Đang Livestream Thì Bị Con Cưng Hào Môn Thổ Lộ

Chương 13: Chương 13



Hứa Tề Tư đang ngây người, ngược lại làn bình luận phần lớn đều vui vẻ hớn hở thảo thuận về video Ôn Mộng lão đại đánh Boss.
Bị bầu không khí của các fan lây nhiễm, Hứa Tề Tư rất nhanh đã lấy lại tinh thần, trêu một câu: “Không ngờ Ôn Mộng lão đại chủ động lưu lại lịch sử đen của mình a.”
[Kênh chat riêng] [Ôn Mộng Một Hồi]: Dù sao thì ai cũng có giai đoạn mới tập chơi, không lưu lại về sau không còn thì tiếc lắm.
[Sao anh hay ra dẻ quá.]
[Mười điểm cho sự tự tin, gặp tui là tui xóa ngay và luôn rồi.]
[Đột nhiên tui muốn tạo cái tài khoản rồi đăng nhập vào Server cốt truyện, thừa dịp lão đại còn non tay thì khi dễ một trận, hắc hắc.]
[Ý tưởng của lầu trên hơi nguy hiểm à nha, cơ mà tui thích hahahaha]
[Lầu trên sẽ bị đôi phụ tử hợp sức đánh bẹp.]
Trong bầu không khí nhộn nhịp của fan, nhân vật của Hứa Tề Tư cũng đã đạt tới cấp 5, tiếp tục đi hoàn thành nhiệm vụ cốt truyện.
Kế tiếp, hai người đến thôn Tân Thủ tìm kiếm nhân vật và phương pháp có thể trợ giúp Hứa Tề Tư khôi phục ký ức, nhưng hoàn toàn không có thu hoạch nào.
Tuần đầu tiên cốt truyện chỉ mở tới cấp 15, Hứa Tề Tư và Ôn Mộng Một Hồi chơi hơn một tiếng thì trò chơi đến hồi kết thúc, chỉ có thể chờ tới thứ bảy tuần sau lại tiếp tục.
Đồng thời hệ thống cũng có thông báo, lần cập nhật tiếp theo sẽ là cấp 30, người chơi có thể tự thăng cấp dần ở khu vực này để tiết kiệm thời gian cho tuần sau.
Hứa Tề Tư và Ôn Mộng Một Hồi hẹn nhau khi có thời gian rảnh liền cùng nhau thăng cấp, tiếp đó cậu liền chào tạm biệt fan và kết thúc buổi livestream, đăng xuất rồi nghỉ ngơi một lát.
Hứa Tề Tư nằm ườn trên ghế duỗi người, lại thấy Ôn Mộng gửi một tin nhắn qua WeChat.
[Ôn Mộng: Cậu có muốn gửi video vào group Gia Tộc không?]
[744: Xem ra Ôn Mộng lão đại thật sự một chút cũng không ngại lịch sử đen của mình bị truyền ra bên ngoài?]
[Ôn Mộng: Cậu thấy vui là được.]

[Ôn Mộng: Kỳ thực tôi cũng không coi đây là lịch sử đen, người mới cày cấp ai cũng sẽ như vậy.

Cho dù tôi được mọi người gọi là lão đại nhưng tôi cũng chỉ là một ma mới kiên trì rèn luyện kỹ năng để được như bây giờ thôi.]
[Ôn Mộng: Giống như lúc vừa bắt đầu chơi, tôi cũng đánh không lại cậu.]
Thấy câu cuối cùng kia của Ôn Mộng Một Hồi, Hứa Tề Tư mới nhớ tới thời điểm bốn năm về trước, Ôn Mộng Một Hồi vì là lần đầu tiên chơi game, lại còn vào tương đối trễ nên rất nhiều chỗ anh đều không hiểu.
Hứa Tề Tư chơi sớm hơn anh nửa tháng, lúc đó toàn bộ mấy thứ trong game đều là cậu dạy cho.

