bảo hộ bị hủy, cao thủ Ngưng Đan kì đến phạm tội, cả tràng quặng mỏ nhất thời đại loạn, tiếng còi báo hiệu cũng nổi lên bốn phía.
– Tiện tì Lục Tuệ, lá gan của ngươi cũng thật lớn a!
Một tiếng gầm lên truyền ra, từ bên trong chỗ dừng chân của quặng sắt, một đạo độn quang phóng lên cao, nghênh diện đánh lên độn quang màu sắc rực rỡ.
– Lục Tuệ, thì ra là sơn chủ của Đệ Nhị Sơn đến đây!
Bắc Thần lắp bắp kinh hãi, trên cao không, hai vị Ngưng Đan hậu kỳ đã muốn đại chiến cùng nhau, uy lực kinh thiên có thể chấn động khắp nơi.
Chính là nhìn nhiều một chút, Bắc Thần đã cảm thấy da đầu run lên, tâm thần không xong, cuống quít cúi đầu, lắc lắc đầu, khôi phục thanh tỉnh.
Đạo Chân Tông hẳn là cũng đã nhận ra, một mạch khoáng loại nhỏ thế này, thế nhưng lại có một Ngưng Đan hậu kỳ canh giữ. Đáng tiếc, Nam Huyền Tông tựa hồ chiếm được tình báo, thế nhưng lại phái ra Lục Tuệ đến đây.
Lục Tuệ giết đến, Lưu Phủ cũng không cố kỵ nữa, ra lệnh một tiếng, năm mươi đệ tử Nam Huyền Tông, toàn bộ đánh sâu ra ngoài.
Đại chiến bùng phát, Nam Huyền Tông có chuẩn bị mà đến. Đạo Chân Tông cũng không chịu thua, bằng vào trận pháp còn sót lại, chống cự tiếp tục.
Phi Phủ là tấm gương dẫn đầu, một thanh pháp kiếm huyền khí thượng phẩm trên tay, hóa quang bay ra, một chiêu đã chém giết vài tên đệ tử Cố Nguyên sơ kì Đạo Chân Tông.
Biết Lưu Phủ sẽ đối phó khẳng định là đệ tử Cố Nguyên hậu kì của Đạo Chân Tông, Bắc Thần không dám đi theo phía sau hắn, mang theo Lục Ngân Đao hướng về phía các đệ tử Hóa Huyết hậu kì.
Đạo Chân Tông, Nam Huyền Tông, oán hận chất chứa mấy ngàn năm, bình thường đệ tử hai tông gặp mặt nhau đều là đỏ mặt tía tai. Hiện tại trực tiếp đấu võ, vậy không có chút do dự nào, không phải ngươi chết chính là ta mất mạng!
Lục Ngân Đao của Bắc Thần vừa chuyển, nhắm ngay một đệ tử Hóa Huyết của Đạo Chân Tông.
– Một Đạo Trảm Thần!
Mũi đao bay ra, thúc ép đến. Tên đệ tử Đạo Chân Tông này là một đệ tử tạp dịch, tuy rằng tu vi cao hơn Bắc Thần nửa cấp nhưng thực lực cũng chỉ lơ lỏng bình thường.
Bị một đao của Bắc Thần làm bị thương thần hồn, hai mắt trắng bệch, ngã quỵ thẳng tắp trên mặt đất. Cánh tay phải Bắc Thần chấn động, Duệ Thiên Châm đã muốn xuyên thủng cổ họng đệ tử này, đưa tiễn hắn đoạn đường cuối.
Sau khi Bắc Thần trảm chết liên tiếp ba Hóa Huyết hậu kỳ, một đệ tử Cố Nguyên tầng một Đạo Chân Tông lập tức chú ý tới hắn.
– Tà Nguyệt Phi Tinh!
Một kiếm phân hóa, năm đóa kiếm hoa từ phía xa công kích lên năm điểm yếu trên người của Bắc Thần.
Bắc Thần ngưng mày, Tà Nguyệt Phi Tinh là một chiêu kiếm pháp trong bảy thức của Đạo Chân, Bắc Thần từng kiến thức qua khi đấu với Miếu Hoàng.
Một kiếm phân năm, đệ tử Đạo Chân Tông này kỹ nghệ kiếm pháp cũng không tầm thường. Bắc Thần quét ngang Lục Ngân Đao, đồng thời đánh nát ba đạo kiếm hoa, Tẩy Mặc bay ra từ cánh tay phải, đỡ hai đạo kiếm hoa còn thừa lại.
Trong bóng đêm, đệ tử Đạo Chân Tông căn bản là không kịp nhìn thấy Bắc Thần như thế nào ra tay càn quét hai đóa kiếm hoa cuối cùng. Chờ hắn phục hồi lại tinh thần, trong đồng tử đã phóng đại vô hạn hình ảnh của Duệ Thiên Châm.
Bắc Thần chấn động Tẩy Mặc, Duệ Thiên Châm đồng thời phá ngang mắt phải của đối phương, xuyên thủng đầu của hắn.
Phản thủ đánh chết một đệ tử Cố Nguyên tầng một, không thể không nói thực lực của Bắc Thần phi phàm.
– Tẩy Mặc sư tỷ đưa thật đúng là lợi khí giết người cướp của!
Khó tránh bị người nhìn chằm chằm, Bắc Thần sau khi đánh chết đệ tử Đạo Chân Tông này, vừa động thân pháp, liên tục chiến đấu ở các chiến trường này sang chiến trường khác.
Xa xa, Lưu Phủ đã chiến cùng với một đệ tử Cố Nguyên tầng tám Đạo Chân Tông, song phương đánh tới nhau, chém giết khó phân thắng bại.
Năm mươi đệ tử Bắc Huyền Tông, ngoài Bắc Thần, tu vi còn lại đều là Cố Nguyên kì, mặc kệ là số lượng hay là tu vi, đều phải hơn Đạo Chân Tông, thắng lợi cũng chỉ là vấn đề thời gian.