Sau đó Ôn Mộng Một Hồi chơi càng ngày càng thuần thục, từng bước từng bước trở thành lão đại một server.
Chẳng qua Ôn Mộng Một Hồi đã là lão đại giữ vững danh hiệu đã lâu khiến cậu quên mất anh cũng từng là một tay mơ.
Cuối cùng Hứa Tề Tư cũng không có share video vào group Gia Tộc, bên ngoài thì lấy cớ là có thể bọn họ đã trực tiếp xem trong livestream rồi, một mặt thì đem video lưu vào một file cất trong thư mục riêng.
Cậu ngồi trong phòng máy một lát mới đứng dậy chuẩn bị trở về phòng ngủ.
Nhưng khi vừa mới đến hành lang, cậu liền nghe thấy tiếng đàn dương cầm du dương ở phòng kế bên truyền tới.
Hứa Tề Tư nhìn về phía tiếng nhạc phát ra, thấy Nguyễn Ôn Tịch đang ngồi trong phòng nghiêm túc đàn, bản nhạc vẫn là bản Nguyễn Ôn Tịch đã đàn cho cậu nghe thử, chỉ là lần này đã được điều chỉnh một ít.
Hứa Tề Tư nhớ những lời Ôn Mộng Một Hồi vừa nói, không khỏi suy nghĩ Nguyễn Ôn Tịch ắt hẳn cũng đã phải nỗ lực rất nhiều để có được vinh quang và địa vị như hiện tại.
Tuy mọi người đều khen anh ấy có thiên phú dị bẩm, nhưng anh ấy vẫn dành gần nửa năm thời gian để có thể chuẩn bị tốt nhất cho cuộc thi vào tháng hai năm sau.

Thiên chi kiêu tử kỳ thật cũng không phải dễ dàng nói là được.

Hứa Tề Tư nhìn thân ảnh chuyên chú của Nguyễn Ôn Tịch, cuối cùng cũng không đành lòng tiến lên quấy rầy, xoay người lên lầu, về phòng của mình.
– ———————–
Lại qua một ngày.
Sau thời gian nghỉ trưa, Hứa Tề Tư ngây người nhìn tin nhắn trong WeChat mới sực nhớ ra hôm nay mình đã hẹn ra ngoài với Nguyễn Ôn Tịch.
Cậu vội vàng thu dọn, xuống phòng khách liền thấy Nguyễn Ôn Tịch đang dọn đồ đạc.
“Em dậy rồi à.”
Nguyễn Ôn Tịch nghe tiếng chân Hứa Tề Tư đang xuống lầu, dịu dàng chào hỏi.
Hứa Tề Tư đi đến trước mặt anh, nhỏ giọng nói: “Xin lỗi, tôi quên mất buổi hẹn ra ngoài.”
Nguyễn Ôn Tịch rộng lượng nói: “Không có gì, vốn dĩ em cũng không có thói quen hay ra ngoài.

Bây giờ chúng ta đi nhé?”
Hứa Tề Tư gật đầu, lại không nhịn được hỏi: “Chúng ta tính đi đâu?”
“Anh cũng không biết.” Nguyễn Ôn Tịch cười đáp, “Hôm nay trời mát mẻ, chúng ta có thể đi tản bộ gần nhà.”
Hứa Tề Tư không có dị nghị, chỉ ngoan ngoãn đi theo sau Nguyễn Ôn Tịch.
Thời tiết hôm nay đúng như lời Nguyễn Ôn Tịch nói, không có nắng, gió nhẹ nhẹ thổi qua, mang theo một chút mát mẻ của đầu thu, không nóng cũng không lạnh, đặc biệt thoải mái.
Bởi vì mục đích là đi tản bộ nên bọn họ không lái xe, chậm rãi ra khỏi hoa viên Phương Thơ, trực tiếp đi tới công viên gần nhà.

Do đặc điểm của hoa viên Phương Thơ, nên công viên gần nhà khá vắng người, thoạt nhìn có chút đìu hiu.
Thật ra như vậy lại khá hợp với ý của Hứa Tề Tư.
Trong công viên có khá nhiều cây bạch quả, vào đầu thu thì lá bắt đầu úa vàng, tạo ra cảm giác quạnh quẽ xen lẫn vài phần độc đáo.

Hứa Tề Tư và Nguyễn Ôn Tịch tản bộ dọc theo con đường dưới tàng cây, ngẫu nhiên sẽ trò chuyện một vài câu, nhưng phần lớn thời gian Hứa Tề Tư đều ngắm phong cảnh xung quanh.
Chủ viện của Hứa gia nằm ở đoạn đường tương đối phồn hoa.

Hàng năm, những công viên xung quanh đều có rất nhiều người, vậy nên Hứa Tề Tư mới không thích ra ngoài, cũng rất ít khi được ngắm phong cảnh như bây giờ.
Có lẽ do công viên này gần với hoa viên Phương Thơ nên được trang trí rất tinh xảo, xuyên qua con đường nhỏ dưới tàng cây bạch quả, chính là một cái hồ có hòn non bộ.
Nước trong hồ rất trong, giữa hồ còn có một cái đình kiến trúc xưa nho nhỏ.

Xung quanh hồ không có ai, yên tĩnh chỉ có tiếng gió thổi qua lá cây, ngẫu nhiên lại có một tiếng mèo kêu mỏng manh truyền tới.
……..mèo kêu?
Hứa Tề Tư giật mình, ngó xung quanh nhìn xem.
Nguyễn Ôn Tịch chú ý đến động tác của Hứa Tề Tư, tò mò hỏi: “Sao thế?”
Hứa Tề Tư: “Hình như tôi nghe được vài tiếng mèo kêu.

Xung quanh đây có mèo sao?”
Nghe vậy, Nguyễn Ôn Tịch cũng chú ý lắng nghe, không bao lâu liền phát hiện ra hướng mèo kêu: “Hẳn là ở bên này, em có muốn đi xem thử không?”
Hứa Tề Tư gật đầu, đi theo Nguyễn Ôn Tịch đến trước một bụi cỏ.

Quả nhiên có một con mèo hoa gầy yếu đang cuộn tròn thân mình nằm đó.
“Meo….”
Con mèo hoa thoạt nhìn chỉ mới hai ba tháng, bộ lông dơ hề, lộn xộn dính lại với nhau, chân trước còn có một vệt máu khô, rõ ràng là đã bị bỏ đói một thời gian rồi.
Hứa Tề Tư chưa từng gặp cảnh tượng này, không nhịn được bèn tới gần mèo con, ngồi xổm xuống chạm vào nó.
Mèo con bị chạm vào liền co rúm thân mình, ngẩng đầu nhìn về phía Hứa Tề Tư, đôi mắt tròn xoe màu vàng trong veo, mang theo phần ngây thơ nhìn cậu.
“Meo…..”
Mèo con cảm thấy Hứa Tề Tư vô hại, nhẹ nhàng kêu một tiếng sau đó thì gục đầu như cũ, thoạt nhìn rất ngoan.
Hứa Tề Tư không khỏi mềm lòng, duỗi tay nhẹ nhàng vuốt ve đầu nó, mèo con lại cọ cọ vào lòng bàn tay cậu vài cái như đáp lại, nhỏ giọng kêu.
Nguyễn Ôn Tịch thấy thế, liền nói: “Bên này vắng người, mấy con mèo ở đây thường rất cảnh giác với người lạ, nhưng anh thấy hình như nó rất thích tiểu Thất.”
“Kia…..” Hứa Tề Tư ngẩng đầu nhìn Nguyễn Ôn Tịch, nhưng vẻ mặt lại rối rắm, chậm chạp không nói nên lời.
Nguyễn Ôn Tịch dịu dàng dẫn dắt: “Tiểu Thất muốn cứu nó hay là muốn đem nó về nuôi?”
“Tôi……” Hứa Tề Tư do dự, cẩn thận mở miệng hỏi: “Tôi muốn……có được không?”
Cậu thử thăm dò hỏi, ngẩng đầu nhìn Nguyễn Ôn Tịch, trong mắt là sự bất an, cậu sợ mình bị từ chối.
Mèo con hình như cảm giác được, nó cũng nhìn về phía Nguyễn Ôn Tịch.
Bị hai cặp mắt thanh thuần đánh thẳng vào tim, Nguyễn Ôn Tịch đầu hàng, giọng nói lại càng thêm nhu hòa: “Đương nhiên rồi, sao anh có thể từ chối yêu cầu của em được.”
Sao anh nỡ được.

– ———✿byhanako❀———–.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.